Lão Phu Thiếu Thê

chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối, Tiêu Dương cùng Lưu Lam trở về. Mẹ Cung đang rửa chén, ba Cung ngồi ở trên ghế sa lon xem báo. Tỉnh Phi đi tắm, Cung Tiểu Uông ngồi cùng ba Cung, ở độ tuổi này, nhóc đã không còn thích để người khác ôm nữa. Ba Cung muốn ôm nhóc xem ti vi, Cung Tiểu Uông không chịu, từ trong lồng ngực ba Cung trượt xuống dưới, tự mình dựa ghế sô pha chơi cùng Tỉnh Tiểu Uông.

Tỉnh Tiểu Uông đem đuôi đưa cho nhóc, lúc Cung Tiểu Uông định bắt lấy, Tỉnh Tiểu Uông liền đem đuôi thu lại. Cứ như vậy mấy lần, Cung Tiểu Uông rốt cuộc nổi giận, không như bình thường chồm tới đè Tỉnh Tiểu Uông mà trực tiếp dùng tay nắm lấy cái đuôi của nó, Tỉnh Tiểu Uông muốn giũ nhóc ra, cứ lắc lắc người. Cung Tiểu Uông cũng di chuyển theo, cuối cùng vì động tác không đủ nhanh nhẹn, xoay xoay ba vòng liền theo không kịp, đành buông đuôi Tỉnh Tiểu Uông ra.

Cung Tiểu Uông rất ngạo kiều nhìn Tỉnh Tiểu Uông, dùng biểu tình nói cho nó biết, “Ta không muốn chơi cùng đồ Ngáo nhà ngươi.”

Bước chân nhỏ bé của Cung Tiểu Uông chậm rì rì chạy đi, ba Cung quay đầu lại nhìn nhóc, nhìn thấy Tỉnh Tiểu Uông vẫn ở bên cạnh nhóc, lúc Cung Tiểu Uông sắp ngã xuống Tỉnh Tiểu Uông sẽ kịp thời đỡ lấy. Một người một chó chạy về phía thư phòng Cung Phàm.

Cung Phàm đang làm việc trong thư phòng, cửa phòng cũng không khóa. Cung Tiểu Uông đẩy cửa ra, một người một chó trước sau vào cửa.

Cung Phàm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Thấy Cung Tiểu Uông vịn Tỉnh Tiểu Uông đi về phái mình, đứng lên đi về hướng Cung Tiểu Uông.

Cung Tiểu Uông túm lấy cái mông, hướng về phía Cung Phàm “gâu” một tiếng, Tỉnh Tiểu Uông cũng học theo răm rắp, tru lên một tiếng.

Cung Phàm cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Gọi ba.”

“Pá pá ~” Cung Tiểu Uông cũng hôn lên mặt Cung Phàm một cái.

Cung Phàm ôm con trai ngồi ở trên ghế sa lon, Tỉnh Tiểu Uông nằm trên mặt đất. Cùng con trai chơi một hồi, Cung Phàm liền để Cung Tiểu Uông đi tìm Tỉnh Phi.

“Đi tìm Phi Phi có được không? Ba ba phải làm việc.” Cung Phàm dùng râu mép cọ mặt của con trai, lại cảm thấy bụng nhỏ của con trai mềm mại sờ rất thoải mái, tay lại xoa nhẹ lên bụng nhóc.

“Không tìm… Phi Phi… Muốn ba ba.” Cung Tiểu Uông ngồi ở trên chân Cung Phàm không chịu đi.

Cung Phàm đem nhóc ôm lên, tung nhẹ nhóc lên sau đó tiếp được, Cung Tiểu Uông không sợ sệt một chút nào, thích thú cười khanh khách đến không ngậm miệng lại được. Cung Phàm liền ôm nhóc chơi mấy lần, nói với nhóc rằng, “Con đi tìm Phi Phi, Phi Phi thật ra là một con thỏ. Con không muốn chơi cùng thỏ sao?”

Cung Tiểu Uông không cười, ngây thơ nhìn Cung Phàm, “Nhưng là… Thỏ không phải Phi Phi.”

“Phi Phi biết biến thân nha, Phi Phi đem lỗ tai với đuôi giấu đi rồi.”

“A? Vậy đi tìm Phi Phi…”

Cung Phàm xua con trai đi, nhìn nhóc tiến vào phòng ngủ, sau đó trở về tiếp tục xử lý công vụ.

Tỉnh Phi đem cửa phòng tắm mở ra, liền thấy con trai cùng Tỉnh Tiểu Uông ngồi ở cửa, Cung Tiểu Uông một mặt ngây thơ kích động đang nhìn mình, Tỉnh Tiểu Uông đương nhiên vẫn là biểu tình ngu ngốc, mắt xanh thoạt nhìn như là đang trừng người, thật đúng là mỗi đứa một vẻ.

Nhìn thấy con trai an vị tại cửa, vừa vặn có thể không cần đi tìm nhóc. Tỉnh Phi khom lưng ôm lấy con trai, đem nhóc ôm vào buồng tắm.

Cung Tiểu Uông ôm lấy cổ Tỉnh Phi, “Phi Phi, thỏ, thỏ!”

Tỉnh Phi dùng môi gặm gặm mặt con trai, “Không có thỏ, bà nội con không cho nuôi động vật, phải đợi con lớn rồi mới có thể nuôi.”

Sau khi có Cung Tiểu Uông thì Phi Phi cũng hiểu một chút, biết thỏ cũng không dễ nuôi. Đôi mắt Cung Tiểu Uông long lanh nước nhìn Tỉnh Phi, “Phi Phi, thỏ, đuôi, lỗ tai.”

Cung Tiểu Uông thấy sau khi mình vạch trần sự thật của Tỉnh Phi, con thỏ này vẫn không hiện ra nguyên hình liền không chịu ngoan ngoãn phối hợp với Tỉnh Phi. Nhóc dùng sức ôm lấy cổ Tỉnh Phi, bàn tay mập mạp cào cào da đầu Tỉnh Phi, tóc Tỉnh Phi bị nhóc gẩy qua gẩy lại.

“Cung Tiểu Uông, ba ba tức giận nha.” Tỉnh Phi nắm lấy móng vuốt của con trai. Lời nói một chút uy nghiêm cũng không có. Cung Tiểu Uông không một chút sợ hãi, giãy dụa từ trên người cậu trượt xuống dưới, ôm chân Tỉnh Phi ngó ngó xem mông cậu. Kiễng mũi chân muốn sờ mông Tỉnh Phi, xem xem bên trên có đuôi hay không.

Tỉnh Phi căn bản không biết con trai đang làm gì. Cưỡng chế định đem Cung Tiểu Uông ôm vào trong bồn tắm.

Tối đến, Cung Tiểu Uông đã không còn kiên trì đi tìm thỏ nữa. Cả người đều bị sự thất bại làm cho mất hết tinh thần. Cung Phàm đẩy cửa tiến vào liền thấy con trai phơi cái bụng nhỏ mềm mại nằm ở trên người Tỉnh Phi, một chút tinh thần cũng không có.

Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm đi vào, đem con trai từ trên người ôm xuống, đi tới bên người Cung Phàm ôm lấy anh, nghi hoặc nói, “Hôm nay Cung Tiểu Uông rất kì lạ, luôn đòi con thỏ, nhóc biết thỏ là cái gì không?”

Cung Phàm ôm lấy cậu, nghĩ một hồi, “E rằng chưa biết.” Nói xong anh còn xoa nắn chỗ xương cụt của Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị anh sờ đến nhũn cả người, ngắn ngủi rên một tiếng. Cung Phàm cúi đầu hôn lên gò má của cậu, hai tay cũng lôi kéo y phục của cậu.

Tỉnh Phi bị hôn đến mơ màng, ngẩng cổ lên để anh dễ dàng hôn môi hơn, kết quả là nhìn thấy con trai ngồi ở trên giường, tò mò nhìn mình và Cung Phàm. Tỉnh Phi lập tức bối rối, hai tay không ngừng đẩy Cung Phàm. Cung Phàm cũng thanh tỉnh một ít.

Hai người nhìn nhau một chút, sau đó cùng lúc nhìn về phía Cung Tiểu Uông.

Cung Tiểu Uông, “Gâu gâu ~ “

Cung Phàm, “Gọi ba.”

Cung Tiểu Uông, “Ba ba ~ “

Cung Phàm, “Ngoan, đi tìm ông bà nội của con đi. Ba ba muốn cho con thỏ hiện nguyên hình.” Cung Phàm đi tới đem Cung Tiểu Uông ôm lên, Cung Tiểu Uông cả người đều mềm nhũn, Cung Phàm cảm thấy mình như đang ôm một cục thịt, Cung Tiểu Uông theo tuổi tác tăng trưởng, lại chưa bao giờ ngừng lại lòng hiếu kì với Cung Phàm, một hồi giật nhẹ sơmi Cung Phàm, một hồi lại gãi gãi lỗ tai Cung Phàm. Có lúc Cung Phàm sẽ để nhóc dễ dàng mò được mục tiêu, nhưng cũng có lúc Cung Phàm sẽ trêu nhóc, không cho nhóc sờ tới.

“Anh ~” Tỉnh Phi nhào vào lồng ngực Cung Phàm, nhìn ra bên ngoài cửa một chút, không thấy thân ảnh của Cung Tiểu Uông nữa. “Vừa rồi lúc Cung Tiểu Uông nhìn chúng ta, em xuýt chút nữa phát bệnh đau tim luôn.”

Cung Phàm cười không nói.

“Anh mới vừa nói khiến con thỏ hiện nguyên hình là có ý gì?” Tỉnh Phi chống đỡ lồng ngực Cung Phàm, tiếp nhận nụ hôn nhiệt tình của anh, lại cảm thấy tay Cung Phàm đang mơn trớn khiên toàn thân mình run rẩy, nói không nên lời.

Cung Phàm lấy ngón tay đâm đâm chỗ xương cụt của cậu, “Em không phải là thỏ sao.”

Mặt Tỉnh Phi đỏ lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Em còn tự hỏi hôm nay Cung Tiểu Uông sao lại cứ luôn quấn lấy em đòi con thỏ. Đừng nói bừa, em không phải là thỏ.” Tỉnh Phi cuộn lại eo Cung Phàm, dáng vẻ căm phẫn sục sôi thế nhưng khí thế lại không đủ.

Cung Phàm đem cậu ném lên giường, Tỉnh Phi ở trên giường nói một hồi, lăn một vòng, đang chuẩn bị ngồi dậy liền bị Cung Phàm đè lại.

“Đôi mắt đỏ hồng giống hệt con thỏ.”

“Mắt em đỏ lúc nào chứ!” Tỉnh Phi cởi nút áo sơmi của anh.

“Lúc bị anh “làm” xong.”

“…”

Ngày hôm sau, Cung Phàm cũng không đi làm, Tỉnh Phi ở trên giường ngủ nướng, ba mẹ Cung thừa dịp hai vợ chồng con trai ở nhà, liền ra ngoài đi dạo.

Cung Phàm đi ra ngoài mua bữa sáng trở về. Vào phòng gọi Tỉnh Phi rời giường, nhìn thấy Tỉnh Phi cùng Cung Tiểu Uông hai cha con đang cuộn vào nhau. Không nói hai lời, đi tới, ôm cả vợ với con đi về phía phòng tắm.

Động tác lớn như vậy cậu cũng tỉnh cả rồi, Cung Tiểu Uông vẫn mơ mơ màng màng ngủ, còn đang chép chép miệng.

“Anh không đi làm sao?” Tỉnh Phi dựa vào trên tường, nhìn Cung Phàm đem Cung Tiểu Uông thả lại trên giường.

“Anh không, mau rửa mặt ăn sáng.” Cung Phàm đi vào buồng tắm, giúp cậu lấy bàn chải đánh răng. Tỉnh Phi một cánh tay cuốn lấy eo anh, không cho anh đi. Cung Phàm đem cậu ôm lấy, đặt ở trên bệ rửa mặt. Tỉnh Phi hai chân cuốn lấy eo Cung Phàm, một bên đánh răng.

“Anh, em muốn cạo râu cho anh.” Tỉnh Phi đem mặt rửa sạch sẽ, mềm nhũn dựa vào Cung Phàm.

Cung Phàm lại ôm lấy cậu, đi về phòng khách, “Không có râu, để mai cạo.” Tỉnh Phi vươn tay sờ soạng cằm anh, hơi đâm tay một chút.

Lúc xế chiều, Tỉnh Phi nhận được một cuộc điện thoại xa lạ. Vốn cho rằng sẽ như hồi trước kêu một hồ liền thôi, nhưng cú điện thoại này vẫn luôn vang lên không ngừng, tâm tình ngủ trưa cũng bị đảo loạn. Tỉnh Phi có chút bực bội tiếp điện thoại.

“Tỉnh Phi, chị là Tỉnh Tinh.” Giọng nói Tỉnh Tinh nhàn nhạt, nghe vẫn kiêu ngạo cùng lạnh nhạt như vậy. Dường như có chút thoát tục, Tỉnh Phi nghĩ tới lúc từng nhìn thấy chị và một cái nam nhân trung niên dây dưa, quả thật có một loại cảm giác hết sức mâu thuẫn.

Không có tâm tình suy đoán chị tại sao có số điện thoại của mình, hết thảy tâm tư đều bị suy nghĩ tại sao chị lại gọi điện thoại cho mình hấp dẫn.

“Gặp mặt.” Tỉnh Tinh vẫn dùng âm thanh thong dong, ngạo mạn cực kỳ.

“Tôi và nhà họ Tỉnh đã không còn quan hệ gì.” Tỉnh Phi cúp điện thoại. Thế nhưng điện thoại di động lại vang lên, Tỉnh Phi không tiếp, điện thoại di động liên tục réo rắt. Tỉnh Phi khá là bất đắc dĩ.

Mới vừa tiếp điện thoại, bên kia liền chỉ nói một câu, “Buổi chiều hai giờ tại tiệm cà phê XX gặp mặt. Cậu không đi thì đừng trách tôi phá hủy tiệm trà sữa của cậu.” Sau đó Tỉnh Tinh liền cúp điện thoại.

Tỉnh Phi do dự bất định, nhìn thời gian trên điện thoại di động, không sai biệt lắm gần tới hai giờ. Tỉnh Phi mở cửa, nhìn thấy Cung Phàm nằm trên ghế sa lông xem tạp chí, lười biếng tùy tính, Cung Tiểu Uông bị Cung Phàm giam trong hai chân, nhóc đỡ chân Cung Phàm tìm lối ra, thế nhưng vòng tới vòng lui vẫn không ra được.

Tỉnh Phi đi tới, “Anh, em có việc cần ra ngoài một chút. Ở tiệm cà phê XX.”

Cung Phàm ngồi xuống, gật gật đầu, “Cần anh đưa em đi không?”

“Em tự đi được rồi, hai người đều đi thì ai trông Cung Tiểu Uông?”

Cung Phàm cũng không kiên trì. Đem Cung Tiểu Uông định thoát ra khỏi hai chân anh tiếp tục giữ lại.

Tỉnh Phi đứng ở một bên ghế sô pha, nhìn Cung Phàm nằm trên ghế sa lông đùa với con trai, cảm thấy được anh có một loại mị lực của người trưởng thành, khí chất trên người cũng ôn hòa rất nhiều.

“Anh, anh thật là đẹp trai.”

Cung Phàm nhìn cậu một chút, “Ừm, em cũng rất dễ nhìn.”

Tỉnh Phi cười cười, liền ra khỏi nhà.

Cung Tiểu Uông đã có kinh nghiệm, không có ý đồ từ giữa hai chân Cung Phàm trốn ra nữa, nhóc té nhào lên trên bụng Cung Phàm, lắc lắc mông nhỏ, hai tay hai chân cùng vận dụng, nỗ lực bò lên ngồi trên lồng ngực Cung Phàm. Cung Phàm một cánh tay ôm lấy nhóc.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio