Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới cái nhìn của Phó Tư, sinh nhật mười tám tuổi của cậu cực kỳ gay go. Càng bết bát hơn chính là, ngày thứ hai thức dậy, cậu không thể quên được từng chi tiết nhỏ trong đêm qua, muốn quên cũng không thể quên được.

Cậu xuống lầu trong do dự, bánh gatô trong tủ lạnh chưa hề được động đến, phòng của Giang Vô Ngôn cũng không có người, có lẽ là sợ gặp mặt sẽ lúng túng. Phó Tư cười khổ, dự định coi ngày hôm qua như say rượu phát điên, nhằm để che dấu sự thật bản thân cậu không muốn buông tay.

Cậu không dám nói, bởi vì sợ mất đi, nên cũng không dám nói với ai.

Giang Vô Ngôn dậy thật sớm, nhưng không phải là do nguyên nhân mà Phó Tư nghi. Ngoài sinh nhật của Phó Tư, anh thực sự có rất nhiều chuyện cần phải làm.

[ hệ thống: Giang tiên sinh, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, làm người thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, anh định làm sao làm đây? Thật sự muốn chết một lần nữa? ]

[ Giang Vô Ngôn: Tiến độ nhiệm vụ của tôi có bị ảnh hưởng bởi sự kiện này không? ]

[ hệ thống: Không. ]

[ Giang Vô Ngôn: Vậy thì thôi, cứ như vậy đi. ]

[ hệ thống: Tra nam. ]

[ Giang Vô Ngôn: Nhiệm vụ của tôi không có yêu cầu cùng con nuôi yêu nhau, cũng không ai nhắc trước cho tôi rằng việc này sẽ xảy ra, trách ai? ]

[ hệ thống: Trách tôi được chắc? Sao tôi biết được, tôi đã từng yêu đương bao giờ đâu. ]

[ Giang Vô Ngôn: Cậu biết là tốt rồi. ]

[ hệ thống:... ]

Hệ thống cắt đứt kết nối, một mình hờn dỗi.

Giang Vô Ngôn không để ý đến nó, trong lòng anh cũng rất hoảng hốt. Thế là, anh nhận lời đi xã giao vào buổi tối trong quán bar sàn đêm, nơi mà anh rất ít nhận lời.

Vài ông chủ ngồi trên ghế salông ở phòng khách, Giang tiên sinh vẫn là người ngồi ở chủ vị. Anh tựa vào sô pha mềm, có lẽ do thân phận hạn chế nên không ai dám tới gần, cả người có vẻ cô độc lại quạnh quẽ.

Anh không nói một lời, điện thoại vẫn liên tục đổ chuông. Mấy ông chủ sợ chạm phải vảy ngược của anh, tất cả mọi người đều nghẹn không dám thở mạnh. Có người không sợ chết thấy anh có chuông điện thoại, hiếu kỳ nhắc nhở, “Giang tiên sinh, là con trai của ngài ạ.”

Tiếp theo, hắn nhìn thấy không khí xung quanh Giang tiên sinh càng lạnh hơn, khí tràng tỏa ra có thể hù chết người.

“Đúng đấy, ” Giang Vô Ngôn trực tiếp đem tắt máy điện thoại, “Con nhỏ vô lễ, chê cười rồi.”

Nhưng anh không hề cười thì làm gì có ai dám cười trước. Ngay lập tức, có người nhận ra nguyên nhân gây ra tâm trạng này của anh, thăm dò “Giang tiên sinh, ngài cùng con trai cãi nhau?”

Thấy Giang Vô Ngôn cười lạnh, hắn biết mình đoán đúng rồi, cố muốn bắt chút quan hề, bèn giả vờ quen thuộc nói, “Trẻ con mà, khó tránh khỏi mắc phải sai lầm. Con trai nhà tôi cũng bằng tuổi Phó thiếu gia, mỗi ngày đều gây rắc rối cho tôi, còn làm lớn bụng mấy bạn gái cơ. So ra thì Phó thiếu gia đã rất tốt rồi. Nếu Giang tiên sinh còn tức giận, tối về cố gắng giáo dục là được. Phó thiếu gia hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ nghe.”

Thấy hắn nói tới sinh động như thật, Giang Vô Ngôn cũng không giữ im lặng nữa, anh bưng lên chén rượu trên bàn, hơi lay động một cái, lời nói ra lại khiến người mở rộng tầm mắt, “Nếu nó thật sự muốn yêu thương lâu dài để bạn gái mang thai, tôi cũng không cần tức giận như vậy.”

Ông chủ tiếp lời ngẩn người, “Chuyện này...” Hắn không biết phải nói tiếp thế nào.

“Được rồi, trong lòng tôi đang phiền, tôi đi bên ngoài một chút.” Giang Vô Ngôn uống hết rượu trong ly, mở hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, thông báo, “Một lúc nữa thì mọi người trực tiếp đi thôi, không cần để ý đến tôi.”

Hiếm khi có thể chứng kiến Giang tiên sinh với quần áo xốc xếch. Thông thường thì anh đều cẩn thận tỉ mỉ, hoàn mỹ vừa đúng, vì lẽ đó nên dù anh chỉ mở hai nút áo, chỉ lộ ra một mảng xương quai xanh, phần dã tính hiện ra cũng đủ để người khác phải ấn tượng, đã gặp qua là không quên được.

“A!” Sau khi Giang tiên sinh rời đi, ông chủ ngồi ở bên cạnh anh sợ hết hồn nhìn chén rượu rỗng trên bàn, người khác vội vàng hỏi hắn làm sao, hắn lập tức chăm chú nhìn cái chén trên tay bạn gái đang ngồi bên người, cực kỳ thức thời che miệng lại, quyết định ẩn giấu bất ngờ này.

Giang Vô Ngôn đứng ở cửa phòng khách một lúc, rồi đến quầy bar gọi một chén rượu. Chỉ trong năm phút ngắn ngủi đã có không ít người nhắm vào anh, những người này không biết thân phận của anh, có mấy người thậm chí lớn mật đến gần, không hề ngoại lệ, tất cả đều bị cự tuyệt.

Người có vẻ ngoài ưu tú thì tới chỗ nào cũng sẽ khiến người khác chú ý, bartender cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người ưu tú như thế, điều chế cho anh chén rượu, nói hai câu, cũng động tâm tư.

Giang Vô Ngôn không bài xích cậu ta, hai người liên hệ họ tên, câu được câu không bắt đầu tán gẫu.

Bartender nói, “Giang tiên sinh, bình thường tôi cũng không thấy anh, đây là lần đầu tiên anh tới?”

Giang Vô Ngôn, “Lượng người đến quán rượu đóng như vậy, sao cậu có thể nhớ hết.”

Bartender, ” Không thể nào, tướng mạo của ngài xuất sắc như thế, tôi liếc mắt nhìn là nhớ kỹ, không thể quên.”. Kiếm Hiệp Hay

Giang Vô Ngôn ngẩn người, lập tức mỉm cười, “Tôi có đẹp không?”

Nụ cười của anh như cổ thụ nở hoa vậy, suýt chút nữa khiến bình rượu trong tay Bartender rơi xuống đất.

Bartender nuốt nước miếng, không kìm được lòng mình, “Rất... đẹp.”

Giang Vô Ngôn tiếp tục cười, quay đầu tiếp tục từ chối nam nữ có ý với anh.

Thấy sắp uống xong chen rượu, bartender lại điều chế thêm một ly, Giang Vô Ngôn kỳ quái, “Tôi không gọi.”

Bartender hơi ngượng ngùng nhìn anh, “Tôi tặng anh, anh không vội phải đi chứ?”

“Không vội, ” Giang Vô Ngôn không từ chối, “Hơn nữa, bây giờ tôi không muốn về nhà lắm.”

Bọn họ trò chuyện một lúc lâu, kiến thức của Giang tiên sinh rất rộng, tiến lui có độ, khiến những lúc anh không nghiêm khắc thì có thể tán gẫu vui vẻ cùng bất cứ người nào. Bartender bị hấp dẫn, lại liên tưởng tới câu anh nói không muốn về nhà, giao ban xong thì lại có ý mời người về nhà mình.

Bởi bartender không muốn để anh về, không cần anh gọi rượu cũng đã đưa từng ly rượu ra. Giang Vô Ngôn uống say chuếnh choáng, dù uống bao nhiêu cũng thấy khát nước như đòi mạng, trong thân thể như có lửa đang chầm chậm nổi lên, anh chưa kịp nghĩ kỹ thì đã có người đến kéo anh đi, đỡ anh đi thẳng ra ngoài.

“Nóng...” Đi ra quán bar, nguồn nhiệt trong lòng cũng không thể tiêu giảm bao nhiêu, gió đầu thu rất khô nóng, lại càng khiến thân thể bùng nhiệt hơn.

Bartender thấy anh thở dốc, lại còn muốn mở thêm mấy cái cúc áo nữa, bèn vội vã kéo tay anh lại, an ủi, “Không nóng không nóng, về nhà là hết nóng ngay.”

Giang Vô Ngôn nhìn hắn nói, “Tôi không về nhà.”

Bartender lập tức nói, “Vậy đến nhà tôi, nhà tôi có điều hòa mát lắm.”

Giang Vô Ngôn cúi đầu, xem như là vô ý thức ngầm thừa nhận. Bartender tưởng đã thành công, bên cạnh đột nhiên có một cái tay duỗi ra cướp người hắn đang đỡ đi. hắn tức giận quay sang, lại phát hiện đối phương dường như còn tức giận hơn hắn, gương mặt vốn đẹp trai đang vặn vẹo không ra hình thù gì.

Phó Tư thực sự phẫn nộ, nếu không phải e ngại có Giang Vô Ngôn ở đây thì có lẽ cậu đã trực tiếp đánh đối phương một trận rồi. Thật không dám tưởng tượng, nếu như Giang tiên sinh thực sự có quan hệ với hắn ta thì cậu sẽ điên cuồng thành hình dáng gì.

Hiện tại, cậu cúi đầu Giang tiên sinh trong lòng mình, trong tâm đều là kinh hỉ cùng may mắn.

Giang Vô Ngôn cũng nhìn cậu, nhưng không tỏ thái độ gì, không giãy dụa, cũng không nói gì cả.

Đối tượng vừa ý bị người khác cướp đi khiến bartender phẫn nộ cực kỳ. Nhưng hắn thấy có vẻ hai người quen biết nhau, nhất thời không biết nên làm gì, cuối cùng nghe thấy Giang Vô Ngôn nói, “Hàn huyên với cậu rất vui vẻ.” Sau đó hắn đành khô cằn nói hai câu, lưu lại phương thức liên lạc, không ôm hi vọng gì mà đi về.

Người chướng mắt đã đi, Phó Tư cẩn thận đỡ Giang tiên sinh lên xe, trong lòng vừa oan ức vừa tức giận, nhưng cậu lại không có lập trường biểu hiện ra, chỉ đành chở người trở về nhà.

Trong phòng ngủ của Giang Vô Ngôn, Phó Tư vốn định thay quần áo cho Giang tiên sinh như ngày hôm qua, nhưng đối phương lại không chịu phối hợp với cậu. Hễ cậu tới gần là anh lại lộn xộn, còn chịu cho cậu cởi quần áo.

Không biết sai sót ở đâu mà cậu cởi rất lâu mà vẫn chưa cởi được quần áo của anh ra mà chỉ làm lộ ra càng nhiều phần ngực ở cổ áo.

Phó Tư biết mình không nên, nhưng cậu vẫn đưa tay sờ thân thể của Giang tiên sinh, phát hiện thân thể anh nóng kinh người. Cùng lúc đó, cậu lại không phục nghĩ, tại sao người khác có thể, con lại không được chứ?

Rõ ràng con cũng có thể thỏa mãn tiên sinh mà.

Nghĩ như vậy, cậu cúi đầu nhắm mắt lại, len lén hôn Giang Vô Ngôn một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio