Như Nguyệt, ta sẽ chịu trách nhiệm với Như Nguyệt, đừng như tảng băng di động nữa.
- Như Nguyệt, ăn món này đi!
- Như Nguyệt, cô thật đẹp.
Ta Không nhịn được a.
Những lời Nhã Uyên từng nói hiện về trong tâm trí cô.
Bóng hình kia ôm lấy cô, một dòng khí ấm áp lan tỏa khắp người.
- Như Nguyệt! Ta xin lỗi.
Là ta vô dụng không bảo vệ được cô.
Ta xin lỗi! Xin lỗi.
Nhã Uyên khóc òa, cô hối hận rồi.
Nếu cô không chủ quan, không chậm trễ thì Như Nguyệt đã không chết.
" Đừng trách mình, Nhã Uyên.
Cố sống cho tốt, sống thay phần ta."
Linh hồn nàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Xin lỗi! Ta xin lỗi!
" Hứa với ta, vì ta mà sống, được chứ? "
Như Nguyệt không còn lạnh lùng nữa mà nhẹ nhàng, dịu dàng.
- Ta đồng ý.
Cô đừng đi.
Xin cô!
" Tạm biệt.
Cố sống cho tốt."
- Không! Như Nguyệt!
Linh hồn nàng hóa thành điểm điểm tinh phách, tan biến trong không khí.
" Truyền thừa Sát Thần Cố Như Nguyệt chuyển giao cho Lý Nhã Uyên thành công.
Ban cho % thần tính."
- Cái gì? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng người giết nó là ta mà?
Hóa ra trước đó Như Nguyệt đã giao lại truyền thừa cho Nhã Uyên.
Nàng biết chắc Huyết Linh sẽ không dễ dàng tha cho mình, nàng đã tự nguyện giao lại cho cô.
- Như Nguyệt! Ta hứa với cô.
Ta sẽ sống thay cô.
Chờ ta, ta sẽ tìm được cô.
Nhất định.
Nhã Uyên đứng dậy, đôi chân nhỏ nhắn liêu xiêu đi từng bước về phía Huyết Linh.
Ả ta lúc này vẫn đang điên cuồng tự hỏi tại sao truyền thừa lại chuyển qua Nhã Uyên.
- Huyết Linh, ta đã từng nói ngươi không động ta ta không động ngươi.
Bây giờ ngươi đã vi phạm vậy cái kết ngươi chịu chỉ có một.
CHẾT.
- Muốn giết ta, si tâm vọng tưởng.
- Đúng, là ta si tâm vọng tưởng.
Nhưng cho dù như vậy ta vẫn muốn làm.
Ta muốn xé xuống một miếng thịt của ngươi.
- Ngươi tại sao lại vì một nhân loại như vậy? Yêu là một thứ vô nghĩa.
- Vô nghĩa ư? Ta nhớ ta đã từng đọc ở đâu đó một câu như này " Tham là vì yêu, sân là vì ghen, si là vì mê ".
Vì yêu mà tam độc cũng trở nên đẹp đẽ hơn, vậy hà cớ gì ta phải từ bỏ nó.
- Ta đã hứa với nàng ấy, sống vì nàng ấy.
Ta đã hứa là sẽ làm.
Huyết Linh lại cười phá lên, chân thân huyết quỷ giải phóng.
Đôi cánh dang rộng ra, nàng dần bay lên, lơ lửng giữa không trung.
- Nhã Uyên, hôm nay chỉ cần giết ngươi ta sẽ có được hai truyền thừa của thần.
Nhã Uyên lạnh nhạt không nói gì, cô vẫn tiến đến.
Chân thân cũng giải phóng, cô cũng dần bay lên ngang với Huyết Linh.
- Hắc hóa.
Linh thể.
Hai Nguyên Anh của cô dần hòa làm một, kết hợp với cơ thể cô.
Hoa văn hắc sắc lan tỏa khắp cơ thể, đôi mắt cô cũng dần hóa đen.
Đôi con ngươi màu đỏ máu ánh lên sự hận thù và lạnh lẽo.
Cặp sừng của cô cong lên, ôm sát đầu.
Đôi cánh cũng dần bị bao phủ bởi một màu đen hắc ám.
- Phệ Hồn hình thái: Phệ Hồn Ma Liêm.
Hắc cầu phân tách thành những hình khối nhỏ hơn, rồi dần hình thành một cây chiến liêm đen đặc màu u tối.
Từng luồn hắc khí bốc lên không ngừng, cả người cô bao bọc trong ám quang.
Đột nhiên một bên cánh cô lại hóa thành bạch sắc, chiếc cánh của huyết quỷ biến thành thiên thần dực trắng muốt.
Một bên đồng tử cũng hóa thành màu vàng, trong ánh mắt đó không có hận thù, chỉ có sự nhân ái.
- Xin chào, ta là Thiên Sứ Thần.
Huyết mạch của con có một phần của ta, nhưng con chưa thức tỉnh.
Con giờ là truyền nhân Thiên Sứ Thần, vì vậy hãy tha cho cô ta đi.
Độ hóa cô ta thoát khỏi lầm than.
- Ha ha, tha thứ? Thiên Sứ Thần? Độ hóa? Ha ha
Nhã Uyên nghe thấy như vậy, cười một cách mỉa mai.
- Bảo ta tha thứ cho cô ta? Nằm mơ.
Cô ta phải trả cái giá cho những gì cô ta đã làm.
- Được rồi, ta sẽ cho con xem thứ này.
Thiên Sứ Thần điều khiển tay phải của cô, búng tay đánh tách một tiếng.
Không gian vạn vật dường như dừng lại, hình ảnh trước mắt không ngừng biến đổi.
Trước mắt cô là Huyết Linh khi còn trẻ.
Cô ta lúc này xinh đẹp dịu dàng, đang đi bên mọt người đàn ông nhân loại.
Cả hai thật sự rất đẹp đôi.
Đột nhiên khung cảnh lại biến đổi, cảnh vật yên bình nhẹ nhàng lại chuyển thành đau thương tang tóc.
Người đàn ông kia đang ôm lấy Huyết Linh, trên người hắn nhuốm đầy máu tươi, hai thanh kiếm sắt bén cắm xuyên qua ngực.
Huyết Linh gào khóc trong lòng hắn, giọng nói run rẩy.
- Trần Phong…tại sao lại làm vậy? Không, đừng…chàng đừng chết mà.
Đừng mà.
Chân thân giải phóng, ả điên cuồng lao đến nhóm tu sĩ kia.
Nhưng rồi ả lại một lần nữa thất bại, rơi xuống bên cạch Trần Phong.
- Trần Phong, ta đi theo huynh đây.
- Huyết Linh, muội không sao chứ?
- Huyết Linh tỷ, tỷ sao vậy?
- Huyết Nguyệt tỷ, Vô Song muội.
Xin lỗi mọi người, ta đi trước.
- Ta không để muội đi đâu.
Ngủ một chút đi.
Huyết Nguyệt sau đó giết chết tất cả.
Làm cô ngạc nhiên nhất là Huyết Vô Song, nàng bình thường tinh nghịch, nhìn rất vô dụng.
Vậy mà bây giờ xung quanh nàng là huyết khí đậm đặc, huyết văn còn dày đặc hơn cả cô.
- Bá Huyết Chi Thể.
Khai.
Ánh mắt đã mất đi thần trí, lao vào đám tu sĩ mà chiến đấu.
Cách chiến đấu của nàng có chút tàn nhẫn, đối thủ của nàng yếu thì bị bóp nát đầu, mạnh thì bị nàng xé xác từng chút một.
Huyết tinh tanh nồng hòa cùng không khí, máu tươi rơi xuống hóa thành mưa.
Cảnh tượng gió tanh mưa máu, không khác gì nhân gian luyện ngục.
- Huyết Nguyệt tỷ…đánh ngất ta.
Nàng mấp máy môi, Huyết Nguyệt nghe thấy liền động thủ.
Vô Song ngất đi, cũng dần rơi xuống.
Huyết Nguyệt đỡ lấy nàng trên tay, nàng đã quá quen với kiểu chiến đấu này của Vô Song.
Cảnh tượng lại lần nữa chuyển biến, trong một căn phong tối, Huyết Linh cùng tu sĩ áo đen đang trò chuyện.
- Ngươi nói thật chứ, có thể hồi sinh chàng ấy?
- Đúng vậy, trái tim của người truyền thừa Sát Thần có thể làm nghi thức hồi sinh hắn ta.
- Được, ta sẽ làm, chỉ cần các ngươi hồi sinh chàng ấy là được.
Cái giá nào ta cũng sẽ trả..