Ý niệm muốn được yêu Dương Uyên vốn đã rất mãnh liệt, mà giờ khắc này liền lên tới đỉnh điểm, kích thích Uông Duy Ngật biến thành cầm thú, chỉ nghĩ muốn lập tức yêu thương người kia! Là đàn ông, một câu "không hứng được" giống như một nhát dao giết người, nếu do người ngoài nói ra, kẻ trúng chiêu nếu muốn giữ vững tư thế hiên ngang, chỉ cần kéo người của mình, bâng quơ ném lại một câu, "Em ấy sướng tự em ấy biết, mấy người cút cái P!" Chỉ cần đơn giản như vậy, rất nhanh có thể hòa hỏa. Nhưng nếu một câu này do người trong nhà dùng, như vậy lực sát thương chính là %! Tuyệt đối ngay tim! Thơ ngây thành cầm thú, sẵn cầm thú thì vọt đến max cấp!
Dương Uyên vốn không biết nặng nhẹ, tùy ý sử dụng kỹ năng này, hậu quả đương nhiên không tưởng nổi. Uông Duy Ngật không phụ sự chờ mong của toàn dân, biến thành quái thú cấp cao.
Dương Uyên căn bản không rõ Uông Duy Ngật như thế nào quay đầu, rồi biểu tình như thế nào. Cậu khi đó chỉ cảm thấy trời đất một phan quay cuồng, chính mình trở lại tư thế kia, người bị đè xuống, hai chân gác lên vai Uông Duy Ngật. Nếu như nói có gì đó khác ban nãy, chính là gối đầu bên dưới thắt lưng, từ một biến thành hai...
"Uông, Uông Duy Ngật... Anh..." Dương Uyên sợ hãi, cậu có thể cảm thấy cái thứ cương cứng của đối phương bởi vì tư thế quan hệ mà lộ ra, hiện tại lại đang để trước lối vào đang khép mở của mình.
Uông Duy Ngật nhắm mắt, đến lúc mở ra thì hai tròng mắt đã đầy tơ máu, "Tiểu Uyên, em không còn cơ hội hối hận rồi." Cúi đầu xuống, ngậm lấy môi Dương Uyên, hắn một lần nữa nhắm mắt vì không muốn phải nhìn vào mắt vợ mình lần nữa, như vậy mới có thể quyết tâm làm đến cùng.
Tiếng ô ô của Dương Uyên mất hút giữa đôi môi của Uông Duy Ngật. Hai tay hắn vuốt loạn tấm lưng trần của Dương Uyên. Sự kiên định của hắn hiện tại, có lẽ đã không còn. Người đàn ông này thành công biến thành quái thú, trước mắt hắn chỉ còn bữa ăn mỹ vị mà thôi.
Đột nhiên, Uông Duy Ngật cau mày, không tiếp tục đẩy nhanh động tác nữa, thật dịu dàng hỏi han Dương Uyên, "Sao vậy? Thân ái của anh?"
Dương Uyên nước mắt đầm đìa, "Đau quá..." Bọn họ đều bảo kỹ thuật của Uông Duy Ngật nhất định không tồi... Vì cái gì lại đau thế này chứ?
Uông Duy Ngật hơi cúi đầu nhìn người dưới thân, sau đó hôn xuống, "Tiểu Uyên, anh yêu em... Thật sự yêu em... Rất nhanh sẽ không đau nữa..." Động tác xâm nhập không hề chậm lại, hắn thật sự đã kiềm nén rất nhiều rồi, nhưng Tiểu Uyên vẫn thấy đau, thôi thì đau dài không bằng đau ngắn.
"A..." Dương Uyên giãy dụa, hai chân mở thật rộng, móng tay bấu sâu vào lưng Uông Duy Ngật, con mẹ nó... Tính giết người à?!
Uông Duy Ngật không chút bận tâm cái lưng bị cấu véo của mình, tiếp tục hôn trấn an Dương Uyên, "Ngoan... Ngoan, Tiểu Uyên, ngoan nào..."
"Ô ô..." Toàn thân Dương Uyên khẩn trương đề phòng, cậu cảm giác được Uông Duy Ngật đang tiến vào trong cơ thể mình. Tuy rằng cũng cảm giác được sự kỳ diệu, nếu không phải đau đến phải kêu trời, cậu thật sự sẽ xúc động...
Uông Duy Ngật nhẹ nhàng đưa đẩy, Dương Uyên khóc lóc vặn vẹo thân mình, "A... Đau đau quá... A..." Cậu hiện tại hối hận có còn kịp không? Cậu đầu hàng a... Tiểu Con nhện kia đúng là tên lừa đảo! Đồ thần kinh kia nói gì mà không hề đau, chỉ có lúc đầu hơi khó chịu một chút. Chính mình thật sự là thằng ngốc mới tự nhủ phải cố gắng nhẫn nhịn chút nữa... Chết tiệt! Đám Sông bất tận kia cũng là hội lựa đảo! Nói cái gì loại chuyện này nếu lưỡng tình tương duyệt sẽ là một trải nghiệm hoàn mỹ, Uông Duy Ngật là tay già đời, kinh nghiệm nhất định phong phú, khiến cậu thỏa mãn... Ông đây X! Chính mình đúng là não tàn! Đám xử nữ còn vắt mũi chưa sạch kia, làm sao có thể là "chuyên gia" trong mấy chuyện này chứ?! Cậu vậy mà lại đi tin tưởng bọn họ?! Mẹ nó, tin tưởng "chỉ dẫn" một đám con gái còn chưa kiếm nổi bạn trai... Mẹ nó, bản thân quả nhiên là não tàn a!!!
Uông Duy Ngật hít mạnh một hơi, cắn răng, "Tiểu Uyên... Em đừng động nữa..." Hắn không muốn khiến vợ mình bị thương... Cho nên đừng như vậy khiêu khích giới hạn của hắn chứ...
"A..." Dương Uyên cho dù giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi sự đau đớn dưới thân, nếu tiếp tục như vậy chỉ có một hậu quả duy nhất.
"Tiểu Uyên... Xin lỗi..." Uông Duy Ngật nghiến răng, sau khi nói xong, không tiếp tục khắc chế bản thân nữa mà buông thả cho dục vọng thú tính trỗi dậy, mãnh liệt chuyển động.
Thanh âm Dương Uyên vỡ vụn thành từng mảnh rời rạc, không thể thành câu, "...Xin, a... Anh... Uông, Uông, a ~~~~~~~~~ Ô ô... Chậm lại... A..."
Uông Duy Ngật lúc này thật sự đáng sợ, không còn là con người ôn nhu bình thản thường ngày. Một Uông Duy Ngật bị dục vọng dẫn dắt, trở nên thô bạo hơn bao giờ hết.
Tiếng kêu cứu của Dương Uyên dần biến thành tiếng rên rỉ, tuy rằng vẫn khá đau, nhưng rốt cuộc một thân thân kinh bách chiến của Uông Duy Ngật (đây là quan điểm mọi người đều nhất trí) cũng được phát huy, ma sát ra vào theo tiết tấu khiến Dương Uyên rơi vào trầm luân, "Ô ô... Chậm chút... A ~~~~~~~~"
"Hành vi man rợ" của Uông Duy Ngật duy trì được nửa chừng thì bản thân cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, thả chậm tốc độ. Vươn tay nắm lấy phân thân của Dương Uyên, hắn phát hiện đối phương không phải hoàn toàn không có cảm giác, khóe môi kéo thành nụ cười nhẹ, "Tiểu Uyên... Thích không?" Vừa hỏi, lực tay cũng theo đó tăng lên.
"A... Ư ư... Ân..." Dương Uyên hai má đỏ bừng, phân thân bị vuốt ve, khiến cả cơ thể rộn rạo theo. Cậu không biết nếu chính mình nói ghét việc này, sẽ có người tin hay không nữa.
"Anh yêu em, Tiểu Uyên..." Uông Duy Ngật gấp gáp hôn lên môi Dương Uyên, "Anh sướng muốn điên rồi... Anh muốn đem em trói bên người..." Thấp giọng rầm rì, Uông Duy Ngật một lần nữa đâm vào thật sâu.
"A..." Vừa thở dốc xong một đợt, Dương Uyện lại phải chịu tiếp đợt công kích thứ hai, cảm giác càng mãnh liệt hơn trước, khiến cậu không nhịn được mà rên thành tiếng.
"Anh yêu em... Yêu em... Thật sự yêu em..." Uông Duy Ngật mê man, không ngừng lập lại lời yêu như một loại chú ngữ, mỗi một nhịp đâm vào lại mạnh hơn lần trước. Hắn nhìn chăm chú biểu tình của đối phương, trong đáy mắt là dục vọng bức người.
Dương Uyên lớn tiếng rên rỉ. Uông Duy Ngật không chút lưu tình, mỗi một nhịp đâm vào dồn dập, đánh mạnh vào điểm nóng khiến cậu muốn phát điên. Khoái cảm đánh úp tới như thủy triều nhấn chìm lý trí. Cậu tự nhủ cứ thả lỏng như vậy một hồi sẽ qua thôi. Phần sinh mệnh bị Uông Duy Ngật nắm trong tay không ngừng được vuốt ve như muốn kéo cậu rời khỏi mặt đất. Dương Uyên muốn phóng ra, nhưng đối phương lại không để cậu được thống khoái.
"Xin anh... A ~~~~~~ xin anh ~~~~~~~~~~" Dương Uyên muốn tự vả vào mặt mình để khiến bản thân tỉnh táo lại, biểu đạt mong muốn của mình, bằng không cậu sẽ chỉ tiếp tục mê man mà thôi.
"Tiểu Uyên... Đừng ra nhanh như vậy... Hai ta cùng nhau... Cùng nhau nào..." Uông Duy Ngật kiên trì không để Dương Uyên được thống khoái, hạ thân đâm rút càng nhanh, "Tiểu Uyên... Nhanh thôi... Anh rất nhanh sẽ..."
"Ô ô..." Dương Uyên chỉ có thể rấm rứt khóc, cậu muốn bắn... Rất muốn... Rõ ràng rất nhanh sẽ bắn ra... Thân thể đã không cách nào kìm chế được... Xin anh...
Dương Uyên không rõ chính cậu đã chờ thêm bao nhiêu cái "rất nhanh" sau đó nữa, Uông Duy Ngật cứ một lần rồi một lần nữa đâm vào, sâu đến tận cùng của thân thể, sau cùng mới buông tha cho dụng vọng của Dương Uyên, để cho cậu bắn ra.
Trong nhất thời, cả hai cùng thở hổn hển, mãi đến khi Uông Duy Ngật ngồi dậy, "Tiểu Uyên... Em ổn chứ?"
Dương Uyên muốn trả lời không tốt chút nào, nơi đó thật sự nóng rát... Thế nhưng, thời điểm bắt gặp ánh mắt quan tâm cùng áy náy của Uông Duy Ngật, cậu đành kéo kéo khóe miệng, "Cũng được... Em, khát quá." Thanh âm khàn khàn.
"Anh đi rót nước cho em." Uông Duy Ngật xoay người, nhấc chăn ra rồi rời khỏi phòng ngủ, để lại một mình Dương Uyên còn đang mơ mơ màng màng. Hắn biết, thời gian tới tốt nhất chính mình đừng nghĩ đến chuyện thoải mái vừa xong...
Uống nước thông họng xong, Dương Uyên có chút buồn ngủ. Dù sao hai người bọn họ cũng đã lăn qua lăn lại một hồi lâu. Uông Duy Ngật nhẹ nhàng hôn Dương Uyên một cái, dỗ cho cậu ngủ trước, sau đó chạy vào nhà vệ sinh mang ra một thau nước cùng khăn mặt, thu dọn tàn cục.
Sáng ngày thứ hai, Dương Uyên sau khi tỉnh lại, theo thói quen vươn mình, rồi lập tức nhớ đến một màn vận động đêm qua. Cậu không rõ chính mình hiện tại nên thế nào đối mặt với Uông Duy Ngật a.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Uông Duy Ngật có chút giật mình khi thấy Dương Uyên đã tỉnh lại, "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Ừm... Tỉnh rồi..." Dương Uyên cúi gằm mặt, hai má đỏ bừng, bọn họ như vậy coi như là..."tân hôn" nhỉ?
Uông Duy Ngật từ trong tủ âm tường lấy ra một bộ quần áo sạch, "Anh mang em đi tắm nhé."
Dương Uyên không lên tiếng, chỉ dè dặt đứng lên. Uông Duy Ngật săn sóc, nửa ôm cậu vào trong nhà vệ sinh. Vì Dương Uyên vô cùng kiên trì, Uông Duy Ngật không có cách nào ở lại trong phòng tắm. Cái này khiến hắn hối hận vì sao không lắp một cái bồn tắm lớn hơn chút nữa.
Dương Uyên tắm rất chậm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sử dụng phía sau,cho nên cậu phải chịu áp lực rất lớn. Chỉ một động tác đơn giản thường ngày đã khiến cho cậu nhe răng trợn mắt. Uông Duy Ngật vô cùng kiên nhẫn, đứng đợi ngay ngoài cửa phòng tắm. Kỳ thực, hắn chỉ sợ Dương Uyên không cẩn thận té ngã, dù sao thì tối hôm qua bản thân cũng có chút quá phận.
Dương Uyên chưa từng nghĩ đến việc tắm rửa một mình lại là công việc khó nhọc đến vậy. Cuối cùng cũng tắm xong, cậu thở hồng hộc, cả người hư thoát... Đẩy mở cửa phòng tắm, Uông Duy Ngật vẫn như trước đứng chờ bên ngoài, trên người là áo thun chữ T. Cậu phát hiện trên tay đối phương đang cầm một tuýp kem, bộ dáng nghĩ ngợi.
"Anh đang làm gì a?" Dương Uyên tò mò, nếu theo phản xạ ngày thường cùng hiểu biết của mình, đối phương chỉ cần thấy cậu sẽ buông hết mọi thứ chạy đến hỏi han quan tâm. Vì cái gì hiện tại hắn lại cứ chuyên tâm vào cái ống tuýp trên tay a?
Uông Duy Ngật quay đầu, áy náy nhìn Dương Uyên, để lại ống tuýp kia xuống bàn, "Đói bụng không? Anh mua cháo rồi, cửa hàng bán cháo kia mở rất lâu rồi. Em nhất định sẽ thích, chúng ta cùng ăn đi."
Dương Uyên nghi ngờ nhìn Uông Duy Ngật, vẫn cảm giác một màn trước cửa phòng tắm ban nãy rất kỳ quái. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn theo Uông Duy Ngật ra ngoài phòng ăn, nhìn hắn mở nắp nồi ủ, "Anh không biết em lúc nào thì tỉnh ngủ, cho nên đem cháo bỏ vào nồi ủ. Để anh mở điều hòa to lên một chút, cháo phải ăn lúc nóng mới ngon."
Mùi cháo tỏa ra tứ phía. Dương Uyên múc lên một ngụm, cháo trứng muối và thịt bằm được nấu thật nhừ, mùi vị hòa quyện. Tuy rằng đã không thể phân rõ đau là trứng đâu là thịt, nhưng ngậm vào trong miệng không hề thấy sượng, lại nếm được rất rõ vị của từng loại.
"Ăn ngon không?" Uông Duy Ngật cũng nhìn ra được Dương Uyên ăn rất ngon. Chính hắn liền thấy hài lòng. Mấy ngày trước hắn đều bận rộn với công việc, bữa sáng chỉ có thể tùy tiện mua chút bánh mì cho Dương Uyên. Trong lòng hắn vẫn luôn áy náy vì không thể chăm sóc tốt cho cậu.
Dương Uyên gật đầu không ngừng, cậu thật sự thích món này!
Uông Duy Ngật mua rất nhiều cháo, cho nên Dương Uyên theo đà ăn liên tiếp vài tô. Mãi đến khi ăn không vô nữa, cậu vỗ bụng nằm ngửa ra sô pha.
"Em a, lần sau anh nhất định không cho phép như thế, không để em ăn giống vậy nữa." Uông Duy Ngật buồn cười thu dọn tô chén, bỏ vào trong bồn rửa, sau đó chỉnh điều hòa thấp trở lại.
"Uông Duy Ngật, anh thật ra có chuyện gạt em đúng không?" Dương Uyên ăn uống no nê xong, lại nhớ đến thần sắc của Uông Duy Ngật lúc đứng ngoài cửa phòng tắm.
"Sao có thể chứ?" Uông Duy Ngật cười cười, "Anh có gì phải gạt em chứ? Chúng ta lúc đó vô cùng thẳng thắn thần khẩn mà."
Dương Uyên nghĩ nghĩ một lúc, "Có a! Anh nhất định làm chuyện có lỗi với em, chứ mắc gì lúc ở trước nhà vệ sinh lại nhìn em như vậy hử?" Cậu không thích người nào có chuyện lại che che giấu giấu không nói, sau đó một mình suy nghĩ lung tung. Với cậu, mọi chuyện lúc nào cũng phải rõ ràng, cho nên phải trực tiếp hỏi thẳng.
Uông Duy Ngật đi tới sô pha ngồi xuống, "Anh phải làm thế nào với em đây?"
"Làm chuyện có lỗi thì cứ thẳng thắn xin lỗi chứ, mắc gì làm ra bộ dạng kia." Dương Uyên dợm ngồi lên, nhưng rất nhanh lại nằm trở xuống. Không còn cách nào, ăn no rồi, hơn nữa... Cậu tối qua thật sự mệt mỏi a...
Uông Duy Ngật xoa đầu Dương Uyên, "Tiểu Uyên, tối hôm qua anh làm em đau phải không?"
"Khỉ... Mắc gì... Nói chuyện này!" Dương Uyên đỏ mặt, "Anh, anh đừng đánh trống lảng sang chuyện khác!"
Uông Duy Ngật giơ cao hai tay, ý bảo chính mình bị oan, "Anh đâu có nói sang chuyện khác. Anh làm em đau phải không? Tối hôm qua em khóc thảm thiết a."
"Dừng, đừng nói nữa..." Dương Uyên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Mặc dù tối hôm qua cậu thật sự đau... Thế nhưng, mọi chuyện đều là do chính mình tình nguyện, khăng khăng dụ dỗ Uông Duy Ngật mất kiểm soát... Cậu bị đau cũng là đáng đời.
Uông Duy Ngật thở dài, "Tiểu Uyên, đều là anh không tốt... Em biết cái ống tuýp anh cầm là gì không?"
Trực giác mách bảo Dương Uyên kia nhất định không phải thứ gì tốt, đồng thời miệng cũng muốn nhận chính mình không quan tâm. Nhưng Uông Duy Ngật lại không cho cậu cơ hội, "Thuốc cao, dùng để bôi trơn. Anh ngày hôm qua cư nhiên lại quên mất chuyện này, để em phải chịu đau..." Uông Duy Ngật vô cùng áy náy. Lần đầu tiên của Dương Uyên, nếu như nhớ dùng bôi trơn, có thể giảm bớt phần nào sức ép với cậu. Nhưng tối hôm qua hắn chỉ chú ý việc trước mất, cư nhiên quên mất phải săn sóc cho vợ mình. Hắn thật sự quá thất bại a!
Bôi trơn... Dương Uyên lập tức biết nó dùng cho việc gì... Sông bất tận từng nói bôi trơn rất quan trọng a.
"Tiểu Uyên, anh lần sau nhất định sẽ không quên nữa." Uông Duy Ngật nhìn thẳng vào mắt Dương Uyên, trịnh trọng hứa hẹn.
Dương Uyên nghe xong liền muốn nổi điên, loại chuyện này... Giữa trời sáng thế này người kia còn đem ra nói a!!!
"Anh,anh không phải được nghỉ sao? Hôm nay chúng ta đi đâu chơi a?" Dương Uyên nói sang chuyện khác. Giữa ban ngày ban mặt, cậu không muốn tiếp tục chủ đề kia.
"Không đi đâu hết, em còn chưa khỏe, chúng ta ở nhà thôi." Uông Duy Ngật đứng lên, "Bằng không, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn nhé? Em muốn ăn gì?" Nếu như Dương Uyên không muốn ngồi ngốc trong nhà, bọn họ đi đâu đó ở gần cũng được.
Dương Uyên lấy laptop qua, "Em mới ăn sáng xong, no không thở nổi rồi, anh đừng nhắc đến chuyện ăn nữa..." Mở máy, cậu liền vào game, "Bằng không anh chơi game với em đi?"
Uông Duy Ngật bất đắc dĩ gật đầu, "Game chỉ để tiêu khiển lúc rảnh rỗi thôi, anh không mong em mê muội nó a."
Dương Uyên mạc danh kỳ diệu ngẩng đầu, "Mê muội sao? Lấy gì để xác định? Anh một thân bảo thạch , đã lên được đến max cấp, có thể tính là không mê muội sao?"
"Coi như vậy đi, đành để em mê muội vậy." Uông Duy Ngật dịu dàng cười, ngồi xuống bên cạnh Dương Uyên, đăng nhập vào game.
Hai người lên game cùng một lúc, còn đang giải mật khẩu cấp hai của thương khố, đám người ở kênh đồng minh đã bắt đầu gào rú chói tai nghênh đón.
[Đồng minh][Lửa cháy đỏ rực] Nha nha nha ~~~~~~ trời a ~~~~ lão đại và Tiểu gia đến rồi ~~~~~~ tung bông ~~~~
[Đồng minh][Sông bất tận] Ai dà ~~~~ Tiểu gia ~~~~ cậu như thế nào rời giường sớm quá a ~~~~ Tối hôm qua bọn họ đến cùng có làm không đây? Sao login sớm quá vậy?
[Đồng minh][Con nhện độc lúc nửa đêm] Tiểu gia, thoải mái không? Cười xấu xa ~~~~
[Đồng minh][Tận thế là ông đây] Cái lông! Thoải mái mẹ cậu! Tức chết! Từ nay về sau không nghe tên SB này cho chủ ý nữa!!!
[Đồng minh][Thủy tiên ngạo kiều] Hử? Lẽ nào tối qua hai người chưa làm? Không phải chứ! Lão đại anh là ninja rùa à? Xem bộ không thuận lợi rồi... Lẽ nào bọn họ cái gì cũng chưa đụng vào?
[Đồng minh][Nghịch thiên kiêu hùng] Mọi người, cảm ơn đã quan tâm chuyện của chúng tôi. Sau này đừng cho chủ ý gì nữa... Xem ra ngày hôm qua nhất định Tiểu Uyên bị xúi giục... Cho nên mới câu dẫn hắn như vậy...
[Đồng minh][Tìm kiếm tiểu G] Lão đại... Anh là thần a... Thờ bái... Đến mức đó mà còn không làm?! Lão đại định lực thật sự tốt?!
[Đồng minh][Theo anh về nhà] Nghịch thiên, tôi thấy hai người hẳn là làm rồi đi?
[Đồng minh][Hoa nhài mùa hè] Hử? Anh có chứng cứ gì? Lão đại Thiên thần a? Vì cái gì? Vì sao có thể khẳng định chắc chắn thế?
[Đồng minh][Theo anh về nhà] Nhất định là bọn họ làm rồi. Bằng không Nghịch thiên đã sớm phát hỏa mắng mọi người xen vào chuyện của cậu ta. Nhịn hỏa đương nhiên khiến cơn tức càng thêm lớn. Mà nếu thế Tiểu gia nhất định cũng khó chịu vì ngày hôm qua, lại ác miệng mắng chửi người. Đây là khẳng định dựa trên kinh nghiệm của bản thân. Nếu tối hôm qua Nghịch thiên nghẹn đến tự phát hỏa, như vậy nhất định sáng nay sẽ dục hỏa công tâm, thấy thần giết thần. Nhưng hiện tại xem ra đối phương rất bình tĩnh, nói năng đến nơi đến chốn, hàm ý tối qua đã được như ý. Mà Tiểu gia, nhất định thẹn quá hóa giận, lần đầu tiên hẳn chưa quen được. Lại án theo tính tình của cậu, phỏng chừng bản thân cũng khó quên được đêm hôm qua... Cho nên sáng nay vừa trông thấy Độc của hắn đã chửi ầm lên. Giả mà Độc ở gần tên nhóc này, nhất định đã ăn một quyền của người ta rồi... Ặc... Chuyện cũ này đừng nên nhắc thì hơn...
[Đồng minh][Hào khí Vân thiên] Quả nhiên vẫn là lão đại của tụi này lợi hai, không sai được ~~~ Hai người kia xem có vẻ quai quái ~~~ hẳn là đã làm rồi... Ai dà, mình đây nhất định bị đồng hóa rồi, cứ nhìn cũng tò mò những thứ này...
[Đồng minh][Nghịch thiên kiêu hùng] Trọng tâm câu chuyện xin kết thúc ở đây. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Phát hiện Tiểu Uyên hai má đỏ bừng, hắn nghĩ mọi chuyện nên dừng lại là tốt nhất.
[Đồng minh][Sông bất tận] Tiểu gia ~~~~~~~ làm tốt lắm ~~~~~ Tiểu gia qua nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy. Ngày đó, bọn họ cùng tụm lại, nhân lúc Nghịch thiên vắng mặt khích cho Tiểu gia chủ động. Không nghĩ tới cậu chàng hành động nhanh lẹ vậy, ấu dè ~~~~
[Đồng minh][Yêu ∮giai điệu] Oa, lão đại Nghịch thiên thật sự lợi hại ~~~ rốt cuộc cũng biến "ở chung" thành động từ rồi ~~~~ Chúc mừng Tiểu gia nha ~~~~ Thật sự hoàn mỹ rồi, ở chung không còn mang tính tượng trưng nữa ~~~ thật biết bọn họ bây giờ thế nào "ở chưng" nha... Che mặt ~~~
[Đồng minh][Tận thế là ông đây] Cút... Cậu đúng là não tàn mà! Ngàn vạn không thể thừa nhận!!!
[Loa][Con nhện độc lúc nửa đêm] Chúc mừng Tiểu gia đã trưởng thành ~~~~ tặng cậu Cháo đậu đỏ nhen, chú ý xác nhận à ~ ha ha ha ha!
Tiểu Con nhện phát Loa, khắp kênh đồng minh cười đến thẳng người không nổi. Uông Duy Ngật cười khổ nhìn Dương Uyên bùng nổ.
[Loa][Tận thế là ông đây] Cút!!!!!!!