"Reng...Reng!"
Tiếng chuông chợt ngân dài trong không gian tĩnh mịch, Thi Thi cất nhanh đóng tập sách vào cặp, mắt vẫn chăm chú dán vào người chống cằm suy tư bên cạnh.
-Ngọc Vy!
-...
Thi Thi đưa tay giơ giơ trước mặt cô, thấy đối phương vẫn không chút động tĩnh, lần này cô nàng mạnh dạng làm bạo hơn.
-Ngọc Vy!!!
-Á! Bà làm trò gì vậy?
-Hứ...Tôi còn tưởng bà mắc ở sợi dây điện nào rồi chứ, kêu mãi mà không phản ứng.
-...
-Sao vậy? Có chuyện gì?
-Có gì đâu chỉ suy tư một số việc thôi.-Cô lơ mơ trả lời cho qua.
-Dạo này tôi cứ thấy bà sao ấy? Bộ gia đình có chuyện gì à? Hay vấn đề tình cảm?
-Haizz...-Cô thở dài, vỗ vai Thi Thi trấn an.-Lôi thôi quá đi, đã bảo là không có gì rồi mà.
-Ừ. Vậy về thôi!
Ngọc Vy ngơ ngác đưa mắt đảo quanh lớp, xung quanh không còn một bóng người, hình như mọi người đã về cả rồi.
Dạo này không hiểu sao cô cứ thả hồn lơ lửng suốt, lúc lại nghĩ cái này, lúc lại suy tư cái nọ.
Ngọc Vy à Ngọc Vy! Bao giờ mày mới chấm dứt tình trạng này đây?
Thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trong chiếc chăn êm ấm, cô khẽ vươn mình giải tỏa những mệt nhọc của một ngày dài đăng đẵng.
Tay cô lại cầm chiếc điện thoại vuốt không ngừng, một lúc lại buông xuống, một lúc lại cầm lên, tâm trạng rơi vào một lỗ không gian bất định.
Chỉ là bắt mình thôi chờ đợi ai đó mỗi đêm...Chỉ là phải cố gắng tập quên ai đó thôi!
Có lẽ cô cũng dần dần quen rồi!
Nhưng tại sao cả tuần qua cô lại cảm giác trống trải và chán đến thế?
Phải chăng vì không được gặp khuôn mặt tuấn tú của thầy Lương?
Cũng đúng, kể từ hôm đó không còn liên lạc gì.
Nghĩ đoạn, cô bất giác rùng mình, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của bản thân.
Ối, giời ơi! Con bé này, đang nghĩ cái gì vậy?
Bình tĩnh! Bình tĩnh lại! Chắc là nhàn rỗi sinh bệnh rồi đây!
"Ing...Ing."
Phan Thành Lương vừa gửi một hình ảnh cho bạn.
Cô giật mình, dáo dác nhìn xung quanh, đột nhiên lại có cảm giác như vừa bị bắt quả tang làm việc xấu vậy.
Ai nói người này không phải ma? Tôi không tin đâu nha!
Sao lại có thể lần nào cũng xuất hiện đúng lúc như vậy?
Thật đáng sợ! >"