Cung Phàm xoa bóp mông nhỏ: “Làm sao thế? Trở nên dính người như vậy.”
Tỉnh Phi không nói lời nào, đem mặt chôn trên cổ anh, gần như biến thái hít lấy khí tức của anh, mùi thuốc lá thản nhiên hòa cùng mùi mồ hôi hỗn loạn, còn có một mùi hương xa lạ, không phải của gã “chim công” kia!!!
Tỉnh Phi sắp phát điên rồi, chẳng lẽ mình bận rộn mới một tháng, chân Cung Phàm không chỉ đạp hai thuyền? Tỉnh Phi ghé vào trên người anh, không chịu ngẩng đầu, không chịu buông anh ra.
Cung Phàm cũng kín đáo nhận ra Tỉnh Phi có điểm khác thường. Thế nhưng Tỉnh Phi không muốn nói ra. Có lẽ do mình quá bận, nên không có thời gian ở bên cậu.
Cung Phàm ôm cậu ngồi ở trên ghế, hai người dính cùng một chỗ ăn cơm. Cung Phàm không hề nghĩ đến chính mình một đống tuổi còn giống như thanh niên, bất quá nếm thử một chút cũng không tồi. Tỉnh Phi cũng hiểu được bày ra bộ mặt oán phụ cũng không thích hợp để bù đắp tình cảm cho cả hai. Hai người dán chặt lấy nhau giống như một cặp song sinh.
Cung Phàm luôn luôn không thích ăn đồ ăn chay, thế nhưng hôm nay lại khác thường, mấy con thỏ được cắt tỉa thành cà rốt đều bị anh nhận ăn hết. Cậu còn chưa ăn miếng nào, tim Tỉnh Phi đập rộn ràng, hối hận vì đã đem cà rốt tỉa thành con thỏ.
Cung Phàm cuối cùng còn bắt Tỉnh Phi cũng ăn một con thỏ, sau đó gặng hỏi cảm giác của cậu sau khi ăn.
Tỉnh Phi đỏ mặt, cơ hồ không dám nhìn Cung Phàm, Cung Phàm cười ha ha, hiếm khi cơm nước xong không làm đại gia, mà lại giúp Tỉnh Phi thu thập đồ ăn, Tỉnh Phi rửa bát, anh ở một bên chà lau. Hai người thân mật khăng khít mà phối hợp.
Tỉnh Phi trong lòng một phần cảm động, một phần lại khó chịu, thái độ Cung Phàm rất khác thường, ở lại giúp đỡ, không phải là do chột dạ chứ? Có phải đây chính là kiểu đàn ông trái tim cùng thân thể tách rời hay không, tuy rằng thân thể phản bội, thế nhưng trong lòng vẫn còn yêu đối phương? Bởi vì áy náy mà phụ giúp mình? Vậy cũng quá ghê tởm rồi. Nhưng mà Tỉnh Phi lại luyến tiếc rời khỏi anh.
Cung Phàm tựa vào cạnh tủ, xác định trăm phần trăm Tỉnh Phi đang có tâm sự.
Buổi tối Cung Phàm ôm Tỉnh Phi ngồi trên sô pha xem TV. Một bàn tay khoát lên trên bụng Tỉnh Phi, vén quần áo cậu lên, nhẹ nhàng xoa nắn. Tỉnh Phi thoải mái hít thở ra tiếng, nhắm mắt lại, cảm giác bản thân càng ngày càng không thể ly khai Cung Phàm.
TV chiếu quảng cáo bánh quy, Cung Phàm đem chân gác lên trên bàn thấp, kẹp lấy Tỉnh Phi, hai người trao nhau một nụ hôn sâu, Tỉnh Phi cảm giác được của Cung Phàm đang “chọc” vào người mình, muốn dùng tay giúp anh.
Cung Phàm cũng không ngăn lại, yết hầu khàn khàn,“Ngày mai anh mang em đi ngâm suối nước nóng? Đã nói ngày khai trương sẽ tặng quà thật lớn cho em, vậy mà lại bận rộn đến mức không có thời gian. Xin lỗi.”
“Em cũng quên.” Tỉnh Phi đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Cung Phàm cười cười,“Ông chủ lớn bận rộn rồi. Làm sao nhớ đến việc nhỏ này?”
Tỉnh Phi bĩu môi, không để ý tới anh đang trêu ghẹo.
Cung Phàm hôn hai bên má cậu, nói,“Gọi điện thoại Tiêu Dương đi, ngày mai dẫn cậu ta đi cùng, cam đoan giới thiệu cho cậu ta cao phú soái chất lượng cao.”
Tỉnh Phi ánh mắt sương mù đột nhiên mở lớn, hưng phấn nhìn Cung Phàm, Cung Phàm nửa ôm nửa kéo Tỉnh Phi vào phòng.
Cung Phàm vừa thô lỗ đem Tỉnh Phi ném tới trên giường, điện thoại liền kêu.
“Nam thần! Anh mau làm chủ cho em nha.” Tiêu Dương âm dương quái khí vừa khóc vừa gọi.
Cung Phàm cầm điện thoại kéo ra xa một ít.“Làm sao vậy?” Cung Phàm cười nhìn Tỉnh Phi nửa tựa vào trên người mình rung động.
Tiêu Dương nghe thanh âm của anh, là đàn ông liền biết chính mình đang quấy rầy việc tốt của người khác. Có một chút áy náy, thế nhưng vừa nghĩ đến Tỉnh Phi trốn việc, một chút áy náy này liền tan thanh mây khói.
“Nam thần đại nhân nha, lão bà của anh chiều nay trốn việc, để một mình em lưu lại chỗ đó mệt chết đi sống lại, tiểu nhân yêu cầu bồi thường.” Tiêu Dương ở bên kia nhan nhó cười ha ha nói.
Cung Phàm biết được ngọn nguồn, cúi đầu hôn hôn trán Tỉnh Phi, dở khóc dở cười.“Lười biếng.” Tỉnh Phi bĩu môi, không nói lời nào. Cung Phàm ôm lấy cậu, hai người cùng nhau lăn trên giường.
“Muốn bồi thường cái gì?”
“Cầu nam thần một tấm ảnh chụp thật đẹp zai~”
Tỉnh Phi cướp lấy điện thoại của Cung Phàm, cả giận nói,“Đi chết đi!”
Tiêu Dương ở bên kia gầm rống,“Cậu con thỏ Tuzki đáng chết, buổi chiều cậu trốn việc, để tớ một người mệt chết đi sống lại, còn không cho tớ lấy chút hồi báo từ trên thân nam nhân nhà cậu sao!”
Tỉnh Phi cầm di động đối với miệng,“Không được là không được!”
Cung Phàm đè lên trên lưng Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị anh đè nặng, thở không nổi, thế nhưng lại cảm thấy hai người dính lấy nhau gắt gao như vậy đặc biệt hạnh phúc, nâng thân thể lên cọ cọ vào người anh. Cung Phàm cúi đầu thổi khí bên tai Tỉnh Phi,“Nói với cậu ta, ngày mai đi tắm suối nước nóng.”
Tỉnh Phi cảm thấy xương cốt của mình đều mềm nhũn, Cung Phàm chính là đại yêu quái biết dùng mị thuật.
“Tiêu Dương, ngày mai đi suối nước nóng không?”
“Không đi! Tớ muốn ảnh của nam thần đẹp trai!” Tiêu Dương nhất quyết không tha.
Tỉnh Phi cũng muốn điên rồi, hận không thể từ di động bò qua cắn chết hắn.“Anh tớ nói, ngày mai giới thiệu cao phú soái cho cậu!”
Tỉnh Phi thở phì phò, bị Cung Phàm áp vừa khó chịu lại thoải mái.
“Cậu nói lại lần nữa!!” Tiêu Dương hét lên một tiếng.
“Ưm ~” Tỉnh Phi khó chịu ngâm nga.
Tiêu Dương ở bên kia cười đê tiện nói,“ Con thỏ phát xuân, ha ha bái bai, tớ muốn ngủ để dưỡng nhan, ngày mai khiến cao phú soái của tớ đối với tớ nhất kiến chung tình. Tốt nhất là có thể vừa thấy liền đổ rạp~”
Ngày hôm sau, Tiêu Dương treo một tấm bảng đen trên cửa tiệm trà sữa. Bên trên dùng bút dạ quang viết: “Ông chủ đi câu cao phú soái, ít nhất ba ngày sau mới trở về.”
Mà trong ba ngày kia nam sinh nữ sinh chuẩn bị đến tiệm uống trà sữa tiện thể trêu chọc ông chủ một phen thấy tấm bảng nhắn lại liền dở khóc dở cười. Cũng không biết sợ trộm ghé thăm.
Đương nhiên cũng không thiếu mấy em gái táo bạo nổi tính xấu. Tóm lại từ ba ngày lùi lại thành một tuần, sau khi trở về Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người liền nhìn thấy trên bảng đen đủ các kiểu lời nhắn kì lạ.
[ Ông chủ, chúc anh hái được hoa mĩ nam!]
[ Cẩn thận cúc hoa tàn, hoa rơi đầy đất~]
[ Thế này thì là phụ nữ trên đời này sống như thế nào!!! Ông chủ anh thật không biết xấu hổ!]
[ Ông chủ, ba ngày có phải là không đủ hay không nha, ít nhất cũng phải bảy ngày →_→]
………
Sau đó Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người đỏ mặt, đem tấm bảng đen này đi tiêu hủy.
Cung Phàm lái xe mang theo Tỉnh Phi, qua khoảng ba con phố, đến tiệm trà sữa đón Tiêu Dương, đi tới suối nước nóng ở ngoại thành. Suối nước nóng nơi đó là tự nhiên, phong cảnh, thái độ phục vụ đều thực không sai.
Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người ngồi vào ghế sau, Tiêu Dương một bên thao thao bất tuyệt biểu đạt “Tình yêu” của hắn đối với nam thần đại nhân, Tỉnh Phi một bên sử dụng chiêu Thái Sơn áp đỉnh đè chết Tiêu Dương, Cung Phàm lái xe ở phía trước dở khóc dở cười.
Thời điểm đến sơn trang có suối nước nóng, Tiêu Dương mới thu liễm bộ dáng điên điên khùng khùng, trở nên ôn hòa, thanh nhã. Khẩn trương đánh giá chung quanh, tìm tòi thân ảnh của cao phú soái.
Cung Phàm vỗ vỗ đầu hắn,“Người còn chưa tới.”
Tiêu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân hình cương ngạnh lại mềm mại xuống, trở nên hoạt bát, Tỉnh Phi ở một bên cười nhạo hắn. Hai người lại đánh nhau.
Cung Phàm đau đầu đem hai người vào sơn trang, đưa ra thẻ vip, nhân viên phục vụ dẫn anh tới một khu riêng biệt.
Ngâm nước nóng sẽ khiến tâm tình người ta trở nên thực thư sướng. Cung Phàm ngâm mình ở trong suối, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hận trên mặt mình không mọc nhiều mắt thêm một chút, ba trăm sáu mươi độ vô thời hạn ngắm nhìn dáng người Cung Phàm. Cung Phàm tựa vào trên cạnh suối, nhìn ánh mắt phát sáng lấp lánh của hai người bọn họ, dở khóc dở cười.
Tỉnh Phi ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, liền chịu không nổi, ngao ô một tiếng liền nhảy xuống suối nước nóng, bọt nước bắn lên tung tóe. Cung Phàm bị hắn hành động của cậu làm cho mặt đầy nước, giọt nước theo mấy lọn tóc, cùng đường cong hai bên má đi xuống, từ lồng ngực biến mất ở trong nước. Tỉnh Phi bổ nhào vào trên người anh, hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy. Tiêu Dương ở một bên khóc thét,“Hai người vô tình hai người lạnh lùng hai người không có nhân tính! Mau đưa cao phú soái cho em!!!”
Tỉnh Phi ôm Cung Phàm, có vẻ tư thái khêu gợi của Cung Phàm hôm nay khiến cậu khó có thể buông ra, cậu chủ động ôm Cung Phàm hăng hái hôn môi. Mà Cung Phàm cũng nhiệt tình đáp lại. Rất nhanh hai người đều có phản ứng. Cung Phàm ôm lấy Tỉnh Phi. Đi hướng về phòng. Phía dưới hai người bị bao bọc bởi áo tắm ướt sũng, dính chặt vào trên người, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm đôi chân dài của hai người, ở bên cạnh lăn lộn kêu rên. Tiêu Dương như ngọn cỏ mất đi sức sống dưới ánh mặt trời, dưới tình huống Cung Phàm cùng Tỉnh Phi phát ra thanh âm không thể khống chế, càng ngày càng héo, cuối cùng giống như ngọn cỏ hoang bị héo rũ sau màn sương thu.
Tỉnh Phi cùng Cung Phàm hai người ở trong phòng cả một buổi chiều, sau khi đi ra, Tỉnh Phi cảm giác cả người đều có tinh thần, tâm lý cũng thoải mái rất nhiều, quả nhiên loại chuyện này có tác dụng giảm bớt áp lực tâm lý.
Cung Phàm cõng Tỉnh Phi đi ra, Tiêu Dương u oán nhìn hai người, Cung Phàm cõng Tỉnh Phi xuống suối nước nóng, một bàn tay anh nâng mông Tỉnh Phi, mặt Tỉnh Phi đỏ đỏ hồng hồng, trên người đều là dấu vết xanh tím. Cung Phàm gọi nhân viên phục vụ tới, giúp hai người gọi một ít đồ ăn vặt. Trên đường lại nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói, cao phú soái của Tiêu Dương đang đến đây.
Cung Phàm vừa nói xong, người đàn ông kia liền đến. Mặc một thân tây trang thực nghiêm túc, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Biểu tình trên mặt cũng thực đạm mạc, chỉ là từ trong ánh mắt của y nhìn thấy được có chút cao hứng. Thật là một người đàn ông anh tuấn. Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu cao phú soái bấy giờ.
Ánh mắt y di chuyển một vòng, nhìn thấy một thân vô lực của Tỉnh Phi sau khi hoan hảo đang rúc vào lồng ngực Cung Phàm, ánh mắt lại chuyển qua Tiêu Dương đang ham mê ngâm mình trong suối nước nóng. Y cười cười, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Tỉnh Phi ôm cổ Cung Phàm, ghé vào bên tai anh lặng lẽ nói,“Có thể bù đắp cho Tiêu Dương.”
Cung Phàm nhéo nhéo bờ vai của cậu, Tỉnh Phi thoải mái thở đài. Tiêu Dương đầy mặt là biểu tình cười khổ. Nhìn không ra là thất lạc hay khẩn trương.
“Phàm ca, vì cái gì anh không nói sớm cho em biết. Ấn tượng đầu tiên cứ như vậy liền không còn.”
Cung Phàm cười cười,“Lưu Lam không phải người nông cạn như vậy.”
Tiêu Dương vừa thở ra một hơi, Tỉnh Phi nói tiếp,“Bất quá ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng. Hình tượng cá nhân của cậu đã bị y lưu lại rồi.”
Trong khi Tiêu Dương lại bắt đầu quỷ khóc thần sầu, người đàn ông kia lại đi ra phía dưới vây quanh khăn tắm, y vô cùng ưu nhã đi vào trong suối nước nóng. Tiêu Dương há hốc miệng, gắt gao nhìn chằm chằm cơ bắp của người ta.