Cuối tuần, đặt nhà hàng luôn có chút khó khăn, bất quá lại không là gì với đồng chí Theo anh về nhà. Đang khi mọi người bắt xe đến khu phố ẩm thực giải quyết vấn đề buổi tối, hắn gọi điện thoại cho trợ lý, nhờ đối phương đặt chỗ giúp. Không phụ sự mong đợi của mọi người, xe dừng lại trước một nhà hàng trong khu phố đi bộ cách đó không xa.
"Oa, quả nhiên là Boss lớn, thảo nào lại được một thân trang bị cùng đẳng cấp như thế ~~~~" Tiểu tầm lượn xung quanh đồng chí Theo anh về nhà, miệng liến thoắng suốt dọc đường đếm quán bán cánh gà ăn vặt.
Đoàn người nhất trí giải quyết vấn đề cơm tối ngay tại khu phố đi bộ này, đương nhiên có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến quyết định này. Thay đổi khẩu vị, đơn giản, tiện lợi, ngon miệng, lại không lo bị mất mặt...
Nói chung, tổng cộng mười lăm người, trong số đó còn có vài mạng có thể xếp vào hàng "ông chú", lại bất chấp hình tượng cầm cánh gà nướng cay ngênh ngang giữa đường, vừa đi vừa ăn...
Tiểu Con nhện sau khi nuốt hết mớ đồ ăn trong tay, nhấn mạnh từng chữ một, "Boss lớn cái gì, chỉ là tự mở một cái công ty nhỏ, mẹ nó, có gì hay đâu chứ, nói là cùng người ta xã giao, bàn hợp đồng, hóa ra ngồi trong câu lạc bộ đêm ôm gái! Hừ!"
Theo anh về nhà chau mày nhìn Tiểu Con nhện nói nhăng nói cuội, "Anh nói rồi, là nói chuyện làm ăn! Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần rồi hả?! Ăn gì cũng phải giữ ý giữ tứ! Nhìn xem, phun lung tung khắp nơi rồi!"
"Móa! Anh đừng có TM quá đáng! Đợi lão tử trở thành Ngôi sao anh dừng hòng TM coi tôi như thằng ngốc! Lão tử sau này nuôi anh! Miễn cho anh khỏi dây dưa cùng đám đàn bà ngoài kia! Chết tiệt!" Cứ nói đến vấn đề "bàn chuyện làm ăn", cơn tức của Tiểu Con nhện lại vọt lên tới trời.
Theo anh về nhà chỉ biết thở dài, lắc đầu ngao ngán, vươn tay lau đi mẩu thịt còn sót lại bên khóe miệng cậu chàng.
"Em nói cái này nè ~ quên chưa hỏi, các anh làm nghề gì vậy?" Thật sự tò mò thứ ngành nghề đặc biệt gì lại tạo ra được những con người quá ư JP thế này nha ~~~~~
Sông bất tận cũng vô cùng hiếu kỳ, "Tụi em đều là sinh viên học sinh, chẳng có gì hay để khoe, cái anh nói thử một chút đi ~~"
Theo anh về nha thờ ơ đưa khăn tay cho Tiểu Con nhện, "Quảng cáo."
Lang trư dùng một xâu thịt nướng dụ dỗ Oai oai, "Tôi còn một xâu thịt đà điểu này, thơm nức mũi luôn, Oai oai cậu muốn ăn không?"
"Ăn..." Oai oai nhìn lại xâu thịt tầm thường trong tay mình, sau đó liếc sang thứ trong tay Lang trư, quả nhiên không phải cùng một loại, biểu tình thèm thuồng.
Lang trư không thèm ngó đến Oai oai, cắn xuống một miếng, còn chưa nhấm nháp xong hương vị, đã quay sang bên cạnh bày ra bộ dạng như ăn được mỹ vị, "Quả nhiên ngon quá chừng ~"
Oai oai bất mãn, "Nè, cậu hứa cho tôi ăn rồi mà!" Động tác như muốn đoạt đi.
Lang trư tránh đi, miệng thì cứ lặp đi lặp lại, "Òa, ngon ghê ngon ghê!"
Oai oai rống to, "Mợ nó, cậu TM nói không giữ lời!" Vô cùng phẫn uất cắn xé xâu thịt tầm thường trong tay mình.
Hoa nhài mùa hè nhìn không được nữa, này đích thị là màn hề của đám nhóc ba tuổi mà!
"Hai người các anh được rồi đó..." Hoa nhài mùa hè đen mặt, "Hỏi các người nè, các anh làm nghề gì vậy?"
Lang tư tâm tình đang vô cùng tốt, cười to không ngớt, "Ha ha, mọi người nhìn bộ dạng cậu ta kìa! Ha ha!"
Hai tên này thật sự đi làm rồi sao? Cả đám còn lại trong lòng ôm một đống chữ ngờ...
"Tôi lại ở bộ phận kỹ thuật điện tín!" Oai oai ai oán liếc sang chỗ Lang trư, nhà mi muốn gì đây!
"Tôi làm trong doanh nghiệp nhà nước, chuyên chạy nghiệp vụ." Lang trư trước sau vẫn một bộ dáng tươi cười.
Nghịch thiên cũng mỉm cười, hai tên kia thật hài hước, "Anh là kiến trúc sư." Vừa nói vừa xoa đầu Tiểu gia, khiến cậu tức tối.
Tiểu Ái gật đầu như trống bỏi, "Lão đại của tụi này là ông chủ, Nghịch thiên là kiến trúc sự, Lang trư làm công nhân viên chức, Oai oai làm bên điện tín, đều là công việc không tồi, còn có chung sở thích yêu đàn ông. Cho nên a, con gái bọn em ngày càng khó kiếm chồng mà ~~~~"
"Tôi là Ngôi sao! Cô dám quên tôi á!" Tiểu Con nhện bất mãn hô lên.
Lửa cháy đỏ rực nhìn trời, "Cùng lắm chỉ có thể là Ngôi sao mai... Vấn đề là phải học cách chấp nhận..." Thật sự không tin lão đại của Thiên thần sẽ chịu cho Tiểu Con nhện đi làm Ngôi sao.
Tiểu Con nhện đối với việc này lại vô cùng cố chấp, "Tôi nhất định trở thành Ngôi sao! Lão tử rất là anh tuấn tiêu sái!"
Mọi người tiếp tục làm lơ giấc mộng trở thành Ngôi sao của vị nào đó.
"Nè nè nè! Sai rồi Tiểu Ái a, cô sao lại vơ đũa cả nắm như thế! Tôi không có yêu đàn ông mà!" Oai oai phát hiện Tiểu Ái thế mà dám gộp cả chính anh chàng vào.
Thủy tiên ngạo kiều nhìn Tiểu gia đang cắm đầu ăn miến chua cay, "Tiểu gia, cay không?"
"Cũng ngon." Tiểu gia không buồn ngẩng đầu lên.
Hoa nhài ngày hè tay vừa xé một miếng gà vừa nói, "Hiện nay nhân dân toàn quốc hầu hết đều có thể ăn cay nha ~~~"
Sông bất tận giơ cao một miếng thịt quay, "Ăn cay ngon quá xá ~~~~~ trước khi về tôi phải mua thêm một phần cho ba mẹ ở nhà ~ nói không chừng này chính là hương vị Tứ Xuyên a ~~~~~"
Tiểu tầm tán thành hai tay, "Em nhất định cũng vậy ~~~~~~~~"
Oai oai khóc không ra nước mắt, "Mấy người bắt nạt người ta... Không thèm để ý người ta..."
"Nè, mua cho cậu một xâu thịt đà điểu mới nghen." Lang trư chìa ra một xâu thịt khác, xoa đầu dỗ dành Oai oai sắp bùng nở... Cười hết sức thánh thiện.
Oai oai khúc khích cười nhận lấy xâu thịt, biểu cảm vô cùng vui vẻ, "Chỉ có Lang trư cậu mới tốt như vậy!" Vội vàng cắn một miếng, cố hết sức xé thịt ra, mà thịt ở trong miệng hồi lâu, mặt mày bắt đầu nhăn tít lại, cuối cùng chỉ có thể phun ra, xuýt xoa hít hà rồi khóc lớn, "Cay... Cay quá..."
"Ha ha ha ha! Mấy người nhìn cậu ta xem! Ha ha ha!" Lang trư quẳng hết hình tượng thánh thiện, cười điên cuồng, ra sức vừa thở vừa cười.
Mọi người đen mặt theo dõi trò đùa ác độc mà Lang trư đem làm niềm vui...
Oai oai uống sạch ly chè trong tay Tiểu Con nhện mới xua hết cái nóng trong miệng, nước mắt đầm đìa cả mặt.
Tiểu Con nhện không cam lòng nhìn đồ uống bị đoạt, nhấc chân rống lớn, "Cút! Đồ thần kinh nhà anh dám cướp đồ ăn của lão tử!" Oai oai bất đắc dĩ so với Tiểu Con nhện đương nhiên sức vóc phải tốt hơn, huống hồ còn là khí lực của kẻ "cùng đường", Tiểu Con nhện chỉ có thể trơ mắt nhìn ly chè bị Oai Oai ực ực vài hơi uống cạn, tức giận kéo tay Theo anh về nhà, "Mẹ nó, dám giành chè của lão tử! Chồng! Bắt tên kia ói trở ra đi!!!"
Vì đây là đường dành riêng cho người đi bộ cho nên kẻ đến người đi vô cùng tấp nập. Vài người hiếu kỳ nhìn thử, dù sao bên này khá là ồn ào...
Tiểu gia khinh bỉ nhìn cả đám, nhấc chân muốn tránh qua một bên. Mẹ nó, toàn làm mấy chuyện mất mặt! Ăn cũng chẳng xong!
Theo anh về nhà chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn, sau đó mua cho Tiểu Con nhện một ly chè mới. Cậu chàng lại mặc kệ, chỉ tiếc ly chè bị Oai oai giựt mất. Theo anh về nhà dỗ không xong, đành kín đáo đưa ly cho Oai Oai, sau đó trừng mắt với căn nguyên tai ương, "Cậu! Mau ăn hai muỗng, sau đó để cậu ta đoạt lại!!"
Oai oai đành ủy khuất nghe lời, nước mắt rơm rớm ăn hai muống chè, sau đó đưa lại cho Tiểu Con nhện, "Mời ngài dùng a..."
Tiểu Con nhện tiếp tục làm lơ, "Không giống! Nhà mi TM có diễn cũng chẳng giống! Này còn không phải mi đưa cho ông! Phải là để ông giành được!!!"
Oai oai bi phẫn... Làm bộ như che chở cho ly chè, sau đó Tiểu Con nhện liền hung ác giật đi, rồi ừng ực uống hết toàn bộ, biểu tình lúc này của cậu chàng mới trở lại thỏa mãn.
Lang trư cười càng hăng, ôm bụng cười đến nước mắt ròng ròng.
Tiểu gia ăn xong miến chua cay, sau đó thử thêm hai miếng thịt nướng, rồi kéo tay Nghịch thiên chạy ra hướng đường lớn. Mẹ nó, người ta nhìn chòng chọc kia kìa!
Nghịch thiên vừa cười vừa để cậu kéo đi, dù sao hồi nữa họ cũng sẽ về lại nhà nghỉ, khó được cơ hội đánh lẻ kiểu này, cảm giác cùng Tiểu gia hai mình tản bộ mới tuyệt làm sao.
"Sau này, chúng ta đừng đi du lịch với bọn họ nữa, thực TM nháo chuyện!" Tiểu gia quay đầu liếc đám người bị bỏ lại, sau đó kiên định nhìn sang Nghịch thiên.
Nghịch thiên chỉ mỉm cười, nắm tay Tiểu gia thả bộ thăm thú phố phường, thỉnh thoảng ghé vào đôi ba quầy hàng bán quà lưu niệm.
Gió buổi tối nhẹ nhàng mơn trớn, len lỏi tận vào đáy tâm tư đang nôn nao của Tiểu gia, "Ngày mai anh quay về B thị rồi à?"
"Ừ, về thôi, còn phải đi làm mà." Nghịch thiên bắt gặp phía trước có một cửa hàng bán búp bê Nga, liền kéo Tiểu gia đi vào.
"Sao thế?" Đèn trong cửa hàng sáng trưng, trên các kệ gắn trực tiếp vào tường bày rất nhiều búp bê. Tiểu gia có chút khó hiểu.
Nghịch thiên cười đáp lại với nhân viên bán hàng đang chào đón hai người, "Cháu gái của anh thích búp bê lắm, mua hai con tặng nó vậy."
Tiểu gia nhìn hết một lượt búp bê trong cửa hàng, "A, anh có vẻ rất cưng cháu gái của mình nha."
"Đúng đó, tròn trĩnh nộn nộn thiệt đáng yêu, em nhìn thấy nhất định cũng thích." Nhớ đến cháu gái mủm mỉm ở nhà, nét cười trên môi Nghịch thiên càng tươi.
Tiểu gia quay đầu nhìn mấy con búp bê ở kệ hàng đối diện, đưa lưng về phía Nghịch thiên, thanh âm có phần cứng ngắc, "Đã thích như vậy, anh tự sinh cho mình một đứa có phải tốt hơn không?"
Nghịch thiên nhận lấy túi quà búp bê được nhân viên bán hàng gói lại kỹ lưỡng, thanh toán tiền, sau đó kéo Tiểu gia rời đi. Ra khỏi cửa hàng, hắn đánh một cái thở dài, "Tiểu Uyên, anh trời sinh đã là đồng tính luyến ái, đối với phụ nữ ngoại trừ sự tôn trọng thì hoàn toàn không có cảm giác khác. Anh tuy thật thích những đứa trẻ nhỏ xinh đáng yêu, nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật anh là đồng tính luyến ái."
"Chuyện đồng tính luyến ái kết hôn phụ nữ không thiếu, sau đó liền có thể sinh con!" Lồng ngực Tiểu gia dấy lên cảm giác bất an, tâm trí không thể ngăn được mà nghĩ đến những viễn cảnh đau lòng. Có lẽ, cũng chính cảm giác bất an này chính là nguyên nhân cậu thích cùng Nghịch thiên gặp mặt ở trên Internet hơn. Internet là ảo, Internet không đúng sự thật, Inter nét không phải đời thực. Còn có ẩn sâu trong mớ tiềm thức thâm căn cố để của Tiểu gia, quen biết Nghịch thiên trên Internet khiến Tiểu gia thường hay nghĩ xa nghĩ gần, đôi khi lại huyễn hoặc bản thân. Đồng tính luyến ái sao? Nghịch thiên thật ra ở vào cấp độ nào? Tiểu gia còn từng lùng sục trên Internet, tìm tòi thông tin về cộng đồng đồng tính luyến ái của Trung Hoa Dân quốc ít nhiều thế nào? Còn có những thành phần bảo thủ chống đối thế nào, tư tưởng của đại đa số người Trung Quốc ra sao, con số đã come out được mấy phần? Mà đại bộ phận dân đồng tính đều che giấu bản thân, rồi cùng phụ nữ kết hôn. Như vậy, Nghịch thiên thì sao? Một người đàn ông thích trẻ con như anh, sao có thể chắc chắn được sẽ không bị tình cảm ấm áp của gia đình hấp dẫn.
"Người ta nói, những người đó vẫn còn sót một chút khuynh hướng song tính luyến, hoặc muốn trốn tránh hiện thực, hay bị quan niệm truyền thống gia đình cản trở. Anh thì không như thế." Nghịch thiên ôm chầm lấy Tiểu gia, "Anh là đồng tính thuần túy. Anh đối với phụ nữ một chút dục vọng cũng chẳng có." Không rõ nói như vậy Tiểu gia có hiểu ra vấn đề hay chăng, Nghịch thiên lại vươn tay vỗ vỗ đầu cậu, "Em có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Mà thật ra, bản thân anh đối với em lại không hề an lòng, em còn chưa hoàn toàn hiểu rõ chính mình, sau đã gặp phải anh rồi."
"Không mà! Em không thích con gái!" Tiểu gia vừa nhớ đến đám người Sông bất tận liền nổi da gà.
Nghịch thiên bật cười, "Đám người Thủy chỉ là một dạng thôi, còn nhiều những loại hình khác nữa, có khi mãi sau này em mới gặp được một cô bé hiểu chuyện."
"Thôi đi! Không cần đâu!" Tiểu gia túm chặt góc áo Nghịch thiên, gấp gáp nói, "Tương lai anh nếu muốn bỏ rơi em, TM đừng có đem chiêu phải đi lấy vợ ra mà đối phó với em! Nói cho anh biết, lão tử đối với con gái không có hứng thú!" Gì mà đời vẫn còn loại con gái ôn nhu săn sóc, thì sao chứ? Cậu không thèm, cậu chính là thích kiểu tính cách của Nghịch thiên, là khuôn mặt, giới tính như vậy!
Nghịch thiên cúi đầu cười, cuối cùng lại phá cười thành tiếng. Tiểu gia bị tiếng cười thỏa mãn của Nghịch thiên khiến cho bình tĩnh lại, cuối cùng đã chẳng còn miên man suy nghĩ nữa. Nối gót Nghịch thiên đi hết đoạn đường dành cho người đi bộ, sau đó, hai người gọi xe quay trở về nhà nghỉ.
Kỳ thực, đường dành cho người đi bộ khá dài, cứ nhởn nhở dạo hết con đường cũng tốn khá nhiều thời gian. Cứ như vậy, thời điểm Nghịch thiên cùng Tiểu gia về tới nhà nghỉ, lại bắt gặp đám người thích gây chuyện mất mặt còn đang đứng ngoài đường lớn ngay trước cửa nhà nghỉ.
Nhất định lại làm ra chuyện tốt gì đó nữa rồi... Tiểu gia trong lòng phỏng đoán.
"Tôi mặc kệ... Mặc kệ đó!" Oai oai đứng trên bậc thềm kêu rên, vẻ mặt khinh khủng, đầu lắc không ngừng chẳng khác nào vừa nuốt xong thuốc lắc.
Hoa bá vương bảy màu cầm trong tay danh sách đăng ký phòng, đem làm quạt, trên mặt bày ra biểu tình không nhịn được nữa, nhưng trong mắt lại lập lòe mưu tính gì đó, "Kêu la gì chứ, lão đại Thiên thần đã đặt trước bảy gian, hai người một gian, tỷ muội tụi này vì nhường phòng cho mấy người mà phải chịu cảnh ba người một phòng đó, anh còn bất mãn cái gì chứ?!"
Oai oai cũng tự biết mình đuối lý, thế nhưng quay nhìn anh bạn cùng phòng Lang trư của mình, lại không ngừng lắc đầu, "Cứ xếp thêm một gian ba người đi mà... Tôi muốn ở một mình."
"Hiện tại đang là mua cao điểm du lịch, lại đang cuối tuần nữa, muốn có phòng để ở cũng khó quá chừng! Anh lại đòi vung tiền một mình một phòng! Nếu là đàn ông chân chính, thì anh đứng chít chít oai oai nữa!" Sông bất tận một bên tìm cách ngăn lại Oai oai đang muốn chạy đi tìm nhân viên tiếp tân đặt một phòng đơn, đồng thời đánh mắt sang Tiểu tầm, ý bảo cô nàng ra tay trước, dặn người ta nói phòng đơn đã đầy người ~
Tiểu tầm vô cùng phối hợp, đi trước vào trong, mỉm cười ngọt ngào với cô nhân viên tiếp tân, "Tỷ tỷ, nhà nghỉ của mọi người làm ăn khá thiệt đó ~~~ phòng đầy người hết rồi ha ~~~~"
Nữ tiếp tân đứng tại bàn đăng ký chỉ có thể bất đắc dĩ, đành vì công việc làm ăn, không thể làm mất lòng khách hàng, "Đúng thế, làm ăn cũng tốt..." Dù gì, nếu như lời nói ra không vừa ý người ta, có khi đoàn khách này sẽ chẳng ở lại nữa? Cũng đã trễ thế này, những gian phòng này đâu ai cần nữa?
Oai oai dù sao cũng không phải tên ngốc... Huống chi, đến cả ENZO nhiều khi còn biết nhìn mặt đoán ý cơ mà...
Oai oai nhìn đám con gái rất không có ý tốt, đành nhường một bước, "Được...được rồi, đàn ông con trai tụi này sẽ chịu ở chật một chút là được... Tôi..." Oai oai nhìn về phía Tiểu Con nhện, dù sao duyên phận bọn họ cũng còn cái duyên phận ở ly chè kia, "Tiểu Con nhện, tôi với hai người ở chung một phòng được không?" Nể tình hắn đã vô cùng phối hợp diễn một màn "giựt ly chè" kia... Thu lưu hắn đi mà...
Tiểu Con nhện lôi kéo Theo anh về nhà, giơ giơ thẻ quẹt phòng trong tay, "Móa! Nằm mơ đi! Anh tới làm gì hử? Theo tụi này P chắc?!"
Tiểu Con nhện vừa dứt lời, cả đám người mồ hôi lạnh ròng ròng... Chỉ mong người ngoài lỡ nghe thấy cũng không hiểu cái gì là...P...
Oai oai bi phẫn, quay đầu nhìn sang Phong, "Phong này... Tôi với các cậu..." Còn chưa nói xong, hắn đã bị ENZO cắt ngang, "Biến biến biến, làm loạn gì chứ! Đây coi như tuần trăng mật của bọn này sau đợt kết hôn lần trước! Anh chạy tới xem náo nhiệt gì chứ! Biến lẹ chỗ khác nghen!"
Đám người tiếp tục đổ mồ hôi lạnh vì câu nói của ENZO... Chỉ mong không ai để ý một thằng đực rựa lôi kéo tay một cậu con trai khác nói chuyện kết hôn rồi tuần trăng mật gì đó...
Oai oai phẫn uất, ánh mắt cầu cứu hướng sang Nghịch thiên cùng Tiểu gia, nức nở, "Lão đại... Tiểu gia..."
Nghịch thiên vẫn như trước cười rất ôn hòa, giống như đang cổ vũ Oai oai nói cho hết lời mình. Mà Tiểu gia lại ghét bỏ nhìn hắn, quăng ra đúng một chữ, "Cút!"
Oai oai khóc ròng...
Tiểu ái nhận lấy thẻ quẹt trong tay nữ tiếp tân còn đang cứng ngắc mỉm cười, đứng ngay quầy đăng ký, sau đó nhét vào tay Lang trư, rồi kéo Oai oai đến bên cạnh đối phương, "Ngoan chút nào, Oai oai, đừng chộn rộn nữa ~~~"
Hai tay Oai oai níu lấy phần gờ nhô ra của quầy đăng ký, khàn giọng la, "Tôi không muốn... Mấy người bức lương vi xướng!" (ép người tốt làm kỹ)
Xướng... Mọi người chỉ hận không thể ép chết Oai oai thôi.
Lang trư nhìn cười, đan tay với Oai oai, sau đó ngọt ngào dỗ dành, "Ngoan nào, đừng ồn ào nữa." Rồi, dứt khoát kéo người vào thang máy.
Oai oai cụt hứng, thôi không chống cự nữa, ngẩng đầu, lệ tuôn đầy mặt, "Cậu đừng ăn hiếp tôi nữa... Tôi thật sự sợ cậu đó..."
Lang trư nhe răng cười, cảm giác có chút dọa người, "Yên tâm đi, không như cậu nghĩ đâu, tôi sẽ rất ôn nhu mà."
Oai oai lại khóc rống.
Nữ tiếp tân đứng ở bàn đăng ký trải qua một màn này, khuôn mặt méo mó, cứng ngắc nhìn đoàn người bọn họ. Ban đầu, cô đăng ký cho hai người nam vào chung một phòng, cảm giác cũng không có gì kỳ quái. Dù sao trong tư tưởng người Trung Quốc bọn họ về việc trọ phòng, vẫn quen phân chia nam nam, nữ nữ ở chung, nếu ngược lại liền khiến người khác tò mò. Điểm này vốn khác biệt với những người ngoại quốc, cho nên cũng tạo thành tập quán riêng của bọn họ. Nhưng hiện tại, đám người này, vì chuyện này mà nam nữ gì đó đều nháo loạn một phen, lời nói lúc thật lúc giả thiệt khiến cho người ta chóng mặt... Còn mấy người đàn ông kia... Bọn họ...
Phát hiện ánh mắt ngờ vực cùng ngơ ngác của đám nhân viên nhà nghĩ, Tiểu gia đen mặt, kéo tay Nghịch thiên bỏ đi trước.
Nhà nghỉ có năm tầng, tất cả phòng bọn họ đặt đều ở tầng một. Bởi vì bọn họ đi thành một đoàn, cho nên xếp phòng như vậy cũng tiện quản lý hơn, có việc gì cần gõ cửa cũng tương đối thuận lợi. Nhưng Tiểu gia lại mong, bọn họ không phải ở chung trong một nhà nghỉ như thế!
Cửa phòng vừa mở ra, phải công nhận phòng do Theo anh về nhà đặt quả nhiên không chê vào đâu được, bày trí trang nhã, ánh sáng ôn hòa, đầy đủ tiện nghi. Nhà nghỉ này còn rất biết ý khách hàng, chuẩn bị cả một chai vang đỏ làm lễ vật tiếp đón, tạm thời không quan tâm chất lượng của rượu, chỉ cần tặng phẩm chú đáo như thế đã khiến người ta hài lòng ngoài ý muốn. Hơn nữa, vì bọn họ nhận phòng vào chợp tối, nhà nghĩ cũng chuẩn bị chu đáo chút đồ ăn khuya lót dạ, chính là một hộp chocolate, ngoài ra còn một tờ giấy nhắc nhở tình hình thời tiết ngày mai. Đây toàn bộ đều là âm thầm chuẩn bị, tỏ rõ dụng tâm đối đãi khách hàng nơi nhà nghỉ này.
Tiểu gia cầm lên hộp chocolate, nghẹn đến đỏ mặt, tức giận đều lộ rõ ra ngoài.
Nghịch thiên nhìn chai vang đỏ đặt trên bàn, sau đó cầm dụng cụ đặt một bên khui rượu, tự rót lấy một ly. Vang đỏ này tuy không phải cực phẩm, nhưng xét lại cũng xứng với đồng tiền bát gạo bỏ ra, không quá thất vọng là được rồi. Hắn vốn muốn rót thêm một ly nữa, đưa Tiểu gia nếm thử, nhưng lại bắt gặp cảnh tượng cậu đứng bên giường, thần sắc tức giận không thôi.
"Sao vậy?" Nghịch thiên đi qua, bắt gặp hộp chocolate trong tay Tiểu gia, "Không thích ăn cái này?"
Tiểu gia ném hộp chocolate trở lại giường, nghiến răng nghiến lợi, "Không liên quan đến chocolate!"
"Vậy như này là sao?" Nghịch thiên ngờ vực nhìn Tiểu gia.
"Anh TM thần kinh thô à? Một chút cũng không hiểu gì hết à!" Tiểu gia trừng mắt với Nghịch thiên, đối phương ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, sau đó bật cười... Trách không được, Oai oai vừa này ở ngoài sảnh liều chết không theo.
"Mẹ nó, Theo anh về nhà cũng không phải người thường!" Tiểu gia nhớ tới vị nào đó thoạt nhìn nghiêm trang đứng đắn, nhưng thực chất lại là một tên đầy bụng ý xấu.
Nghịch thiên vỗ về trấn án Tiểu gia, "Quên đi, Oai oai vừa nãy đã quậy thành như vậy, anh thấy chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào lên sân khấu nữa đâu..." Cứ thế mà ngủ vậy... Trải qua buổi tối hôm này, Nghịch thiên tự cổ vũ bản thân, phải tin tưởng chính mình mới được!
Tiểu gia cũng hiểu cậu thật chẳng còn mặt mũi nào vòng ra đại sảnh đòi đổi một gian phòng khác hay những thứ tương tự thế, chỉ có thể ngậm miệng.
"Được rồi, em tắm trước đi, nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đi mấy chỗ nữa. Anh xuống tiếp tân nhờ người đặt giúp em vé xe lửa để ngày mai trở về, anh cũng phải mua vé máy bay cho mình." Nghịch thiên đẩy Tiểu gia đến trước phòng tắm.
"Ừm, được." Tiểu gia tiện tay cầm lấy quần áo, "Được rồi, này... Nếu được anh có thể mua chút đồ ăn khuya không? Khi nãy ăn vào... Tiêu hóa hết rồi." Không thể trách cậu ăn nhiều, dù sao đang tuổi xanh phơi phới, thân thể còn trong thời kỳ phát triển, rất mau đói...
"Được." Nghịch thiên cười, "Anh sẽ tranh thủ để em tắm xong ra là có đồ ngon nóng hổi để ăn."
Nhìn Nghịch thiên đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Tiểu gia liền thấy khổ não... Vừa nãy bước vào phòng, nhìn thấy giường ngủ thế kia, có chết cũng không tránh được, cư nhiên nghĩ đến câu nói của lão Cống... ...