Nhã Uyên mở mắt, đứng dậy vươn vai để cho bớt mỏi.
Nhìn lại xung quanh, ma khí của khu vực này đã bị cô thôn phệ sạch sẽ, hiện ra một mảnh đất toàn những cây cỏ đã chết khô tự bao giờ.
- Hệ thống, qua bao lâu rồi?
" Kí chủ, đã hơn mười ngày rồi."
- Cái gì? Hơn mười ngày rồi? Sao ngươi không gọi ta?
" Kí chủ, ta gọi rồi mà ngươi đâu có nghe, ngươi tự đóng tâm thức của mình không cho ta vào sao mà ta gọi ngươi được."
- Thôi được rồi, ngươi không cần nói nữa, là lỗi của ta.
Nói xong Nhã Uyên đi ra khỏi khu vực trung tâm, hướng về phía Bạch nhi đang đợi ở ngoài.
Ra tới nơi, cô không thấy Bạch nhi đâu cả, chỉ thấy máu tươi khắp nơi, hơn nữa mùi vị này rất quen thuộc.
- Là máu của Bạch nhi, con bé xảy ra chuyện rồi.
- Hệ thống, xem thử cho ta bản đồ tông môn gần đây là tông môn nào?
" Kí chủ, là Thiên kiếm môn."
- Thiên kiếm môn, lại là Thiên kiếm môn.
Được, để ta xem ai cả gan dám làm hại muội muội của ta.
Đôi mắt Nhã Uyên ánh lên sự tức giận, khí tức toàn thân không tự chủ được mà bùng nổ.
Mái tóc màu trắng bạc dần chuyên thành một màu đỏ như máu.
" Kí chủ, người bình tĩnh lại đi.
Nhiệm vụ đầu tiên của người đến rồi."
Nhã Uyên tức giận mắng:
- Đây đã là lúc nào rồi mà còn nhiệm với chả vụ.
" Nhiệm vụ là bắt buộc.
Vả lại nhiệm vụ này là giải cứu Bạch nhi.
Phần thưởng là một trăm điểm tích lũy, một bình đan dược nhị trọng nhất cấp.
Nhiệm vụ thất bại hồn phi phách tán.
Kí chủ không muốn chết thì mau làm nhiệm vụ đi."
- Hệ thống cmn chứ, mày đây là lấy việc công trả thù tư mà.
- Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, bây giờ ta phải bình tĩnh trước đã.
Nhã Uyên thu lại khí tức, giấu đi cánh và đuôi.
Nhìn cô bây giờ không khác gì một nữ tu nhân loại luyện khí tầng chín đỉnh phong bình thường.
" Kí chủ, thời gian của ngươi chỉ có ba ngày thôi đó."
- Được rồi, ta nhớ rồi.
Hướng về Thiên kiếm môn, Nhã Uyên bước đi về phía kẻ thù của mình.
Ngày hôm sau, Nhã Uyên về được tới trước cổng Thiên Phong thành, nằm dưới chân núi Thiên kiếm môn.
Dựa theo khí tức ở khu rừng, cô biết được Bạch nhi đang bị nhốt ở dưới hầm của ngoại môn Thiên Kiếm môn.
- Trước hết ta phải về nhà xem thử lão cha đã đem ta bán đi như món hàng sống thế nào.
Bước đến trước một căn nhà tồi tàn, nhìn vào không ai nghĩ là sẽ có người ở.
Một người đàn ông từ trong nhà chạy ra, trông anh ta chỉ khoảng - tuổi.
- Anh là ai? Sao anh lại ở đây? Phụ thân của tôi đâu?
- Cô tìm lão già ở đây đúng không? Lão ta bị bọn Thiên Kiếm môn ép cho đến treo cổ chết rồi.
- Anh nói gì? Thiên Kiếm môn? Lại là Thiên Kiếm môn.
Ha ha ha...
Nhã Uyên cười một cách điên dại như bộc phát sự tức giận cô đã kiềm nén.
Cô không để ý đã để lộ ra chân thân huyết quỷ của mình khiến anh chàng trước mặt sợ hãi bỏ chạy.
Nhã Uyên bay về phía Thiên Kiếm môn, xông thẳng vào nơi dành cho đệ tử ngoại môn.
- Bạch nhi ở bên kia, mau qua đó.
Nhã Uyên lần theo mùi máu mà cảm nhận vị trí của Bạch nhi.
- Ngưng khí hóa hình công: hình thái cự chùy.
Phá cho ta.
Nhã Uyên đem ma khí hóa thành một búa tạ khổng lồ đen kịt mà đập xuống.
Trong chốc lát mà Luyện Đan đường của Thiên Kiếm môn đã bị phá hủy mất một phần, để lộ ra nơi đang nhốt Bạch nhi.
Bạch nhi lúc này đôi mắt đã trở nên vô hồn, yêu đan đã bị luyện đan sư tông môn móc ra.
Trên ngực nơi chứa trái tim bây giờ chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Nhìn thấy thảm trạng của Bạch nhi, Nhã Uyên không kiềm chế được cơn thịnh nộ, ma khí bộc phát.
Tu vi của cô lúc này đã phá vỡ bình cảnh, đột phá trúc cơ kì tầng một.
- Ngưng khí hóa hình: hình thái ma liêm.
Một thanh ma liêm màu đen tuyền đan xen từng đường huyết văn đỏ rực dần ngưng tụ trên tay cô.
Nhã Uyên tay cầm ma liêm không ngừng giết chết đệ tử xung quanh, trong đó có cả trúc cơ tầng hai tầng ba cũng bị cô một liêm đoạt mạng.
Huyết chi lực không ngừng dung nhập vào cơ thể của cô, càng nhiều người chết huyết lực càng nồng đậm gia tăng sức mạnh cho cô.
- Tất cả các ngươi bồi táng theo muội muội của ta đi.
- Dừng tay.
Trên trời một lão nhân đang ngự kiếm bay đến hét lớn.
- Là trưởng lão của hình đường, chúng ta được cứu rồi.
Trưỡng lão là trúc cơ đỉnh phong chắc chắn có thể cứu được chúng ta.
Nhã Uyên không để ý tới kẻ vừa đến, vũ khí trong tay cô lại lần nữa biến đổi.
- Ngưng khí hóa hình: hình thái bạo huyết châm.
Từng quả cầu máu hình thành trong không trung rồi bay về tứ phía, tất cả đột ngột cùng lúc phát nổ thành hàng nghìn cây huyết châm giết chết tất cả đệ tử xung quanh.
Thấy vậy lão nhân ngự kiếm kia liền tung ra một chưởng nhằm khống chế cô nhưng lão phát hiện Nhã Uyên đã không còn ở đó nữa.
Về phần Nhã Uyên, cô lúc này đã ở chổ của Bạch nhi.
Khi nãy lúc đang giết chóc cô nhận ra Bạch nhi vẫn còn chút hơi tàn, có lẽ vẫn còn cứu được.
Lão già thấy cô đang định mang Bạch nhi đi thì quát:
- Yêu thú to gan, đến tông ta giết người còn muốn đi.
Nếu đã đến thì để lại cái mạng cho ta.
Nói xong, lão nhân phách một chưởng về phía Nhã Uyên, cự chưởng phá hủy tất cả những gì nó đi qua.
Chỉ thấy Nhã Uyên lấy ra một tờ thuấn di phù, đem linh lực truyền vào phát động lá phù.
- Lão già, ngươi về nói với tên Thiên Vũ rửa sạch cổ chờ lão nương tới lấy đầu hắn.
Thuấn di phù dịch chuyển cả hai ngay trước khi cự chưởng ập tới.
Trước Luyện Đan đường bây giờ không khác gì nhân gian luyện ngục, trong chớp mắt mấy trăm đề tử ngoại môn đã bị giết chết, thi thể không cái nào toàn vẹn.
Kì lạ là không có một giọt máu nào vương lại trên đất, thi thể cũng không có máu chảy ra.
- Cái này chỉ có thể là do huyết quỷ tộc gây ra mà thôi.
Yêu nghiệt đáng chết, dám gây chuyện ở tông ta.
Chờ ta bắt được sẽ từ từ dày vò đến chết..