Lão Phu Lão Khi

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn ăn sạch con trai nhà người ta. Tối qua khi xuống tay, kỳ thật cục trưởng Lục đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tùy thời ngả bài khai chiến cùng ba Vu.

Song, phản ứng của Vu thiếu gia chẳng khác nào gió tuyết ngày đông, làm con tim mãi mới được ủ tới nóng bỏng của cục trưởng Lục nháy mắt nguội lạnh.

Anh sẵn sàng cả rồi, còn Vu Lạc thì sao?

Vu Lạc nghĩ thế nào?

Cục trưởng Lục ôm nỗi lòng phức tạp ngồi trên giường ngụy trang thành tên trai thẳng đang trong cơn xấu hổ sau một đêm tình với chàng gay nào đó.

Chờ rồi lại chờ, diễn đến độ biểu cảm cứng luôn mà chẳng có ma nào ngó ngàng, Vu thiếu gia cũng không vào.

Cục trưởng Lục tròng quần xuống giường, dạo quanh trong ngoài phòng mới xác nhận mình bị kẻ cúc vừa trống là trở mặt vô tình bỏ rơi rồi.

Cục trưởng Lục lấy công làm tư, gọi điện cho đội cảnh sát giao thông, sau đó tìm được con xe thể thao phô trương suồng sã của Vu thiếu gia tại một nhà hàng Tây ở mặt tiền đường cái.

À ha, giỏi lắm, mới ăn xong chùi mép là đi xem mắt ngay.

Cục trưởng Lục híp cặp mắt hoa đào, cười thật xán lạn.Chương

Quý Lượng xuống xe, xoay cả người lẫn ngóng cổ ngó trên dưới trái phải hết đợt này tới đợt khác, thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Diệp.

Hắn gãi gãi cằm, nhấn gọi điện rồi quét mắt khắp bốn phía.

Dưới cột đèn bên kia đường, có anh chàng điển trai đeo kính râm móc di động ra quơ quơ với hắn.

Quý Lượng cầm tròng mắt mới rớt chạy sang: “Chời má! Lục Diệp mày ăn bận chi lẳng lơ dữ, còn đâu hình tượng cảnh sát nhân dân!”

Lục Diệp vỗ vỗ vai hắn, chỉ vào bức tường kính bên cạnh, “Mặt anh lúc ghen ghét người ta xấu phát hờn.”

Quý Lượng quay đầu bỏ đi ngay. Chưa được hai bước đã bị cục trưởng Lục xách sau gáy lôi về.

“Đệt!” Quý Lượng trợn mắt tức giận, ngón tay thiếu điều muốn chọc luôn vào mũi Lục Diệp, “Lớn lên cao to thì ngon lắm hả? Mẹ nó thứ Hulk ăn kích thích mà lớn!”

Cục trưởng Lục vững vàng như núi: “Người đâu?”

“Trong xe kìa,” Quý Lượng ném chìa khóa xe qua, “Tự chơi với trứng đi!”

“Cảm ơn,” Cục trưởng Lục đón được chìa khóa rồi, cười hết sức dịu dàng trìu mến, “Lần sau lại mời anh uống rượu mừng.”

Quý Lượng lảo đảo tưởng chừng ngã quỵ, đôi mắt đột ngột rực sáng, như thể đèn đường hai bên phút chốc đã bị hút hết vào đó: “Đù đù đù! Đâu ra thế này? Rượu mừng ai? Ơ cái đệt Lục Diệp đứng lại! Chọc phá xong thì bỏ chạy mày là thứ kiki không có cúc hoa!”

Xe thể thao phả khói vào mặt hắn, ngông nghênh rời đi.

Cùng lúc đó, tại nhà hàng Tây, Vu thiếu gia nói nói cười cười với bộ mặt ma-nơ-canh.

“Hắt xì———!”

Dĩa bò bít-tết vừa lên món hứng trọn cú hắt xì kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, nước mắt nước mũi đều văng xuống, hoa nhỏ trang trí cũng bị thổi bay xa khỏi hai cái dĩa trên bàn.

Em gái đối diện lặng yên buông dao nĩa trong tay.

“Em no rồi ạ.” Em gái mỉm cười.

Vu thiếu gia chớ hề ngại ngùng chút nào, cũng không sao, cậu ta vốn đâu biết xấu hổ.

Cậu giơ tay lên, tiếp tục bày ra vẻ quý ông lịch lãm cao quý tao nhã: “Xin lỗi, hai phần bò bít-tết mới. Cảm ơn.”

Phục vụ lại dọn chén dĩa.

Nét cười sượng cứng nơi khóe môi em gái kia dần lắng lại, cô cố gắng dời sự chú từ pha hắt xì kinh khủng sang thân xác thối tha của Vu thiếu gia, “Mùi nước hoa của anh Vu thật dễ chịu, bản giới hạn của nhà C nhỉ?”

Sáng này, tới tắm cậu còn chưa tắm, cùng lắm chỉ có cả người đượm đà mùi vị sau đêm Vu thiếu gia cùng ai đó ý ngọt tình nồng: “Tôi không rành mấy nhãn hiệu nước hoa. Cô Trần thích nước hoa của nhà C?”

Quý cô họ Trần cười nhẹ nhàng: “Em chỉ khá thích sưu tầm chút thôi.”

Vu thiếu gia gật gật đầu, “Sở thích ấy tốt đó. Tôi cũng thích lưu giữ đồ vật.” Tỷ như quần lót và thắt lưng của cục trưởng Lục vậy đó.

“Đam mê như thế sẽ đem lại cảm giác thỏa mãn cho người ta.” Vu thiếu gia hồi tưởng dư vị xong, nghiêm túc bổ sung.

Tìm thấy người có cùng thiên vị, Quý cô họ Trần tươi tức khắc cười chân thành hơn nhiều: “Đúng vậy. Trước kia em thích thu thập vé tàu xe, du thuyền khắp thế giới…..”

Ánh mắt Vu thiếu gia thoáng khựng, đột nhiên nét cười trên mặt lặn hết. Quý cô họ Trần khó hiểu mà quay đầu lại theo tầm mắt cậu.

Ngay cửa kính xoay của nhà hàng, một người đàn ông cao lớn anh tuấn bước vào, thiếu nữ nhỏ xinh câu tay anh ta. Hai người theo chân phục vụ vào gian kế bên họ.

Cách một mặt kính mờ, thậm chí còn mơ hồ thấy được cảnh tượng bên trong.

Người đàn ông kia chu đáo kéo ghế mời bạn nữ ngồi trước, rồi mới từ tốn tháo kính râm trên mũi xuống.

Đẹp trai quá!

Là nét đẹp chín chắn trưởng thành, tinh tế trầm ồn.

Quý cô họ Trần lòng đã mê si, xoay về nhìn Vu thiếu gia bên đây liền cảm thấy hương vị đẹp trai này quá ngọt, quá mềm mại, dẻo quẹo, kém xa so với vẻ anh tuấn ở sát vách.

“Tiên sinh, bò bít-tết của ngài. Mời dùng, xin chúc ngài ngon miệng.”

Phục vụ đi tới, đặt món lên bàn, đương muốn rời khỏi thì bị kêu lại.

Vu thiếu gia đã thôi tươi cười, trở thành ngọn núi tuyết điển trai, “Từ từ, tôi muốn gọi thêm.”

Vu thiếu gia lật thực đơn, lỗ tai thì dựng đứng hệt như ra-đa.

Cậu nghe giọng Lục Diệp vang lên: “Muốn uống gì nào? Mùi vị mocha ở đây….”

Đôi mắt Vu thiếu gia trợn trừng, nhanh chóng cướp lời: “Chỗ này của cậu mới xay mocha à? Sao mùi giống dưa cải chua thế? Tôi nói cho cậu hay tôi không uống cà phê hòa tan, cậu dám bưng ra tôi khiếu nại liền.”

Phục vụ: “…..” Người thì ngồi ở nhà hàng, nồi thì từ trên trời rơi xuống.

Phục vụ giữ vững nụ cười: “Hình như ngài chưa gọi mocha.”

Vu thiếu gia già mồm át lẽ phải: “Tôi không gọi thì không được ý kiến sao? Cậu còn muốn can thiệp tôi tự do ngôn luận hả?”

Phục vụ cố gắng hết sức dằn nén nỗi xúc động muốn cầm mâm đập tên ngốc điên này chết tươi, “Ngài hiểu lầm rồi, mời ngài….. tiếp tục ạ.”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng mà mềm nhẹ của Lục Diệp từ cách vách: “Nhiêu đây được chứ? Còn thích món nào khác nữa không?”

Một giọng nữ yêu kiều vui tươi đáp lại: “Được rồi, anh Lục. Anh khách sáo quá, mẹ em mà biết anh tiêu phí cho em như vậy sẽ tiếc lắm. Mẹ coi anh như con trai vậy, con gái ruột như em còn phải ra rìa.”

Lục Diệp: “Cô Nghiêm lại đùa rồi….”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Vu thiếu gia bỗng dưng bộc phát cả tràng cười to.

Bầu không khí trong nhà hàng đột nhiên an tĩnh.

Vu thiếu gia cười xong, dưới cái nhìn chăm chú xen lẫn hoảng sợ của phục vụ và quý cô họ Trần, mặt lạnh như tiền phán một câu: “Buồn cười ghê.”

Quý cô họ Trần gian nan nuốt miếng bò bít-tít, đoạn gấp gáp lau miệng, “Em… Em có hẹn bạn chút nữa dạo phố. Giờ em phải đi đây, xin lỗi….”

Vu thiếu gia trầm ổn đứng dậy: “Tôi tiễn cô.”

“Không, không cần….” Vừa thấy Vu thiếu gia đứng lên, quý cô họ Trần sợ tên bệnh tâm thần này nổi cơn điên theo đuổi mình, thế là mang đôi giày cao gót mười xen-ti-mét lao ra cửa bằng khí thế chạy đua cự li một trăm mét, vọt khỏi nhà hàng nhanh như tia chớp.

Vu thiếu gia không đuổi theo, chỉ cùng người phục vụ đang sợ run trong lòng đi tính tiền, rồi thong thả ung dung ra về.

Cục trưởng Lục ăn một bữa ăn đến là từ tốn thong dong, cô bé diễn viên Quý Lượng tìm tới rất thức thời, sau khi Vu thiếu gia phát tác động kinh, cô dành hết tâm sức vùi đầu nhét bò bít-tết vào miệng, mắt cũng chẳng dám ngước lên.

Cơm nước xong xuôi, Lục Diệp đưa chìa khóa xe cho cô bé diễn viên, kêu cô lái về chỗ Quý Lượng, bản thân thì cuốc bộ dọc vỉa hè.

Ra khỏi đó chưa bao xa, quẹo một cái đã bắt gặp Vu thiếu gia như cây nấm khổng lồ ngồi xổm cạnh thùng rác, trông từ xa cứ y như anh em sinh đôi.

Trên người cậu vẫn là bộ đồ hôm qua, áo quần cũng chưa kịp thay, phần lưng tây trang thoải mái nhăn dúm dó, có chỗ còn không an phận mà nhếch lên, lộ ra lằn eo trắng nõn.

Lục Diệp bước lại, khom lưng sửa sang áo sơ mi giúp cậu.

Vu thiếu gia run run như bị điện giật, rụt mình lại, sáp gần thùng rác hơn.

“Không sợ dơ hả?” Lục Diệp tức cười, thẳng tay xách người lên.

Vu thiếu gia cúi đầu, xoạch một cái mặt dày dán vào ngực cục trưởng Lục, cực giống kẹo singum hình người.

“Lục Diệp…..” Giọng Vu Lạc lúc nhõng nhẽo vừa mềm vừa ngọt thanh, cào cào đầu quả tim cục trưởng Lục ngứa ngáy.

Ngày thường tiểu nhân kiêu ngạo là vậy, đứng trước mặt anh lại ngọt thành cây kẹo bông gòn.

“Làm sao?” Cục trưởng Lục vô thức đè thấp giọng.

Vu thiếu gia rầm rì: “Anh đừng đi coi mắt mà, được không?”

Lục Diệp một nhường hai nhẫn, thôi không nhịn nữa, cười lạnh đáp: “Cậu cấm được sao?”

Vu thiếu gia cứng đờ, làn hương nước hoa nữ vô cùng khẽ chui ra từ cổ áo Lục Diệp, sắp đâm thủng mấy lỗ thật lớn trong lòng Vu thiếu gia.

Máu tươi đầm đìa.

“Anh…. Anh thích em mà,” Vu thiếu gia ngơ ngác nói, sau đó cật lực tìm kiếm lý lẽ, “Chứ không… Chứ không thì mắc gì anh tới đây? Giờ anh cũng chưa đẩy em ra… Chúng mình… mình còn ngủ…. Anh không thể chối bỏ trách nhiệm…..”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Cục trưởng Lục gỡ miếng cao con chó đang dính trên da xuống.

“Không phải! Ý em không phải vậy! Lục Diệp!” Vu thiếu gia nóng nảy, muốn vồ tới, y như con mèo nhỏ hung hăng.

Cục trưởng Lục thở dài, giơ tay lên, nhẹ nhàng chọc chọc trán Vu thiếu gia.

Giống như bị điểm huyệt, Vu thiếu gia bất động, cậu bắt lấy tay Lục Diệp, gắt gao nắm chặt. Trực giác mách bảo cậu không thể buông tay, hễ buông là xong phim luôn.

Lục Diệp đối mặt cậu, cong cong khóe môi, ánh mắt ôn nhu: “Vu Lạc, em thích tôi, hai ta cũng ngủ với nhau rồi, nhưng em cũng phải đi coi mắt đó thôi? Đâu có gì mâu thuẫn nhỉ, chẳng lẽ sau này em còn có thể vì chung sống với một người đàn ông mà không cưới vợ hay sao?”

Thanh âm ấy chấm dứt một cách tinh tế.

Cục trưởng Lục dành cho Vu thiếu gia một khoảng thời gian đủ để phản ứng và phản bác.

Nhưng, Vu thiếu gia chỉ nhìn anh bằng sắc mặt tái nhợt. Cặp mắt đen láy ướt dầm dề, mờ mịt như nai con lạc đường.

Lục Diệp cũng xót cả mắt. Anh rốt cuộc tàn ác mà cười: “Cho nên, hai ta chỉ là bạn giường, cậu Vu à. Biết lên giường thôi là đủ, cần chi quan tâm nhiều thế?”

Đôi tay Vu thiếu gia bấu chặt tay Lục Diệp run bần bật, thoáng lơi lỏng.

Lục Diệp quay người đi rồi.

Quẹo qua khúc cua, Lục Diệp cởi áo khoác tây trang, chạy nhanh như bay. Cứ như có hồng thủy mãnh thú đuổi sát theo sau.

Sự thật là không.

Có chăng cũng chỉ là con tim bị giẫm nát tươm của anh phơi thây đằng sau lưng, dọa người chết khiếp. Đã thế âm hồn còn vấn vương không tan đeo bám chẳng rời.

Anh ngồi trên băng ghế ở công viên tận chạng vạng.

Người lớn tuổi tản bộ trong công viên rất nhiều, nhạc nhảy quảng trường ầm ĩ náo nhiệt từ đằng xa vọng tới.

Một cặp vợ chồng già lướt ngang mặt anh. Ánh mắt trống rỗng của Lục Diệp khẽ động.

Bắt đầu từ khi nào mà kẻ cực kỳ thực tế như anh cũng học thành loại hành vi ảo tưởng xa xỉ này.

Hơn nữa, đâu phải chỉ một lần cục trưởng Lục ảo tưởng cảnh hai ông già bạc trắng mái đầu, không còn tuổi trẻ anh tuấn cao lớn nữa, thay vào đó, như cây cải thìa rũ vì thiếu nước, run run rẩy rẩy nâng đỡ lẫn nhau, từng bước tản bộ trên hoàng hôn tựa gấm vóc trải vòng quanh công viên.

Đi chưa hết một lượt đã mệt, ông lão nhỏ tuổi hơn được ông lão lớn tuổi hơn cõng trên lưng, như búp bê cỡ đại bị tha đi.

Ông lão ở trên kêu đối phương đổi chỗ đi, lão kia còn không chịu, rầm rì cằn nhằn không muốn mua thuốc dán eo cho em đâu, bộ xương già của em mới rụng rời không khiêng nổi anh kìa.

Thế rồi hai người tựa vào nhau, đỡ lấy nhau, chậm rãi đi xa.

“Póc.”

Lục Diệp khui nắp lon, dốc nửa lon bia vào miệng.

Mẹ nó, đúng là hoang tưởng.

Bia uống giữa chừng lại sặc, Lục Diệp ho khan móc chiếc điện thoại đang rung ra.

“Khụ khụ…. Alo?”

“Em nói nè anh trai, hai người quậy cái gì rồi?” Quý Lượng bất lực hết sức.

“Sao vậy?”

Quý Lượng cười gằn: “Đậu xanh rau muống! Cục trưởng anh đem con bỏ chợ hả? Mẹ nó Vu thiếu gia mượn rượu làm tàng húc xe em kìa. Em báo công an!”

Đầu óc cục trưởng Lục chợt lắng, tỉnh rượu ngay tức khắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio