*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhân tiện, Lão Lương, tôi nghe nói rằng sẽ có quan chức cấp cao của Samưrai Yasukuni tới đây?” Trước khi Đoàn Vinh rời đi, ông ta đột nhiên hỏi.
“Ồ? Lão Đoàn, thông tin của anh cũng nhanh nhạy đấy.” Lương Vĩnh Chí nói nhưng lông mày càng nhíu sâu hơn.
“Không biết là vị nào? Họ đến đây làm gì?” Đoàn Vinh hỏi. Hiệp hội Samurai Yasukuni là một tổ chức hùng mạnh ở xứ sở hoa anh đào, được cho là đã thu hút những người mạnh mẽ từ khắp nơi và nuôi dưỡng hàng trăm võ giả nội kình!
Hóa cảnh đại sư không phải số ít, thậm chí võ đạo tông sư trong truyền thuyết cũng có!
Nói dễ hiểu thì nếu Samurai Yasukuni gửi một một tên lâu la nhỏ bé nào đó đến thôi thì nhà họ Đoàn cũng sẽ biến mất.
“Anh không cần biết chuyện này, anh có thể trở về trước.”
Lương Vĩnh Chí hiển nhiên không thể nói chuyện cơ mật cho Đoàn Vinh biết, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện của Ninh Thiên, ngày mai tôi sẽ phái vài giám sát qua đó xem xét.”
“Được rồi, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Đoàn Vinh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
“Ôi, gần đây xảy ra chuyện gì thế, hết chuyện này đến chuyện khác.”
Lương Vĩnh Chí xoa thái dương.
“Nguyên lão của Hiệp hội Samurai Yasukuni, được biết đến là trụ cột của kiếm thánh 'Tokugawa Ichirơ, thế mà đích thân đến Hoa Quốc, rốt cuộc ông ấy muốn làm gì...”
“Hi vọng ông ấy không đến Thanh Châu.”
Buổi chiều, Kiều Tĩnh đưa Ninh Thiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đi dạo quanh trung tâm thành phố, mua rất nhiều thứ, còn đi xem phim.
Khi họ về đến nhà thì đã là buổi tối. Dì Kiều đang nằm trên ghế salon nghỉ ngơi, Hứa Thư Nhan đang tắm, Khương Đường đang chơi với Hắc Long trong sân, tiếng cười xen lẫn tiếng chó sủa truyền đến.
Ninh Thiên nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình khá tốt.
Mặc dù trên Địa Cầu cũng có võ giả, nhưng họ ít nguy hiểm hơn nhiều so với ở Tiểu Nam Thiên Giới.
Ngay khi anh đang than thở về cuộc sống của mình thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Ha ha, anh bạn trẻ.” Đây là giọng của Ôn Nguyệt. “Ông Ôn, ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Ninh Thiên hỏi.
“Không phải chuyện gì to tát, chỉ là trưa mai tôi muốn mời cậu ăn cơm, không biết anh bạn trẻ có nể mặt tôi không?” Ôn Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Ăn gì ngon không? Không có đồ ngon thì tôi lười đi” Ninh Thiên nói.
“Ồ, cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ kêu quản gia chuẩn bị." Ôn Nguyệt cười bất lực. hỏi.
“Ông cứ xem mà sắp xếp, tôi không từ chối sơn hào hải vị gì” Ninh Thiên nói.
Ợ vậy ngày mai mười một giờ trưa ở Trang viên Cửu Khê, tôi sẽ đợi anh bạn trẻ đến.” Ôn Nguyệt cúp máy.
Khương Đường trêu chọc Häc Long xong, cả người đầy mồ hôi chạy vào. “Anh Đại Lực, anh nói chuyện với ai thế?”
Ninh Thiên cất điện thoại vào túi, “Không có gì, một nhân vật lớn muốn mời tôi ăn cơm.”
Khương Đường bối rối hỏi: “Nhân vật lớn? Mời anh ăn tối?”
Ninh Thiên thản nhiên nói: “Tôi là thần y mà, ông ấy muốn mời tôi chữa bệnh.”
Khương Đường hoài nghỉ gật đầu.
Chín giờ ngày hôm sau, đầu tiên Ninh Thiên dùng điện thoại kiểm tra vị trí của Trang viên Cửu Khê, phát hiện nó khá xa nên anh bắt taxi tới đó.
Bây giờ càng lúc anh càng lười.
Nhưng ngay khi Ninh Thiên vừa lên xe, một chiếc xe biển số màu trắng đã lái vào Rose Garden.
“Đội trưởng Hoắc! Là cậu ta, cậu ta chính là Ninh Thiên!”
Lái xe là một thanh niên mặc đồng phục màu đen vàng, chỉ vào Ninh Thiên đã lên taxi rồi nói.
Ngoài ra còn có một thanh niên ngồi ở ghế lái, cũng mặc đồng phục màu đen vàng, anh ta lấy một bức ảnh ra rồi so sánh, “Đội trưởng Hoắc, quả nhiên là cậu ta!”
“Đuổi theo!”
Ở ghế sau, một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng!”
Một tiếng sau.
Chiếc taxi vòng quanh Hồ Tây Tử mỹ lệ rồi dừng lại trước một trang viên tư nhân dưới chân núi Ngọc Hoàng.