Sáng sớm lúc đi học, Giang Vô Ngôn đứng ở cổng điểm danh số học sinh đi học.
Bảy giờ rưỡi bắt đầu tiết tự học, cả lớp gồm người, ngoại trừ một người xin nghỉ, người đến trước bảy giờ hai mươi phút, còn một người cuối cùng trước khi chuông reo năm phút mới đến.
Giang Vô Ngôn kéo thiếu niên mặc rất mỏng manh lại, rất hứng thú hỏi, “Sao em đến muộn thế?”
Hứa Ngạn bồn chồn, lại sợ anh trách phạt nên ấp úng nói không ra lời.
“Lần sau đến sớm một chút nhé, ngày thứ hai chuyển trường đã đến muộn không tốt lắm đâu.” Thầy Giang vỗ bờ vai của cậu, nhíu mày, “Sắp đầu đông rồi, đừng mặc ít như thế, mặc áo bông đi, không có thầy cho em mượn.”
“Không, không cần ạ...” Hứa Ngạn vội xua tay, đầu lưỡi thắt lại, “Thầy, thầy cũng, bị muộn rồi.”
Thời gian không còn bao nhiêu, Giang Vô Ngôn vỗ lưng cậu, đột nhiên quàng lấy cổ của cậu, “Đúng lúc thầy cũng phải vào lớp, đi cùng nhau nhé.”
Anh vừa ghi chép chấm công vừa mang theo bạn học Hứa về phòng học. Thiếu niên ngốc ngốc đi theo anh, tay lúng túng không biết nên đặt đâu.
“Hôm nay có kiểm tra miệng đấy, em đi ôn tập đi.” Trước khi tiến vào phòng học, Thầy Giang còn không quên dặn cậu, “Không nhất định là gọi em, nhưng vẫn phải chuẩn bị tốt.”
Hứa Ngạn nhìn anh đầy cảm kích, thấy thầy giáo chớp mắt trái một cái, lông mi vừa dài vừa cong, khiến trong lòng cậu nóng lên như bị giật điện.
Cậu tiến vào phòng học như đi mộng du, trong suốt tiết tự học sớm đều dùng để hồi tưởng ánh mắt kia. Cũng may đối phương chỉ dọa cậu, phần đọc thuộc thơ cổ không có gọi tên cậu.
Sống sót sau những giờ học nặng nề vào buổi sáng, trong giờ ăn trưa, Hứa Ngạn hết sức xa lãnh tất cả mọi người, trốn ở núi nhỏ sau căn tin để ăn cơm.
Nơi này chưa đưuọc khai phá nên hai bên đều là bãi cỏ, có một con đường nhỏ dẫn thẳng tới cổng trường học.
Đã đến đầu mùa đông, một người ăn cơm có vẻ hơi quạnh quẽ, nhưng Hứa Ngạn không quan tâm lắm, cậu chọn một mặt cỏ nhìn không quá bẩn rồi ngồi xuống, quay lưng với hướng gió, mở ra hộp cơm, đón gió lạnh mà gặm bánh bao.
Bánh bao mới hấp sáng nay, nhưng bây giờ đã trở nên vừa lạnh vừa cứng, cậu ăn hai cái lại phải uống một ngụm nước mới nuốt nổi.
Tuy rằng có vẻ lạnh lẽo và thê lương, nhưng mỗi ngày đều là như này nên Hứa Ngạn đã thành thói quen từ lâu, nhưng hôm nay còn chưa ăn được nửa thì đột nhiên trên lưng xuất hiện một bàn tay, cậu ngẩng đầu nhìn, là thầy Giang.
“Thầy đang thắc mắc buổi trưa em chạy đi đâu, hóa ra là ở đây ăn một mình.” Giang Vô Ngôn không nói gì, cướp lấy một cái bánh bao của cậu rồi cắt một cái, “Ngon đấy, đến, vào phòng làm việc của thầy ăn.”
Hứa Ngạn không biết anh muốn làm gì, chỉ kịp gọi một tiếng “thầy” thì đã bị anh kéo đi.
Văn phòng có điều hòa ấm, hoàn cảnh rất thoải mái, Giang Vô Ngôn lấy cầm hộp bánh bao của Hứa Ngạn đặt lên bình nước nóng hâm, thấy đã đủ ấm mới lấy mấy món ăn của mình từ nồi giữ ấm ra.
Anh chuẩn bị khá đầy đủ, hai món ăn và một canh, còn nóng hổi.
Thấy Hứa Ngạn còn nhìn chằm chằm bánh bao, Giang Vô Ngôn lấy bánh bao ra, đặt cùng một chỗ với mấy món ăn.
Anh không khách khí cắt một nửa cái bánh bao của bạn học Hứa, đồng thời rất hào phóng đẩy thức ăn của mình đến trước mặt cậu, “Ăn đi, thầy đổi với em.”
“Thầy giáo...” Hứa Ngạn hơi động môi, không biết nên nói gì.
Giang Vô Ngôn ngắt lời trước khi cậu nói tiếp, “Em đừng hiểu lầm, hôm nay thầy đột nhiên không muốn ăn cơm thôi, đúng dịp thấy em có bánh bao ăn mới đổi cho em, ăn đi ăn đi.”
Anh vừa nói nói vừa hung tợn cắn miếng bánh bao, vưa đũa về hai đĩa thức ăn, “Lo lắng làm gì? Một mình thầy không ăn hết nhiều như vậy.”
Anh đang dùng sự ôn nhu của mình, bảo vệ lòng tự ái của một thiếu niên.
Hứa Ngạn nắm chặt chiếc đũa mới trong tay, cúi đầu bới cơm.
Giang Vô Ngôn sợ cậu bị nghẹn, thả bánh bao xuống nói, “Em ăn từ từ thôi, thầy đâu có cướp của em.”
bạn học Hứa gật gù, cúi đầu mượn động tác nuốt để che đi khóe mắt ửng hồng của mình.
Các bữa trưa sau, Hứa Ngạn vẫn ăn ở văn phòng của thầy Giang. Mỗi ngày, Giang Vô Ngôn chuẩn bị cơm nước rất phong phú, rõ ràng không cần thiết, nhưng anh vẫn tìm đủ mọi cách để đưa bữa trưa của mình cho Hứa Ngạn, hoặc là mỗi người một nửa. Thầy Giang có lúc còn lấy lý do ăn không hết để thêm cơm cho cậu.
Nhờ anh, cơm trưa thành bữa cơm thịnh soạn nhất của Hứa Ngạn trong một ngày, cùng lúc đó, cậu cũng được các bạn học khác chú ý.
Chuyện thầy Giang dành sự chú ý cao nhất cho bạn học mới chuyện trường nhanh chóng bị người trong lớp truyền ra. Với trình độ được hoan nghênh của Giang Vô Ngôn ở trường học, tin tức truyền ra xế chiều hôm đó, có vài bạn học mang ý xấu chặn bạn học Hứa ở cổng trường.
Cũng không phải chặn lại đánh nhau, chỉ là một đám người cố ý chờ cậu sau giờ tan học, còn ôm vai cậu như bạn tốt rồi kéo người vào ngõ hẻm.
Hứa Ngạn mới đến, chưa làm quen được bạn bè mới, ngơ ngơ ngác ngác bị người dẫn đi. Chờ cậu kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra thì túi sách đã bị một nam sinh cao lớn lấy đi.
“Mỗi ngày đều thấy mày ở trong phòng giáo viên, phòng học đâu phải không cho ở lại đâu, vậy mà ngày nào mày cũng chạy đến văn phòng, giỏi phết nhỉ.” Bạn học nam vừa kéo khóa túi sách của cậu vừa cười nhạo, “Mỗi ngày đều mặc rách rưới như thế, chỉ cần nhìn cái bộ dạng nghèo túng của mày là tao lại thấy mắc ói.”
Xung quanh đều là âm thanh vui cười, Hứa Ngạn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt dường như lại trở về hoàn cảnh trước khi chuyển trường, hoàn cảnh tuyệt vọng mà không dám để lộ ra.
Cậu cúi đầu nhìn đất, nhìn mũi chân, muốn nhịn qua chuyện nhục nhã này. Bạn học nam ào ào đổ đồ trong cặp sách của cậu ra, trong cặp còn lăn xuống một hộp cơm nhỏ.
Là cơm trễ mà thầy Giang đưa cho cậu mang về ăn.
Mắt thấy chân bạn học nam định dẫm hộp cơm, tay Hứa Ngạn nhanh hơn não, lăn khỏi chỗ, ôm hộp cơm vào ngực mình.
Cái đạp kia lệch hướng đạp vào lưng cậu, bạn học nam thẹn quá thành giận, hết sức đánh cậu một trận, mãi đến tận đồng bạn kéo cậu ta lại mới dừng.
“Đừng đánh, đánh nữa sẽ có chuyện đấy.” Người kia khuyên cậu ta, “Dạy cậu ta một bài học là được rồi, biết đau là nhớ.”
Bạn học nam quay sang xùy một tiếng, cười lạnh, “Tốt nhất là mày nhớ cho kỹ.” Nói xong còn dùng mũi chân gợi cằm Hứa Ngạn lên, nói nhục, “Tao mặc kệ mày dùng phương pháp gì để thầy giáo thân cận mày như vậy, nhưng nếu mày dám nói chuyện lần này với thầy, mày sẽ biết tay.”
Hứa Ngạn nghiêng đầu đi, cậu ta lại đe dọa vài câu mới rời đi.
Ximăng vừa cứng vừa lạnh, khắp toàn thân đều đau, Hứa Ngạn cuộn mình lại, trong tay còn che chở hộp cơm.
Cậu không đứng dậy nổi, không khí lực gì, bèn nghĩ nghỉ một lát thôi, nghỉ ngơi đến khi mặt trời xuống núi, đến khi Giang Vô Ngôn gọi cậu dậy.
Hứa Ngạn mở mắt, cúc áo của áo khoác bông của thầy còn cài sai hai cái, phía dưới còn mặc dép, sắc mặt rất khó nhìn, hơi thở không đều, có lẽ là do vội vàng chạy đến.
Hứa Ngạn sững sờ nhìn anh, bỗng dưng muốn khóc, cũng không hiểu nỗi oan ức này ở đâu giờ, trước đây cậu chưa từng cảm thấy như thế.
Giang Vô Ngôn đỡ cậu dậy, giúp cậu dọn từng thứ một, cả quá trình không nói lời nào, rõ ràng là anh đang tức giận.
Nhưng anh càng tức giận, lượng tâm Hứa Ngạn lại càng bất an, cho đến khi thầy đưa túi sách cho cậu, bảo đảm nói, “Hôm nay ai bắt nạt em thầy sẽ giải quyết, ngày mai làm cho em đồ ăn ngon nhé.”
Hứa Ngạn nhận túi sách, cảm thấy màng tai ù ù, chỉ nghe được tự mình nói, “Không cần.”
Lòng tự ái mỏng manh trong lòng kèm theo tự ti quấy phá khiến cậu gạt tay thầy Giang đi, một mình chạy về nhà.
Giang Vô Ngôn ở phía sau muốn kéo cậu lại, Hứa Ngạn nhanh chóng né tránh, cậu cắm đầu chạy về phía trước, như thể đằng sau có Hồng Thủy Mãnh Thú đang truy đuổi mình, vừa chạy vừa khóc.
Không biết vì sao mình lại khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn ra, cũng không dám quay đầu lại.