Cung Phàm đem thuốc dập tắt, Tỉnh Phi chơi đùa với bao lì xì Cung Phàm cho mình, trong lòng cảm giác đặc biệt hạnh phúc hưng phấn. Đúng vào lúc này, âm thanh bên ngoài có chút hỗn loạn, thì ra hai người Tỉnh Luật cùng Tỉnh phụ vừa đi ra ngoài đã trở lại, cùng bọn họ trở về còn có gần ba mươi thiếu niên, ngồi cùng trên một xe tải.
“Trở lại rồi a, Tỉnh Luật.” Một đám đàn ông kêu la, nhìn đến bà xã của Tỉnh Luật, cảm giác hắn ngoại hình khá dễ nhìn, nhưng lại đối lập với người đàn ông khí chất phi phàm kia, Tỉnh Luật nhiều thêm vài phần yếu đuối, so với đệ đệ, lại không có bất kì chút thanh tao nào. Thế nhưng làm người, một miệng lời hay ý đẹp đều được luyện đến thành thạo.
“Tỉnh Luật nha, vài năm không gặp, lại đẹp trai thêm rồi. Còn cưới được một người vợ rất dễ nhìn nữa.” Nữ nhân kia không ưa gì đám phụ nữ nông thôn bọn họ, nên họ đành phải lấy lòng nữ nhân kia thông qua Tỉnh Luật.
“Ha ha, cưới được Viện Viện là phúc khí của ta.” Tỉnh Luật tiếp nhận đồ đạc do mấy thanh niên kia chuyển qua. Một vài thanh niên cởi trần nâng pháo hoa chất đống dưới tàng cây táo. Tỉnh Luật đi ở phía trước, phía sau là Tỉnh phụ, trong tay xách theo hai giỏ kẹo hoa quả, trên mặt cười đến sáng lạn. Nhưng mà Tỉnh Phi nhìn đến bàn tay ông vì cố sức xách nên bị chèn ép đến trắng bệch.
Tỉnh Phi đứng lên, nhìn đến Tỉnh phụ, trong lòng cậu không có bao nhiêu thương nhớ, thậm chí ràng buộc huyết thống đều có thể xem nhẹ, giống như người xa lạ quen thuộc. Thế nhưng, không thể phủ nhận, Tỉnh Phi thật sự cảm thấy trong lòng thất lạc đến khó chịu. Nhưng cậu không hề cầu xin điều gì xa vời.
Tỉnh Phi mang theo Cung Phàm đứng ở cửa, cậu có chút co quắp, Cung Phàm tựa vào trên cửa, vẻ mặt thản nhiên. Tỉnh Luật từ lúc vừa xuống xe liền thấy được Cung Phàm ngồi ở góc hẻo lánh, vẻ mặt lãnh đạm, Tỉnh Luật đứng ở trước mặt anh luôn có một loại cảm giác làm nhân vật chính nhưng lại không được ai chú ý đến, một chút càm giác bị khinh thường.
Vài bước cuối cùng chuẩn bị bước qua cửa, không có khả năng đi qua mà làm như không nhìn thấy. Cho dù không biết người đàn ông kia, nhưng khi nhìn đến anh đứng bên cạnh Tỉnh Phi, cũng xem như hiểu biết về thân phận của anh. Cha mẹ đã nói cho hắn biết tiền kết hôn từ đâu mà ra. Hắn thản nhiên nhìn Tỉnh Phi, lại ngưng mắt nhìn người đàn ông này, cân nhắc lợi hại.
Từ đình viện tới cửa, cảm xúc trong lòng cũng đủ thời gian che giấu.
“Tiểu đệ, em cao lên không ít.” Tỉnh Luật sờ sờ đầu Tỉnh Phi, Tỉnh Phi phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, Tỉnh Luật tuyệt không xấu hổ, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, tác phong nhanh nhẹn: “Tiểu đệ, vị này là?” Tỉnh Luật mỉm cười nhìn Cung Phàm, tại trên người Cung Phàm, cũng thấy được mị lực của một nam nhân thành thục, ổn trọng, mưa gió không sợ hãi.
Cung Phàm đánh giá Tỉnh Luật biết tiến lùi đúng lúc,“Ta là vị hôn phu của Phi Phi.”
Tỉnh Luật kinh ngạc “Nga” một tiếng, nhìn nhìn Tỉnh Phi, cười không nói chuyện, tiếp đón mời hai người vào trong nhà ngồi. Tỉnh phụ ở phía sau trên mặt có chút ngưng trọng, ông không hi vọng Tỉnh Phi trở về, Tỉnh Phi tượng trưng cho sỉ nhục của một nam nhân, một phụ thân yếu đuối vô năng.
Không khí có chút xấu hổ, người chung quanh chờ xem kịch vui, Tỉnh Luật làm người trung gian, hướng tới Lưu Viện đang ở một bên phất tay,“Viện Viện lại đây, còn chưa gặp qua phụ thân đi?”
Lưu Viện đứng ở bên kia không tình nguyện, thế nhưng dưới ánh mắt người ngoài vẫn phải làm cho tốt. Nàng đi qua, mỗi khi tới gần một bước, nàng đều sẽ đem Tỉnh Luật cùng Cung Phàm ra so sánh với nhau, chỗ thiếu hụt của Tỉnh Luật lại càng nhiều, chiều cao không tốt, ngũ quan không đủ thành thục, không có cảm giác an toàn, trong mắt Lưu Viện sự khó chịu càng phát ra mãnh liệt.
Lưu Viện cúi đầu, che giấu đi qua, người bên cạnh ồn ào: “Tiểu tức phụ gặp cha mẹ chồng liền ngượng ngùng. Con dâu như vậy rất biết quán xuyến gia đình a.”
Bầu không khí xấu hổ cứ như vậy bị áp chế, nhưng lại ngầm sục sôi mãnh liệt.
Cung Phàm hướng về phí Tỉnh phụ gật gật đầu: “Chào thúc thúc. Cháu đến xem địa phương Phi Phi từng sinh hoạt.”
Tỉnh phụ chỉ có thể không ngừng gật đầu. Nhìn Cung Phàm, nói không ra khinh thường cái gì, đứng ở trước mặt Cung Phàm, vẫn luôn có một loại cảm giác bị áp bách.
Cung Phàm quay đầu nhìn Tỉnh Phi,“Đi, ca đốt pháo hoa cho em xem.” Cung Phàm đi ở phía trước, chân dài bước chân lại lớn, Tỉnh Phi đi theo phía sau anh, người và cảnh sau lưng bất giác liền trở thành phông nền.
Tỉnh phụ đi vào trong phòng, những người còn lại đều ngồi xuống trò chuyện việc nhà. Cung Phàm quay đầu chờ Tỉnh Phi, Tỉnh Phi ở phía sau đi chậm rì rì như ốc sên, Tỉnh Phi nhìn đến Cung Phàm ở phía trước chờ hắn, cười ha hả chạy về phía anh, Cung Phàm cúi người, chộp lấy Tỉnh Phi đem cậu khiêng trên vai. Tỉnh Phi bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ đến mức kêu to, tất cả mọi người hướng bên này xem ra, Tỉnh Phi cảm giác ngại chết người.
“Ca, để em xuống dưới.” Tỉnh Phi dùng cẳng chân nhẹ nhàng đá Cung Phàm, Cung Phàm đi tới dưới tàng cây táo, nhấc lên một thùng pháo hoa, đi ra sân bên ngoài: “Lại đá tiếp, ca liền dốc ngược em lên.”
Tỉnh Phi bĩu môi ồn ào,“Em mới không tin.” Cung Phàm cười lạnh một tiếng, một bàn tay xách cổ chân Tỉnh Phi, thật sự đem cậu dốc ngược lên, đầu Tỉnh Phi sung huyết sợ tới mức oa oa kêu to, Cung Phàm không để ý tới cậu, cứ như vậy xách cậu ra bên ngoài.
Người trong viện nghẹn họng nhìn trân trối, Lưu Viện cùng Tỉnh Tinh hai người tràn đầy trong mắt là sự hâm mộ. Tỉnh mẫu không biết lúc nào từ trong phòng bếp đi ra, ẩn tại phía sau cánh cửa, mặt cũng biến mất trong sự âm u.
Cung Phàm xách cổ chân Tỉnh Phi, run run,“Còn dám cùng ca kêu gào hay không?”
Tỉnh Phi choáng đầu hoa mắt, muốn nôn, ôm Cung Phàm đùi không buông tay. “Ca, buông em ra.” Tỉnh Phi một bên cầu xin tha thứ, sắp khóc. Cung Phàm lực cánh tay sao lại lớn như vậy!
Cung Phàm buông pháo hoa, chặn ngang ôm lấy Tỉnh Phi, Tỉnh Phi cảm giác chính mình được cứu trợ. Hốc mắt đỏ rực nhìn Cung Phàm, Cung Phàm bẹo bẹo khuôn mặt cậu, cười đến đầy mặt nhu hòa. Tỉnh Phi đầy mặt biểu tình muốn nhào lên cắn người, Cung Phàm vỗ vỗ hắn khuôn mặt: “Ca hiện tại không có cà rốt.”
Tỉnh Phi giận mà không dám nói gì, ôm pháo hoa tung tăng chạy lên phía trước, Cung Phàm theo sau cậu, nhìn bờ mông của cậu phập phồng. (=)))))
Cung Phàm lôi kéo Tỉnh Phi đi đến một bên, chính mình quay trở lại đốt pháo hoa. Vào ban ngày, ánh sáng của pháo hoa không rõ rệt cho lắm. Thế nhưng Tỉnh Phi lại cảm thấy thực hạnh phúc.
Tỉnh Luật đi gặp Lưu Viện vẫn một mực ngồi trong phòng không ra gặp người, người bên ngoài nghĩ cô đang ngượng ngùng, Tỉnh Luật trong lòng lại hiểu rõ, nữ nhân này ghét bỏ nhà hắn nghèo, ghét bỏ những người thô tục bên ngoài.
“Viện Viện, đi ra ngoài ăn chút cơm đi, bụng đói hài tử chịu không nổi.” Tỉnh Luật đau lòng nhìn cô. Lưu Viện mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải mang thai, nàng mới không đáp ứng lời cầu hôn của nam nhân này nhanh như vậy!
“Không ăn, anh xem những người bên ngoài xem, vừa bẩn lại tham lam, nhìn thấy liền ghê tởm, sao còn chút khẩu vị gì!!” Lưu Viện ngã vào trên giường.
Tỉnh Luật cười cười, không nói chuyện, nhu hòa nhìn cô, tay đặt trên bụng cô, lại bị Lưu Viện đánh, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, hấp dẫn lực chú ý mọi người. Tỉnh Luật cười nói: “Muốn nhìn pháo hoa hay không?”
Lưu Viện liếc trắng mắt: “Đám pháo hoa rẻ tiền kia, lỡ bắn ra làm tôi bị thương thì sao!”
Tươi cười trên mặt Tỉnh Luật nhất thời vặn vẹo, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường. Hắn ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang nở rộ bên ngoài cửa sổ thứ mà hắn chạy đến hơn chục km để mua. Lại cúi đầu nhìn nữ nhân tâm cao khí ngạo kia.
Tỉnh Luật trước khi đi ra ngoài liền dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, Lưu Viện liếc trắng mắt, trở mình quay lưng lại phía hắn, Tỉnh Luật từ đầu tới đuôi đều là cười. Tấm mặt nạ này như là đã cùng làn da hắn dung hợp làm một.
Tỉnh mẫu ở bên trong làm xong đồ ăn, bày hai bàn, một bàn nữ khách, một bàn nam khách. Bàn nữ khách cũng không có bao nhiêu món sang trọng, không cần ngồi trên bàn, trẻ con muốn ăn cái gì liền bảo mẹ của chúng gắp cho, cho dù chúng không nói, trên bàn có gà vịt thịt cá, mấy bà mẹ cũng sẽ cực lực vì con nhà mình mà tranh một đũa.
Loại bàn tiệc dành cho hỉ sự này, luôn cần vài vị cô bác đến hỗ trợ xào rau nhóm lửa. Các nàng không thể lên bàn ngồi, chỉ có thể nấu vài món tạo thành một bàn ngồi ăn trong nhà bếp. Tỉnh mẫu bận trong bận ngoài, tiếp đón khách nhân ngồi xuống. Nữ khách không cần tiếp đón, các nàng sẽ tự mình ngồi xuống. Trẻ con thì ghé vào lòng mẹ chúng, nhìn bàn tiệc thèm nhỏ dãi. Mọi người đều lần lượt ngồi xuống, sân nhà lúc đầu còn hỗn độn nay liền trống rỗng, nơi nơi có thể thấy vỏ hạt dưa, hoa lan đậu, cùng giấy gói kẹo.
Pháo hoa vẫn còn đang nở rộ. Tại sơn thôn còn bần cùng lạc hậu, lòng hiếu kỳ còn nhiều, những người lúc đầu còn vội vàng cày cấy đều ngẩng đầu nhìn lên trời. Tiểu hài tử vừa thích vừa sợ, ghé vào cửa sổ, hi vọng nhìn lên bầu trời. Những khách nhân nói nói cười cười, bàn vuông gỗ lim to như vậy, vô số đại nam nhân ngồi vây quanh, không biết là cố ý vẫn là vô tình, lại có một chỗ ngồi còn trống.
Tỉnh phụ ngồi ở chủ vị, tiếp đón mọi người ăn uống, trên mặt tươi cười tuy rằng sáng lạn, thế nhưng có vài phần xấu hổ. Lưu Viện ngồi ở trên bàn nữ khách, trẻ con chạy tới chạy lui, ầm ầm ĩ ĩ, tay không bốc thịt, không lấy được đồ muốn ăn, còn đang ở đó ăn vạ khóc lớn, cáu kỉnh đem đồ ăn ném lung tung.
Một đứa trẻ thậm chí đem bàn tay đầy mỡ dính nị đặt ở trên chiếc váy hồng của cô, một dấu tay lập tức hiện ra. Cảm xúc trên mặt Lưu Viện có chút không nhịn được, người mẹ kia cũng biết con trai mình gặp rắc rối, cười ngượng ngùng nói xin lỗi, mấy người phụ nữ khác ở bên cạnh nói vài câu, đều là trưởng bối! Lưu Viện chỉ có thể đem một ngụm tức giận này nuốt xuống.
Nhìn những người phụ nữ vây quanh, Tỉnh Tinh có loại cảm giác như hạc trong bầy gà, có chút hoảng hốt, loại cảm giác vừa vi diệu mà vừa phức tạp, cô nghĩ nếu cô không ra khỏi sơn thôn này, cô cũng sẽ trở nên giống như một trong những người phụ nữ ở đây, mỗi ngày mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nhà. Vì vài việc lông gà vỏ tỏi mà đánh chửi làm loạn, ác ý mắng chửi tổ tông mười tám đời. Cô đi ra ngoài, thế giới bên ngoài rực rỡ nhiều màu, cô bị dụ hoặc, mê mang, xa đọa. Thế nhưng cô tuyệt không hối hận vì đã đi ra ngoài, cho dù ở bên ngoài cỡ nào ủy khuất, cỡ nào mệt mỏi, cỡ nào cô độc. Cô sờ mặt mình.
Tỉnh phụ thanh âm liên miên không ngừng, Tỉnh Tinh nhìn ông, ông rất nhanh đã già đi, tóc trắng mọc càng nhiều, ánh mắt cũng càng đục ngầu, nhưng cũng không khơi cho cô được chút cảm giác áy náy. Bởi vì cô không nợ ông, dù gì cũng là máu mủ rột thịt. Trong nhà có một sinh viên là đủ rồi.
Tỉnh Tinh nhìn đám người hẹp hòi kia, đột nhiên phát giác bên trong đó thiếu một người, người nọ diện mạo hiên ngang, mang theo mị lực độc đáo của giống đực, nàng bất giác tìm kiếm, ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn không ngừng, Tỉnh Tinh đứng lên, đi ra phía cửa. Tỉnh mẫu vẫn đứng ở góc hẻo lánh bận trong bận ngoài, tâm sự tầng tầng, nhìn đến phương hướng Tỉnh Tinh đi ra, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tỉnh Tinh đi đến bên ngoài sân, đôi giày cao gót màu hồng nhạt bước đi trên đoạn đường gồ ghề, đi thực ổn định.