Lão Thấp Của Tôi

chương 43: lão thấp yêu lão thấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nằm ở trung tâm phồn hoa nhất thành phố, trước cửa rạp chiếu phim biển đèn led màu lục, một đám trẻ ngây thơ chuyên trốn trong ký túc xá xem DVD đứng im tại vị trí đã được chỉ định.

Chính thức mà nói tiếp, đây là lần đầu tiên bọn họ tới rạp chiếu phim của nhân gian đó.

Áp-phích tuyên truyền lớn nhất mang màu sắc rực rỡ bắt mắt:《 The Ring III》 đưa ra thông tin ngày chiếu, mặt khác còn có một số phim nổi nổi tình yêu thanh xuân trong nước, phim bom tấn của Châu Âu, cùng với quầy vé trẻ em phim《 Cừu vui vẻ và sói xám 》

"Phim cuối cùng khẳng định là rất hay!" Lý Hạo sớm thích anime đó, mỗi lúc trời tối nhất định chờ ở trước TV xem hai tập đã ghiền.

Xúc động a, tiến độ trên TV quá chậm! Đến bây giờ Sói xám vẫn chưa ăn thịt được chú cừu nào đâu! Làm mất mặt Lang tộc!

Có điều vé vào cửa đồng, hơi đắt.

Tiểu Quang đầu sửa sang lại nếp uốn trên cổ áo, kết quả càng mân càng loạn, bị đồng học thây ma nhìn không được kéo tới một bên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói móc hai câu, rốt cục chỉnh lại cho tốt.

Vương Diệu Quang không yên lòng, có điều tự dưng nhớ lại chuyện xem phim của lớp mình năm ngoái: "Tôi nhớ có lão sư đến lớp chúng ta nói sơ qua về chuyện xem phim."

"Ừ, chuyện này tôi cũng nhớ rõ, khi đó địa điểm bỏ không chiếu nữa." Thấy từ khi uống xong canh Mạnh bà tiểu Quang biến thành thiếu niên non nớt mặt trắng răng trắng, thây ma đồng học xòe móng vuốt rục rịch, nhịn không được mà nhéo nhéo vài cái.

Xúc cảm thật tốt!

Khó trách làn da lão sư cũng trắng như vậy, hóa ra uống Mạnh bà thang còn có công dụng tốt như này.

Uống xong Mạnh bà thang sẽ trải qua một thời kỳ quá độ, bởi vì Vương Diệu Quang chỉ quên toàn bộ về một người trong trí nhớ, thuộc loại tình huống đặc thù.

Cho nên trong một tuần có thể xuất hiện tình huống hỗn loạn bất cứ lúc nào, có điều liền khôi phục rất nhanh, cũng sẽ không quên chuyện gì quan trọng.

Mạnh bà thang tinh khiết vô hại, không có bất kỳ tác dụng phụ, còn có thể làm đẹp dưỡng nhan, điều dưỡng thể xác và tinh thần, vốn là thánh phẩm hai giới thiên địa.

Bạn không muốn đến thử một chén sao?

Vương Diệu Quang quơ quơ đầu, nhất thời nhớ không nổi năm trước xem phim cả lớp không theo kịp cả trường là không đến đã đi, trái lại xem nhẹ cảm giác hai má bị xoa nắn.

Vương Kim Vũ thấy buồn cười, không khỏi nâng tay lại xoa nhẹ cái đầu trọc bóng lưỡng, cực kỳ thích vẻ ngây ngô này của cậu: "Năm trước là lớp trưởng đồng ý, nói chúng ta có thể không cần tham gia." Tuy rằng sau này tiền vé xem phim cũng không được trả lại.

Có điều vì hòa bình của thế giới, vì sự phồn vinh hưng thịnh của vũ trụ, bọn họ đều nhịn.

"Được rồi, tôi nhớ ra rồi, đúng thật là lớp trưởng đồng ý!" Tiểu hòa thượng nhếch miệng, tim bạn nhỏ thây ma đột nhiên đập chậm nửa nhịp.

Từ từ, tim đập?

Chủ và thợ khi nào thì có thứ này! Thây ma có tim chỗ nào...

Tào Chí Vĩ nhìn sự hỗ động của họ ở trong mắt, bên môi lộ ra nét cười an lòng.

Hai đứa này đánh tới đánh lui cắn nhau suốt nhưng quan hệ lại tốt lắm, hơn nữa... Trong lớp người quan tâm tiểu Quang nhất đúng là Tiểu Kim, hai người này thuộc loại oan gia trời sinh, hiện giờ lại bắt tay giảng hoà, mỗi đêm trong ký túc xá ổn định hơn, tường rất ít khi bị đấm nát.

Dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo của nhân ngư tiểu vương tử được nét cười làm sống lại, tươi tắn linh động, điều này làm cho những học sinh chú ý MC trong nghi thức kéo cờ rung động mạnh, hoàn toàn đắm chìm ở trong mỹ mạo của Tào Chí Vĩ không thể tự kềm chế.

Mà ngay cả người vô tội bị Tào Chí Vĩ bon chen đánh bật danh hiệu hot boy của trường – người mà chỉ có thể xem là dễ nhìn, cũng không khỏi choáng váng.

"Đẹp, mỹ nhân a!"

Tiểu Tào = hiệu thảo , vừa đúng.

( đọc từ này nghe na ná nhau, có ai biết cụm từ hiệu thảo này không, hình như nó tương đương với hoa khôi giảng đường đó, nhưng tôi không biết sự tích liên quan hay bên Trung nó gọi thế)

"Tiểu Tào, ca làm hộ hoa sứ giả cho em!"

"Miễn." Tào Chí Vĩ bị mọi người nhìn đắm đuối cả người không được tự nhiên, yên lặng thu hồi nụ cười lui ra phía sau vài bước, mượn thân hình dày rộng vĩ ngạn của Lý Hạo để che.

"Lão thấp đến rồi!"

"Oa, lão thấp đến đây! Còn đội mũ."

Không khí trầm lặng của ban nháy mắt sôi trào, cả lớp đều trưng khuôn mặt tươi cười vui vẻ hoan nghênh thầy chủ nhiệm.

Khúc Thương Mang cũng không keo kiệt loan loan khóe môi: "Tôi mang theo đồ uống cùng đồ ăn vặt, lát nữa đi vào ăn, nhưng lớp chúng ta phải chú ý, trên nguyên tắc mà nói thức ăn không thể mang vào rạp chiếu phim hiểu chưa."

Người ban cảm động đến lệ rơi đầy mặt, lão thấp, thầy quả nhiên yêu chúng mình nhất!

Mấy người đứng cách ban tương đối hâm mộ ghen tị hận đến ngứa răng.

Vì cái lông gì thầy chủ nhiệm lớp người ta tuyệt vời như vậy, làm sao thầy chủ nhiệm lớp mình trách mắng mọi người nếu dám mang đồ ăn vặt đi vào, bị phát hiện nhất định phải viết bản kiểm điểm một vạn chữ!

Đây là chênh lệch a, xí!

Khúc Thương Mang cũng mặc kệ người khác, đây cũng là lần đầu tiên anh đến rạp chiếu phim xem phim, lại còn cùng học sinh lứa đầu tiên của mình, ý nghĩa vô cùng, không mang theo đồ ăn gì đó sao được?

Nhất là ngày hôm qua sau khi bị Nhiên hôn, đến bây giờ mới tan đi dư vị, cũng không biết là nên cười hay là nên yên lặng bi thương.

Khúc Thương Mang giả bộ xách cái túi to đùng, có điều sớm bị mấy người tay lanh mắt lẹ cầm giúp.

Sao có thể để tiểu lão thấp da mịn thịt mềm (trói gà không chặt) xách nah? Chúng ta da dày thịt béo, việc cần thể lực để chúng em đi!

Khúc Thương Mang mỉm cười, không bài xích các học sinh trong lớp xun xoe, bắt đầu chăm chú điểm danh.

Chủ nhiệm lớp bên cạnh chướng mắt, hất mái tóc quăn cuộn sóng, đi giày cao gót cộp cộp đi tới: "Khúc lão sư, thầy dẫn đầu bôi đen trường chúng ta đấy à! Trong rạp chiếu phim cấm không cho học sinh ăn vặt!"

Khúc Thương Mang nhìn lại: "???"

Cô gái này ai a? Người trong trường học của mình?

Đôi mắt mê mang không mục đích, nháy mắt giật điện tới hai mắt cô, vẫn còn đang không ngừng khoe khoang vẻ mê người của mình.

Mẹ cha ôi, thật là mỹ nam a!

Nháy mắt thái độ ác liệt của cô nàng liền thay đổi, tuy rằng giọng nói vẫn khiến người phát sặc, nhưng là sắc mặt lại khá hơn một chút, vẻ mặt ôn hoà: "Rạp chiếu phim có quy định tương quan, không thể mang đồ ăn gì đó vào, tôi biết Khúc lão sư cũng là vì học sinh trong lớp, nhưng việc này không hợp quy củ."

"Vậy sao?" Khúc Thương Mang dứt khoát lấy một hộp bỏng ngô từ cái túi học sinh đang cầm giúp mình, mặt trên có logo rạp chiếu phim: "Mua trong này cũng không được mang vào sao?"

Nữ lão sư: "......"

Mua trước cửa rạp đương nhiên là được a, một hộp bỏng ngô bé xíu cũng đồng! Trừ kẻ coi tiền như rác ai sẽ mua vào ăn chứ?

Nhưng lại không phải mua cho chính mình ăn?

Bốn phía truyền lại không ít thanh âm hút khí, chủ yếu là bị tinh thần coi tiền như rác của Khúc Thương Mang rung động. Đương nhiên ở trong lòng các học sinh, Khúc Thương Mang đã được đặt lên cùng một vị trí với thiên thần.

Có thể làm học sinh của Khúc lão sư là phước ba đời!

(nguyên văn là hương khói tổ tiên gì đó nhưng khó hiểu nên tôi đổi)

Khúc Thương Mang lại nhún vai, cũng không thèm để ý.

Nếu nói cho bọn họ biết người bán bỏng thật ra là quỷ sai âm phủ hóa thân, là thân quen với mình, bọn họ sẽ tin sao?

Hơ, nhất định sẽ không tin.

Trong lòng nhiều người cho rằng âm vật chỉ có thể hoạt động về đêm, kỳ thật không phải, mấy năm nay nhóm tiểu quỷ vì nuôi sống gia đình, kiếm thêm đồng ra đồng vào, không ít kẻ đều lựa chọn kiêm thêm một phần công tác ở nhân gian.

Hiện giờ giá hàng rất cao, song lương song bảo hiểm.

Anh mua tổng cộng hộp bỏng, cũng toàn hộp to, mới tốn một đồng tiền âm phủ, nếu là tiền đồng nhân gian thì bốn tờ cũng không đủ.

Đây là mức thiếu hụt tỉ suất hối đoái, anh cũng không mệt.

Trong lòng người ban đều hét một chữ sướng, ngẩng đầu ưỡn ngực cùng nhau đi theo lão thấp vào rạp chiếu phim, đáy lòng sôi sục chờ mong mở màn điện ảnh.

Xem phim, có đồ uống uống, còn có bỏng ngô ăn, gào thét – ing! Nhân sinh đắc ý còn gì hơn!

Ban ngồi vào hàng cuối cùng bên trong rạp chiếu phim, chủ yếu là do Khúc Thương Mang cố ý ám chỉ.

Còn lại hai năm họ làm học sinh, anh chuẩn bị luôn luôn dẫn dắt cả lớp bảo trì điệu thấp làm việc, tuyệt đối không thể gây ra tai họa trước công chúng.

"Màn hình thật lớn!"

"Có lớn hơn?"

"So với của cậu lớn hơn!"

"......"

Khúc Thương Mang hắng giọng một cái nói: "Lớp trưởng đem đồ ăn thức uống chia xuống, khụ... Chú ý, mặt khác cũng phải chú ý vệ sinh, túi thực phẩm không thể ném lung tung, dám phun xương cốt inh tinh xuống đất, ha ha, từ đơn tiếng Anh tiết sau còn có rất nhiều."

"Dạ." Mọi người thật cẩn thận nhìn về phía đồng học lớp trưởng.

Nhiên đón nhận ánh mắt lão thấp truyền tới, tròng mắt xanh biếc bình bình đạm đạm nhìn không ra suy nghĩ, có điều cũng rất nể tình bắt đầu phân chia đồ lão thấp mang đến.

Đương nhiên, nhóm nhánh cây bề bộn, để kẻ đi đầu làm chuyện xấu Khúc Thương Mang cực kỳ hài lòng.

Kỳ thật một đám trong túi đều là giả vờ giả vịt, đồ ăn vặt chân chính đều ở trong không gian chuyên dụng của Khúc Thương Mang, có cánh gà sốt tiêu, cổ vịt cay, còn có khoai tây chiên làm từ khoai hữu cơ, thực phẩm sạch an toàn.

Bởi vì số lượng cũng đủ, cho nên mỗi người đều được chia không ít.

Những thứ này đều là tạ lễ của Khúc Thương Mang vì mọi người đã lưu mình lại phòng học hôm trước.

"Trước khi mở màn tôi nhấn mạnh một lần cuối cùng, tuy rằng cuối tuần này lớp chúng ta có điểm thi đua xếp thứ nhất, cũng không có bị hạch tôi khi mình làm cờ đỏ, nhưng là! Không thể bởi vì này điểm liền buông thả, kỷ luật tập thể rất quan trọng, đừng để tôi nói chuyện này lần thứ hai."

"Vâng! Lão thấp!" Trong lớp nào có ai không nghe?

Bất luận là ở trường học hay là đang ngoài trường, lão thấp nói chuyện đều phi thường tốt.

Rạp chiếu phim nhanh chóng tắt đèn, màn hình lớn phát các loại quảng cáo, không ít người đều cố gắng tìm hiểu nguyên lý thiết kế mới lạ của rạp chiếu phim.

Nhưng lão thấp nói, cần giữ yên lặng.

Cho nên... một đám người ban ngậm chặt miệng, trong lòng yên lặng dùng thần thức trao đổi.

"Oa oa oa oa, âm thanh nổi thật là lớn!"

"Nghe nói hiệu quả điện ảnh D rất tốt, có điều cần mang kính mắt gì đó mới có thể xem hiệu quả."

"Oa, hay là lần sau chúng ta mời lão thấp cùng đi đi."

"Vé vào cửa đồng!"

"Nghỉ đông cùng đi làm gia sư đi, sau đó kiếm ít tiền phụng dưỡng lão thấp!"

"Trước tiên cậu cần đạt tiêu chuẩn điểm toán học đi, lão thấp sẽ càng cao hứng."

"......"

Khúc Thương Mang ngồi ở vị trí cuối cùng của lớp, bên tay trái không có ai, bên tay phải là Nhân Thần Ma hỗn huyết Ngô Hy Thụy.

Ba cái đầu bởi vì có lão thấp bên người, hiếm khi không líu ríu mà bảo trì im lặng, Khúc Thương Mang vừa lòng gật đầu, đưa cho "Đứa nhỏ" này một bao Chocolate Pocky.

Nhân thụy nhãn tình sáng lên, lão thấp em thích thầy!

Thần thụy nghĩ thầm, nếu là lão thấp cho, như vậy liền miễn cưỡng nếm thử hương vị đi.

Ma thụy oán niệm, bổn tọa ghét nhất vị Chocolate, có Matcha không!

Điện ảnh chính thức mở màn, vừa mới bắt đầu chính là một đống người đối phó thủy yêu ăn thịt người trong truyền thuyết? Sau đó ngày nào đó sư phụ bắt được một con cá, kết quả bắt lầm rồi, còn đem thực yêu dẫn ra.

Có tí chuyện ấy, dài chừng ′.

Khúc Thương Mang thấy thú vị, mà trong đầu truyền đến tiếng học sinh mình truyền đến như pháo nổ bên tai.

"Mẹ nó, thiên sư sao ngốc vậy?"

"Cái gì thế, giời ạ, một bà béo liền thu phục một con cự yêu."

"Đây cũng quá mất mặt cho Yêu Tộc chúng ta, Tào Chí Vĩ, người nọ thuộc nhánh tộc của cậu à?"

"Đừng bôi đen tộc của ta, chúng ta cũng không có huynh đệ mất mặt như vậy!"

"Không Hư công tử thận hư!"

"Tào Chí Vĩ cậu nhất định cũng bị hư thận đi, lúc tắm rửa cũng chưa bao giờ thấy cậu cọ rửa phía dưới!"

"Cút, đừng nói tôi được không? Tôi coi như không bơi lội trong bồn cá cũng khẳng định không tắm cùng các cậu! Chưa thấy qua loại chuyện này còn tổ chức thành đoàn thể! Các người mới bị thận hư!"

Nhân ngư tiểu vương tử đem khoai tây chiên cắn "Crăk crăk", cmn, trên đùi trúng đạn rồi đau quá!

"A a tạc mao, cá nướng lừng danh."

"Cút —— "

Khúc Thương Mang nghe đến đó, nhịn không được bật cười ra tiếng.

Sau đó, bởi vì sau lưng anh có một ít cảm giác bị chạm trúng mà theo bản năng nghiêng đầu, lơ đãng miết qua ánh mắt.

Nhiên quơ nhánh cây, không tiếng động chào hỏi anh.

Lão thấp, xin chào.

Khúc Thương Mang: "......"

Học sinh hỗn huyết vừa nãy đâu?

Trong rạp chiếu phim tối đen, không khí lại cũng không quá đê mê.

Bởi vì là phim chiếu rạp mới nhất, không ít người đều thấy thú vị, hầu như không có ai quay đầu lại nhìn các bạn nam hàng cuối cùng.

"Nhiên? Quay về chỗ ngồi của em đi." Khúc Thương Mang khẽ nói.

Nhiên lại không chút sứt mẻ, ngồi đến là thanh thản.

Nhánh cây xanh nhạt từng chút từng chút, nhẹ nhàng mà làm yên lòng sống lưng theo bản năng mà căng thẳng của Khúc Thương Mang, lực cũng vừa phải.

Tiếp theo Khúc Thương Mang phát hiện, bàn tay luôn cầm Chocolate bị một bàn tay dày rộng ấm áp ôm chặt lấy, nhánh cây cướp đi đồ ăn vặt anh đang cầm, nhẹ nhàng đút tới bên miệng anh.

"Lão thấp, em tới giúp thầy."

Khúc Thương Mang: "......"

Nhiên giật giật môi, đem ngón tay của anh giơ lên, nhẹ nhàng in lại: "Hương vị có phải phai nhạt rồi hay không."

Khúc Thương Mang yên lặng nuốt xuống đồ ăn vặt trong miệng, quả thật chỉ có thể cảm giác được chút vị Chocolate, nhợt nhạt thản nhiên.

Nhưng là, thế thì sao?!

Mười năm đều là như vậy, dần dần cũng thành thói quen.

Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn ngày ngày chờ đợi, vẫn không cam lòng, nhưng lần lượt gặp thất vọng đã làm anh hoàn toàn đánh mất tin tưởng việc khôi phục đầu lưỡi như ngày xưa.

Có Mạnh bà thang làm bạn, đủ để sống.

Người, phải học được thoả mãn.

Khúc Thương Mang hạ mi mắt, rút tay mình về.

Nhưng chẳng được bao lâu, trên gương mặt lại bị người ấn mấy nụ hôn ấm áp. Anh phản xạ có điều kiện che mặt, rất nhanh lại bị người bắt lấy lòng bàn tay, lúc này, Nhiên cũng không cho anh cơ hội thu tay lại, những nhánh cây mềm nhẹ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hình dáng rõ ràng của Khúc Thương Mang, trượt lên, thân mật vuốt ve, hoàn toàn làm cho ai kia không thể cự tuyệt sự che chở.

Lão thấp, lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xem phim, có phải hay không hẳn là nên lưu lại ký ức tốt đẹp?

Khúc Thương Mang tinh tường cảm thấy vị ngọt đắng của Chocolate trong miệng từ nhạt chuyển thành đậm, bởi vì không khí quá tốt đẹp, bởi vì ngọn đèn rất mờ ảo, tay anh để trước ngực Nhiên, nhưng không đẩy ra.

Tình yêu là cái gì, cho tới bây giờ anh cũng không biết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dưới đây là đối thoại hôm nay:

Ta: quyết định, ngày mai canh ba thổ lộ hướng nhóm độc giả!

Mỗ bạn bè: khinh bỉ, canh ba tính thành ý cái gì?

Ta: ách... Vậy làm sao bây giờ?

Mỗ bạn bè: tối thiểu cũng muốn canh mười mới có thành ý!

Ta khóc: ngươi dứt khoát giết chết ta quên đi!

Mỗ bạn bè: kia ít nhất cũng phải kiên trì canh ba, ít nhất một tuần lễ

Ta: = =

Trải qua một phen phê bình khai đạo, ta quyết định kiên trì canh ba thử xem, sau đó chuyện này đến tiếp sau là ——

Ta: xoay ~ ta cố gắng bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày canh ba!

Bạn bè: ân, nhớ rõ để Nhiên ăn nhiều đậu hủ tiểu Thương một chút.

Ta:......

= = nguyên lai nàng đã ở truy của ta văn, ta trúng bẫy ORZ

Editor:

Tôi cảm giác truyện này nửa là quảng cáo công dụng đa zi năng của Mạnh bà thang, muốn cắt deso:v... Nghe như mấy mẹ lừa mình vào hệ thống đa cấp quảng cáo sản phẩm í...

Mà bạn của bà tác giả đúng là nói trúng nỗi lòng con dân phết =))))))))) cho Nhiên ăn đậu hũ của tiểu Thương nhiều hơn đi...

Có thể bạn biết rồi:Phim The Ring III là phim kinh dị Mỹ chuyển thể từ phim ma của Nhật. Xem sợ vồn nên không kể không tìm hình, ai hứng thì tìm xem nha, bản Nhật kinh hơn bản Mỹ:

Trên wiki chỉ có thông tin phần của Mỹ: "Vòng tròn định mệnh là tựa đề tiếng Việt của bộ phim Mỹ có tên The ring, đây là một bộ phim kinh dị tâm linh sản xuất năm , được làm lại từ phim Ring của Nhật Bản năm (hay còn gọi là Ringu). Cả hai bộ phim đều dựa theo cuốn tiểu thuyết Ring – Vòng tròn ác nghiệt của Koji Suzuki. Bộ phim được đạo diễn bởi Gore Verbinski với các diễn viên chính Naomi Watts và Martin Henderson. Bộ phim xếp thứ trong top khoảnh khắc kinh dị nhất mọi thời đại của kênh truyền hình cáp Bravo.

Sau khi công chiếu vào ngày , tháng năm , bộ phim xếp thứ nhất tại Mĩ với doanh thu triệu đô la. Tổng doanh thu bộ phim đạt $.., là một trong những phim kinh dị thành công nhất mọi thời đại."

Đây là trailer của nó, hơm có gì sợ.-.:

Phim Cừu vui vẻ và sói xám: khá nổi tiếng ở Việt Nam nên cũng không cần nói nhiều, nó là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Huang Weiming, Lin Yuting và Luo Yinggeng sáng tác, được sản xuất bởi công ty Sáng tạo nguồn lực giải trí. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói xám vụng về muốn ăn thịt chúng. Nguồn:Truyện tả nhân vật đẹp quá, thấy hơi nhột @@ không phải không thích đẹp nhưng ai cũng đẹp thì chả thấy ai đẹp nữa:v à trừ bạn Nhiên – công mờ nhạt nhất mị từng thấy QAQ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio