Lao Tù Ác Ma

quyển 6 chương 31: vui sướng tồn tại cùng thống khổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tôi muốn giết anh Phục Luân! Tôi nhất định phải giết anh!”

“Tôi nói cho em biết Lăng Nghị, sau đêm nay em đừng hy vọng gì ở trước mặt Mạnh Truyền Tân còn giữ lại được tôn nghiêm, chờ Mạnh Truyền Tân chán ghét em, cái gọi là kết hôn cũng chỉ còn là ảo tưởng của em thôi.”

Thế tiến công mạnh mẽ của Phục Luân gần như muốn đoạt đi lý trí Lăng Nghị, cậu phải cắn nát môi của chính mình mới luôn giữ được tỉnh táo, cậu chống đỡ tay trên bàn giám sát, dùng hết sức lực mới nắm được cái gạt tàn thuốc pha lê đặt trên bàn, đột nhiên trở tay về phía sau ném tới, Phục Luân đang nhắm mắt hưởng thụ cao trào tình dục đang dâng cao, căn bản không hề phòng bị, trán bị đánh mạnh vào, gạt tàn thuốc đập vào trán rồi rơi xuống mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, thân thể Phục Luân đau đớn lùi lại phía sau, đưa tay ôm lấy vết thương, máu đỏ tươi theo khe hở chảy xuống.

Lăng Nghị vội vàng đứng dậy, kéo quần lên chỉnh nhanh lại tử tế, chống đỡ tường gian nan đi về phía cửa.

Trong một thoáng nhìn thấy Mạnh Truyền Tân trên màn hình camera giám sát, Lăng Nghị càng thêm hoảng sợ hơn nữa, cậu không thể cứ như vậy ở trên sàn đấu giá, trước mặt tất cả mọi người bị làm nhục, tuyệt đối không thể.

Còn chưa đi tới cửa, Phục Luân liền đột nhiên hung tợn vọt lên cho Lăng Nghị một đấm, Lăng Nghị vẫn còn chưa giữ vững được trọng tâm, trực tiếp bị một quyền bất thình lình này đánh vào trên người.

“Con mẹ nó em muốn chạy à?!” Phục Luân khom lưng nắm lấy cổ áo Lăng Nghị đem Lăng Nghị từ dưới mặt đất kéo lên, khuôn mặt dữ tợn nói “Không tới nửa giờ nữa liền mang em ra ngoài, con mẹ nó em cứ chờ bị người thao đến hỏng đi!”

Trán Phục Luân chảy đầy máu tươi trong nháy mắt bao trùm nửa khuôn mặt vốn dĩ đang trong trạng thái dữ tợn càng thêm trở nên kinh khủng, hắn kéo Lăng Nghị đang liều mạng giãy giụa lôi ra khỏi phòng, đi tới hậu trường bày ra chiếc lồng sắt màu trắng kia.

“Anh thả tôi ra Phục Luân! Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!” Lăng Nghị dùng sức đẩy Phục Luân ra, nỗi sợ hãi càng thêm dày đặc.

“Mang thuốc lại đây cho tôi!” Phục Luân một tay bóp lấy hai gò má Lăng Nghị chống đỡ trên thanh trụ sắt, một tay đưa về phía thủ hạ.

Một tên thủ hạ nơm nớp lo sợ cầm lấy lọ thuốc đặt trong khay mà người đàn ông bên canh đang bưng, đổ ra tay hai hạt, cho vào một chén nước, viên thuốc màu trắng vừa đặt trong nước liền lập tức hòa tan.

Phục Luân thô lỗ tiếp nhận ly nước trực tiếp đổ vào trong miệng Lăng Nghị, một bên mất khống chế gầm nhẹ “Uống vào cho tôi.”

Đây là thuốc kích thích, là loại thuộc mà mỗi món hàng trước khi lên đài đều nhất định phải dùng qua, bởi vì khiến người ta ở bên trong loạn ý tình mê thể hiện ra vẻ dâm đãng nhất, Lăng Nghị từng là người quản lý Địa thị tự nhiên biết quy định này.

Cậu không thể uống! Tuyệt đối không thể! Nếu như giờ phút này còn tỉnh táo, ít nhất cậu có thể ở trên đài phản kháng việc bị hai tên đại pháp sư kia làm nhục, hoặc có thể còn có một phần vạn cơ hội thuận lợi tránh thoát, nhưng nếu triệt để bị luân hãm trong tình dục mù mờ, cậu sẽ hoàn toàn bị rơi vào Địa ngục không lối thoát, vĩnh viễn sa đọa không thể tự mình đứng lên được nữa.

Lăng Nghị không hiểu, Phục Luân sao lại tàn nhẫn đối với cậu như thế, không phải hắn nói yêu thích cậu sao? Cho dù đó chỉ là một câu nói nghe như chuyện cười vỡ bụng, nhưng dù sao cũng xuất phát từ miệng của hắn, tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với cậu đến như vậy? Nếu hắn hận cậu thì tại sao không giết chết cậu đi, tại sao phải hành hạ dằn vặt cậu như thế?

Lẽ nào chỉ là vì người cậu thích không phải hắn?

Nước chỉ bị Phục Luân mạnh mẽ ép uống được một nửa, dược hiệu của thuốc gây tê đã qua đi, Lăng Nghị cuối cùng thuận lợi đẩy Phục Luân ra, Lăng Nghị quỳ trên mặt đất, cúi người xuống, một tay dùng sức kìm cái bụng lại, một tay khác cho ngón tay vào bên trong cổ họng, muốn nôn ra thứ nước đã uống vào.

“Cuối cùng cũng biết sợ rồi à?” Phục Luân cười gằn, kết hợp với khuôn mặt đẫm máu phảng phất như Tu la đến từ Địa ngục, hắn nhanh chân đi về phía trước, một cước đạp Lăng Nghị ngã xuống mặt đất, một chân gắt gao dẫm lên trước ngực Lăng Nghị. (Jian: móa, đả đảo bạo lực! Everybody say Đả đảo! Đả đảo! >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio