Chẳng lẽ cậu Diệp có niềm vui mới nên tuyệt tình với người cũ như vậy sao?
Bạch Tô Tô bị dọa sợ ngay tức khắc, mặt mũi tái nhợt.
Nếu như Hoàng Gia Tường không còn nhận mình làm học trò, như vậy trong khu rừng âm nhạc đầy gai góc, xung quanh toàn là các đối thủ, mình sẽ bước tiếp như thế nào đây?
Cơ thể cô ta bất giác run lên.
Cô ta nhìn Diệp Phong, trong lòng cảm thấy khó hiểu, đây là sự trả thù của anh Diệp Phong ư?
Bởi vì mình từ chối xem phim với anh nên anh ghi hận trong lòng?
"Sau này vẫn mong thầy Hoàng để ý cháu nhà hơn."
Bạch Kiến Hào vội vàng cười hoà giải, so với con đường âm nhạc của cô gái thì ông ta quan tâm đến thái độ của nhà họ Diệp với nhà họ Bạch hơn.
Không có nhà họ Diệp, tòa cao ốc nhà họ Bạch sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Ừm."
Hoàng Gia Tường là người thông minh, sao lại không hiểu ẩn ý trong lời Diệp Phong, nhưng ông ta cũng chỉ gật đầu cho có lệ, xem như đáp lại Bạch Kiến Hào.
Đa phần những người xung quanh đến đây để thừa cơ nịnh bợ Diệp Phong.
Nhưng có vẻ Diệp Phong không còn si mê Bạch Tô Tô nữa.
Vậy có lẽ, qua đêm nay, nhà họ Bạch sẽ không còn ai qua lại nữa.
Tiệc mừng thọ năm mươi của Bạch Kiến Hào, cho đến khi bắt đầu buổi tiệc thì tất cẩ lời chúc tụng, lời mời rượu và cả sự hăng hái của ông ta, cũng đã không còn nữa.
Trong đầu ông ta bây giờ chỉ còn suy nghĩ nhà họ Bạch không được để ý nữa, nhà họ Bạch chết chắc rồi.
"Gia chủ, có người tự tiện xông vào biệt thự, bây giờ nên xử lý như thế nào?"
Lúc này, bỗng nhiên có bảo vệ đến báo.
"Chuyện này còn phải bày? Đám bảo vệ mấy người có tác dụng gì vậy?"
Bạch Kiến Hào nổi trận lôi đình.
"Nhưng mà chúng tôi không đánh lại được anh ta..."
Bảo vệ run rẩy nói.
Bạch Kiến Hào sửng sốt, chẳng lẽ là kẻ địch đến trả thù, ông ta vội hỏi lại: "Ai đến đó?"
"Một một học sinh nghèo."
Bảo vệ đáp.
"Người đó là anh Lâm Dịch, để con đi đón anh ấy."
Nghe vậy, Bạch Tô Tô vội vàng xông ra ngoài, Bạch Kiến Hào và Lâm Phượng Kiều ở phía sau cũng không kịp khuyên.
Không bao lâu, Lâm Dịch đi đến dưới sự dẫn đường của Bạch Tô Tô.
Sự nghèo túng của Lâm Dịch đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người ngay tức khắc.
Nhất là khi Bạch Tô Tô đứng với anh ta, nhìn rất thân thiết, rất gần gũi!
"Ông Bạch, thứ lỗi tôi nói thẳng, đây là do lỗi của bên ông, biết tại sao cậu Diệp thay lòng rồi chứ?"
"Đúng vậy đó lão Bạch, con rể vàng lại không ưng, ông thích một học sinh nghèo hả?"
Có người thì thầm khuyên nhủ.
Bạch Kiến Hào tái cả mặt, trách mắng con gái: "Bạch Tô Tô, có phải con xem lời cha nói như gió thoảng qua tai không hả?"
Bạch Kiến Hào vẫn luôn cấm Bạch Tô Tô qua lại với Lâm Dịch, cũng đã cảnh cáo vô số lần.
Lâm Dịch cũng biết như vậy.
"Chú Bạch, con tới chúc thọ cho chú, đây là quà mừng thọ của con."
Dứt lời, Lâm Dịch lấy ra chiếc bát mẻ mua được với giả hai trăm sáu mươi tệ ở sạp hàng trên phố đồ cổ.
Trên bát sứ còn có một lỗ hổng, Lâm Dịch đưa lên như tên ăn mày muốn tìm đại gia xin ăn.
"Đến chúc thọ hay đến ăn xin vậy?"
"Cười ngất, anh ta định dẫn ông chủ Bạch sau này đi ăn xin đó."
Mọi người ở đây đều bật cười
Mặt mày Bạch Kiến Hào càng lúc càng khó coi, Bạch Tô Tô đứng bên cạnh cũng rất xấu hổ, trong lòng tự nhủ anh Lâm Dịch, em biết anh nghèo, nhưng mà anh...
"Khá lắm, không hổ là nam chính của truyện, vận may không ai bì được."
"Không lấy được « Thu Nhạn Lạc Hà Đồ », lại vớ ngay được bát sứ thanh hoa thời Chính Đức triều Minh."
Diệp Phong phải tặc lưỡi.
Đồng thời, anh cũng phát hiện, bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh đứng bên cạnh gia chủ Lý Thiên Lỗi nhà họ Lý cũng mở to mắt.
Vừa nãy khi Cố Vân Tương và Bạch Tô Tô đàn dương cầm, ông ấy không để tâm lắm, nhưng bây giờ, ông ấy lại thấy hứng thú.
"Cậu trêu tôi phải không?"
Bạch Kiến Hào vô cùng tức giận, nói to: "Bảo vệ, kéo tên này ra ngoài."
Bảo vệ đang chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên, một tiếng nói như tiếng chuông đồng vang lên: "Dừng tay, tôi cảm thấy rất có hứng thú với anh bạn trẻ này, để anh ta ở lại."