Lão Phu Thiếu Thê

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cung Phàm mở cửa một cách thô lỗ, trong phòng trống rỗng, tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, giống như muốn che dấu gì đó. Cung Phàm đen mặt ngồi ở bên mép giường, lửa giận ngùn ngụt nhìn cửa phòng tắm.

Tỉnh Phi ở trong phòng tắm run run, kỳ thật kể từ một khắc Cung Phàm bước vào cậu đã tắm xong, thế nhưng nghe được Cung Phàm ở bên ngoài đá chỗ nọ đạp chỗ kia ầm ầm rung động, cậu cũng không dám đi ra ngoài, thậm chí hối hận bản thân sao lại yếu ớt như vậy, không phải chỉ là giúp anh rửa mấy cái bát thôi sao, cần gì phải chọc giận anh, nghĩ đến đi ra ngoài sẽ bị đánh đòn, Tỉnh Phi cũng không dám ra nữa.

Cung Phàm ở bên ngoài chờ đợi có chút nhàn rỗi, liền cởi quần áo, chỉ mặc một cái quần lót chờ Tỉnh Phi đi ra liền chuẩn bị tư thế đi vào tắm rửa, có thể do đợi thật lâu cũng không thấy Tỉnh Phi đi ra, sắc mặt Cung Phàm có chút khó chịu, châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói, râu mọc một mảng xanh xanh đen đan, hơi hơi chau lên mày, cơ ngực, cơ bụng hoàn mỹ, làn da căng đầy, đôi chân dài tùy ý gác lên, khiến anh thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa biếng nhác, lại nguy hiểm.

Tỉnh Phi cắn răng, dù sao đều chết chắc rồi, chậm rãi mở cửa, nhìn thấy Cung Phàm nằm nghiêng trên giường, nhìn đến đôi chân dài của anh, dáng người hoàn mỹ, trong nháy mắt Tỉnh Phi có chút hoảng hốt, Cung Phàm cũng nhìn về phía cậu, không hề có ý định chuẩn bị lại đây hung hăng dậy dỗ cậu, thế nhưng Cung Phàm hiện tại khiến cho người khác có cảm giác rất nguy hiểm, giống một tòa Thái Sơn, cho người ta một loại cảm giác áp bách, khiến họ hít thở không thông.

Tỉnh Phi chậm rì rì đi đến bên giường, cái loại dũng khí sớm chết sớm siêu sinh đã nhanh chóng bị khí thế của Cung Phàm dọa héo rũ. Cung Phàm phun ra một hơi thuốc.

“Lui về phía sau, đứng vào góc tường.” Cung Phàm ngữ khí thản nhiên, thế nhưng căn bản chính là không cho người khác phản kháng.

Tỉnh Phi giương miệng, có chút khó hiểu kinh ngạc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm đem đầu mẩu thuốc lá ném vào gạt tàn, hung hăng nhấn một cái, ánh lửa tắt ngúm, Tỉnh Phi bị sự hung tàn đó dọa một trận, chân tay mềm nhũn ra, trong lòng lại như bị đánh trống, càng thêm hối hận vì đã giận dỗi vô lý trước mặt anh.

Cung Phàm sải bước đi vào phòng tắm, nhìn Tỉnh Phi đang tựa vào mặt tường bên cạnh cửa phòng tắm, nói:“Xoay người lại, diện bích tư quá()!” Nói xong, xoay người đi vào đóng sập cửa lại, phát ra tiếng vang thật lớn, Tỉnh Phi hoảng sợ, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Cung Phàm. Ngốc ngốc nhìn vách tường màu tuyết trắng, đối diện với tường tự suy nghĩ. Trong lòng hối hận muốn chết, giận dỗi làm gì, chọc giận anh ấy, chính mình chịu thiệt.

(diện bích tư quá: đối diện với bức tường tự suy nghĩ lỗi lầm bản thân)

Trái tim Tỉnh Phi đập kịch liệt, cậu chưa bao giờ thấy được Cung Phàm đại phát tính tình, cảm giác kỳ thật bản thân mình cáu kỉnh cũng không đến mức quá phận, không phải chiến tranh lạnh khiến cho mọi người đều tỉnh táo lại, tự nhận ra sai lầm của bản thân hay sao? Kết quả Cung Phàm lại giở sắc mặt cho cậu xem, phạt đứng, lại còn diện bích, làm không tốt, anh ấy đi ra còn có thể phải chịu đòn.

Tỉnh Phi có chút ủy khuất, thế nhưng lại không dám phản kháng, giá trị vũ lực của Cung Phàm chính là tuyệt đối bá quyền. Không cho cãi lại, không cho phản kháng! Tỉnh Phi cắn môi, trán tựa lên tường, càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất càng cảm thấy Cung Phàm thật quá đáng, lại nghĩ đến chính mình mỗi ngày bị anh trấn áp……

“Crack –” Cửa phòng tắm bị kéo ra.

Tỉnh Phi lấy một loại tốc độ khó có thể tin lập tức đứng yên ổn, tiêu chuẩn quân nhân, ưỡn ngực thu bụng, hai tay vuông góc, ngón trỏ tìm không thấy đường chỉ quần, tay đành phải gắt gao dán chặt vào đùi.

Cung Phàm lau mái tóc ướt sũng, liếc mắt nhìn Tỉnh Phi, ánh mắt Tỉnh Phi đỏ rực, quay lưng lại với ánh sáng, mặt quay vào phía bóng tối, thoạt nhìn đáng thương hề hề.

Cung Phàm kéo qua chăn, tựa vào trên giường, thân thủ cầm một điếu thuốc, chuẩn bị cầm bật lửa lên châm, nhìn nhìn Tỉnh Phi, nghĩ đến buổi tối khi ngủ phải đóng cửa sổ, không khí không thông thoáng, khó chịu đem bật lửa ném tới trên bàn, kim loại va chạm phát ra tiếng vang thật lớn. Thân thể Tỉnh Phi có chút run rẩy, lại có chút kinh hoảng.

Cung Phàm ngắm Tỉnh Phi, dừng lại ở bờ mông cong cong cùng chiếc eo thon nhỏ ngắm nhìn một hồi lâu, sau đó ánh mắt lại bồi hồi di chuyển trên đôi chân dài của cậu.

Thanh âm khàn khàn, nói: “Lại đây.”

Tỉnh Phi có chút không muốn đi qua, cảm thấy chính mình không kịp chuẩn bị gì liền bị Cung Phàm đánh, Cung Phàm vẫn thường nói muốn đánh cậu, thế nhưng trước kia chỉ là dọa dẫm một chút thôi. Hiện tại hình như thật sự muốn đánh người rồi.

Tỉnh Phi nghĩ đến khuôn mặt của mình bị anh đánh đến mức sưng lên xanh xanh tím tím, càng ác liệt hơn, sẽ phải vào bệnh viện nằm, cũng không biết Cung Phàm có thể đưa cậu đi bệnh viện hay không. Tỉnh Phi rất muốn chạy.

Cung Phàm lại không kiên nhẫn nói lần thứ hai: “Lại đây.”

Tỉnh Phi bĩu môi, ánh mắt đỏ hồng, chậm rì đi về phía Cung Phàm, cậu chỉ dám chiến tranh lạnh mà thôi, mà Cung Phàm thực sự muốn sử dụng bạo lực gia đình!

Cung Phàm nhìn bộ dáng này của cậu, trên mặt có vài phần không được tự nhiên, đem cậu kéo lại gần, Tỉnh Phi lảo đảo ngã sấp xuống người anh. Cung Phàm dùng hổ khẩu(chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ) nâng cằm cậu lên.

“Giận dỗi với anh sao?”

Nước mắt Tỉnh Phi sắp rơi đến nơi, nghĩ tới vợ chồng người ta cãi nhau, còn có nhà mẹ đẻ để chạy về, còn cậu thì một thân một mình.

“Phi Phi nếu cảm thấy ủy khuất, hãy trực tiếp nói với anh, tuổi của anh và em chênh lệch rất lớn, có điểm khác nhau là không thể tránh khỏi. Nói với anh, anh khẳng định sẽ sửa. Anh mấy năm nay cùng bằng hữu nói chuyện tùy hứng đã quen, có một số thói quen không tốt nhất thời chưa sửa được. Phi Phi cũng nên thông cảm cho anh một chút.” Cung Phàm buông tay ra, Tỉnh Phi cảm thấy cằm mình rất đau. Hai mắt nhòa lệ nhìn Cung Phàm. Chính là bĩu môi không nói một lời.

“Phi Phi có biết hay không chiến tranh lạnh có thể làm tổn thương tình cảm vợ chồng? Phi Phi không tin anh, giận dỗi nho nhỏ với anh cũng không thành vấn đề. Anh coi như đó là ngọt ngào trong cuộc sống vợ chồng. Nhưng chiến tranh lạnh chính là nguyên nhân đầu tiên khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt, không cho đối phương cơ hội giải thích cùng nói chuyện.” Cung Phàm thấy cằm cậu đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, liền xoa nhẹ cằm cho cậu. Tỉnh Phi còn đang mải chu môi.

“Anh vừa để cho em diện bích tư quá, em nói một chút xem chính mình làm gì sai?” Cung Phàm đem người cậu nâng lên, để cậu ngồi trên bụng của anh. Tỉnh Phi ngồi dán vào cơ thịt rắn chắc, mông cũng không có cảm giác khó chịu.

Diện bích tư quá? Cậu kỳ thật chỉ mải trách móc Cung Phàm. Sai chỗ nào? Em biết làm sao được… Tỉnh Phi liếc mắt nhìn Cung Phàm, không dám nói. Nghĩ nghĩ, cảm thấy làm người đôi khi phải biết nịnh nọt một chút, đó cũng không gọi là a dua nịnh hót, hảo hán không ăn thiệt trước mắt.

“Chiến tranh lạnh là không tốt.” Tỉnh Phi bắt lấy điểm mấu chốt của lần mâu thuẫn này. Liếc nhìn khuôn mặt Cung Phàm một cái, thấy vẻ mặt anh điềm đạm nhìn chính mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, thành công nói cho có lệ.

“Tiếp tục.” Cung Phàm sờ soạng chiếc eo thon nhỏ của cậu một phen. Tay lại trượt đến trên đùi cậu.

Tỉnh Phi vừa thả lỏng một chút nháy mắt lại căng thẳng, nghẹn hồi lâu cũng nói không nên lời. Cung Phàm nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng là nhất định muốn cậu nói ra một vài lỗi nữa.

“Chồng chính là ông trời!” Tỉnh Phi nịnh nọt nhìn Cung Phàm, Cung Phàm bị bộ dáng nho nhỏ của cậu chọc cho phì cười, cơ thịt chấn động, Tỉnh Phi ngồi ở trên bụng anh, cảm giác được bụng của anh đang phập phồng.

“Vật nhỏ khẩu thị tâm phi này.” Cung Phàm gối lên cánh tay, biếng nhác nhìn Tỉnh Phi,“Tiếp tục.”

Tỉnh Phi cảm giác đầu óc chính mình trống rỗng, sách vở đến lúc cần dùng chỉ hận không đủ chắc chắn giống trường hợp của cậu. Ấp a ấp úng nói không nên lời.

Cung Phàm xoa nhẹ lên gương mặt cậu, nói: “Anh ba mươi, em mười tám, giữa chúng ta có đến bốn sự khác nhau, về mặt kinh nghiệm cùng hoàn cảnh sống khác nhau khiến cái nhìn của chúng ta đối với vấn đề cũng bất đồng. Có một số việc, trong lòng thấy khó chịu, ủy khuất cũng đừng nghẹn ở trong lòng, không nói với anh, anh cũng không nhất định có thể đoán được. Đến thời điểm chịu ủy khuất lại là chính em. Tính cách anh cũng có chút bá đạo.”

Tỉnh Phi ngẩng đầu thật nhanh, ủy khuất lại phẫn nộ, càng giống như đang xù lông: “Anh vẫn luôn thật hung hăng!”

Cung Phàm sửng sốt một chút, không lời nào để nói. Ho ho khan, có chút không được tự nhiên nói,“Anh chẳng lẽ không có thời điểm ôn nhu?”

Khóe miệng Tỉnh Phi hơi hơi nhếch lên, nhưng vẫn không hết tức giận lên án,“Đã thiếu lại càng thiếu!”

Cung Phàm,“……”

“Tính tình anh có chút lớn.”

Tỉnh Phi nhìn anh, nghiêng mặt qua chỗ khác,“Hừ!╭[╯^╰]╮”

Cung Phàm nhìn cậu còn đang nũng nịu, xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé.“Phi Phi rất tốt tính, ôn nhu lại săn sóc, bù đắp lại cho anh.”

Tỉnh Phi từ trên người anh đứng lên, bả vai bị Cung Phàm đè lại không cho nhúc nhích.

“Anh buổi tối hôm nay chưa được ăn no.” Cung Phàm xoa bóp bụng Tỉnh Phi, một khối cơ bụng tròn tròn. Rốn nhỏ thoạt nhìn cũng rất khả ái. Cung Phàm lấy tay chọc chọc.

Tỉnh Phi có chút chột dạ, không nói chuyện, cũng không dám ngăn lại ngón tay đang chọc chọc rốn cậu của Cung Phàm, đành phải nhích tới nhích lui vì ngứa.

“Anh không có thịt liền không vui, em lại nấu một bàn xanh mượt.” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi giống như có chút tội nghiệp.

Tỉnh Phi ngốc ngốc nhìn Cung Phàm,“Để đền bù cho anh, anh muốn ăn thịt thỏ.”

Mặt Tỉnh Phi có chút hồng, làm bộ như không hiểu, Cung Phàm hôn hôn hai má cậu thật chậm rãi, giống như đang hôn ngư thần (môi cá -_- tại sao lại là môi cá????), Cung Phàm bắt lấy bờ môi Tỉnh Phi, đoạt lấy hô hấp của cậu, chiếm lấy linh hồn cậu, nụ hôn của Cung Phàm mang theo nhiệt tình, cũng giống tính cách của anh, tràn ngập bá đạo, Tỉnh Phi vô lực tựa vào lồng ngực Cung Phàm, Cung Phàm hôn cũng tràn ngập nhu tình cùng thương tiếc, khiến Tỉnh Phi cũng trầm mê trong đó, không muốn tỉnh lại. Khóe mắt có giọt lệ lăn xuống, Cung Phàm liếm đi, anh nhìn ánh mắt Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cảm giác chính mình muốn hòa tan vào trong ánh mắt đó.

“Thịt thỏ có thể hấp, chiên, xào lăn…..” Cung Phàm ở bên tai Tỉnh Phi thủ thỉ, Tỉnh Phi như bị nấu chín, toàn thân phấn nộn hồng hào.

“Phi Phi thích làm kiểu nào?” Yết hầu Cung Phàm trở nên khàn khàn, từng bước dụ dỗ Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi cảm giác đại não của mình một mảnh trống rỗng, trắng xoá, chỉ nhìn được đối phương, nhìn thấy đôi môi đối phương đang động đậy, thế nhưng chính mình lại nghe không được anh đang nói điều gì. Đôi môi kia rất mỏng, ở nông thôn người mê tín đều nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình. Thế nhưng Tỉnh Phi thật muốn chết chìm trong ánh mắt tình yêu của anh. Ánh mắt anh có dương quang. Ấm áp, khiến người khác không tự chủ được mà tin tưởng ngưỡng mộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio