Lão Tử Muốn Từ Chức

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiểu Diệp trước giờ chưa bao giờ thấy Tống Liêm nói câu nào chính xác như thế, sau khi cậu nhìn mấy thứ XXOO trên màn hình xong liền chộp lấy điện thoại bên cạnh, bấm số gọi tổng biên. Mặc dù đã gần giờ sáng, nhưng Hiểu Diệp vẫn không kiềm chế được bản thân tìm tổng biên nói lên suy nghĩ trong đầu mình.

“Alô, xin chào ~” Tổng biên bên kia đầu dây có vẻ tràn trề sinh lực hơn so với mình, còn thấp thoáng nghe thấy tiếng Nhật walawala gì đó.

“Thành tổng biên, tôi là Thái Hiểu Diệp.”

Thành Nhã Vận vừa nghe liền cười hỏi: “Cậu bây giờ đã biết đam mỹ tiểu thuyết là gì chưa?”

Hóa ra đã sớm biết mình sẽ gọi tới, Hiểu Diệp có cảm giác mãnh liệt rằng mình đã bị lừa, lúc đó cậu thấy Thành Nhã Vận mỉm cười rất giống một người, cái lúc mà Tống Liêm lừa mình đến H thị không phải cũng cười như vậy hay sao!

“Trước khi cậu muốn đưa ra yêu cầu gì với tôi, Hiểu Diệp thân mến à, tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, vi phạm hợp đồng là phải bồi thường tiền đó. Tạp chí chúng tôi không hoan nghênh những người vi phạm hợp đồng đâu, dẫu sao cách ngày xuất bản cũng không còn xa nữa, thứ chúng tôi cần chính là tranh minh họa MM. Được rồi, tôi chỉ nói tới đây thôi, giờ đến lượt cậu nói.” Thành Nhã Vận giọng điệu nhẹ nhàng khoan khoái nói xong một đống lời, rồi để lại một khoảng trống dài im lặng.

“Không, tôi không có gì để nói.” Hiểu Diệp thở dài, cô đem những thứ cần thiết ra nói hết cả rồi, mình có còn cái gì để nói nữa đâu.

Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười khoái trá của Thành Nhã Vận, cô còn có lòng tốt nhắc nhở Hiểu Diệp: “Nếu cậu thật sự không biết vẽ tranh đó như thế nào, vậy thì tới Baidu đăng bài đi, chị em ở khắp mọi nơi sẽ rất vui vẻ giúp đỡ cậu.”

Hiểu Diệp cúp điện thoại, bỏ luôn bản vẽ ngày hôm nay, này con mẹ nó xem như leo lên thuyền trộm rồi. Hiểu Diệp thầm mắng một câu, thật sự cảm thấy mệt mỏi, liền mơ mơ hồ hồ đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ chung quy cứ cảm thấy phía sau lưng lạnh run một chập, Hiểu Diệp đột nhiên mở to mắt, trái lại khiến Tống Liêm đang mặt đối mặt với cậu hoảng sợ.

“Anh bệnh à.”

“Em xác chết vùng dậy ah.”

Rất ăn ý, không hẹn mà gặp nói cùng lúc, ngay cả câu cú cũng y như nhau. Hiểu Diệp vẻ mặt chán ghét đẩy đẩy mặt Tống Liêm, đứng dậy. Vươn tay lấy quần áo làm chăn bông rớt xuống đất, lộ ra lồng ngực bằng phẳng và hai điểm nhỏ màu hồng nhạt.

“Chậc chậc, tôi nói nha, Hiểu Diệp em cứ như vậy phong tao đứng trước mặt một người đàn ông cấm dục đã lâu mà còn có tình ý với em, thật sự là một chuyện rất là nguy hiểm.” Tống Liêm dựa vào bàn, con mắt lập lòe phát sáng.

Nếu bạn cho rằng Hiểu Diệp sẽ hét chói tai kéo chăn bông lên che người, vậy thì bạn đã sai. Hiểu Diệp chỉ đơn giản ném chăn bông qua một bên, đứng lên trên giường mình, cả người chỉ có duy nhất một vật che đậy chính là cái quần lót nhỏ màu đen. Rồi làm một động tác của vận động viên thể hình.

“Dáng người tôi tốt, không sợ bị nhìn.” Sau đó ở trước mặt Tống Liêm dùng động tác nhanh nhẹn của khi trước cấp tốc mặc nhanh quần áo, chạy vào phòng tắm. Nghe tiếng khóa cửa, Tống Liêm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Hiểu Diệp rửa mặt xong ra ngoài ăn bữa sáng, kỹ thuật dùng dao của Dư Hoa không ngờ rất ‘khéo léo’, chỉ thái thịt thái rau thôi, mà lại dùng sức mạnh khiến người người khó tin. Hiểu Diệp vừa dùng chiếc đũa bới móc trong cháo ra được một vật thể rắn màu đen không rõ nguồn gốc, miệng ngậm bánh mì, lòng không yên. Đám người lão gia tử mắt thấy nhưng tâm không sợ, bình tĩnh ăn bữa sáng có hương vị kì quái.

Đột nhiên trong đầu Hiểu Diệp nảy lên một ý tưởng, gỡ miếng bánh mì ra khỏi miệng, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chú Tống Liêm. Tống Liêm bị ánh mắt nóng cháy của Hiểu Diệp nhìn chằm chăm, đương nhiên sẽ không tự kỷ đến trình độ cho rằng Hiểu Diệp đột nhiên yêu thương mình.

“Cái mặt của em giống như một năm không được ăn thịt là ý gì đây?” Tống Liêm hỏi.

Hiểu Diệp ha ha cười, cười đến nỗi khiến mọi người ai nấy đều nổi da gà toàn thân. Hiểu Diệp nói: “Anh có thể làm người mẫu, để tôi vẽ tranh minh họa được không.”

Tống Liêm nhếch môi, giọng điệu không tử tế nói: “Vị kia vóc dáng tốt, không sợ tiểu nhân thấy, hay là ngài nhìn vào gương tự vẽ mình đi.”

“Liêm ca, dáng người của anh rất rất tốt mà.” Nói xong còn cười cười lấy lòng, nếu Hiểu Diệp mà có cái đuôi, lúc này đây nhất định sẽ vẫy vẫy liên hồi.

“Được, tôi đành cố mà làm thôi.”

Từ đó về sau Hiểu Diệp có hai tới hai người mẫu, một là bản thân mình còn một là Tống Liêm. May mắn là chỉ có một bài văn với quy mô lớn, nói chung bức tranh chỉ cần nắm tay ôm ôm ấp ấp là được. Lần đầu tiên đi giao bản vẽ, người đẹp biên tập vui vẻ cười đến nỗi nhìn không ra con mắt. Chỉ còn thiếu mỗi việc khen Hiểu Diệp có tài năng thiên phú mà thôi. Xét thấy tiền nhuận bút cũng nhiều, Hiểu Diệp liền mang bản thảo khác về, quay lại tiếp tục việc vẽ tranh minh họa.

.

Một buổi trưa nào đó, nhóm thư ký của Tống Liêm ngồi nói chuyện phiếm ở trong phòng làm việc.

Chợt một cô trong nhóm thò tay rút ra một quyển tạp chí, lật tới một trang có hình minh họa rồi giơ lên, cười vô cùng đáng khinh: “Chính là cái này đây, lần đầu tiên nhìn thấy, đã có cảm giác bức vẽ này vô cùng giống tổng giám đốc.” Mọi người vừa nghe vội cầm lấy nhận xét, quả nhiên giống.

“Đây là tạp chí gì vậy.” Mọi người muốn lật trang bìa xem thử.

“A ha? Này sao.” Cô nàng nào đó vươn tay đoạt lại ôm vào trong lòng, cười cười nói: “Là tiểu thuyết, mấy cậu không nên xem. Ha ha ha.”

Cơ mà, chỗ thư ký lại có cô gái rất nhút nhát rụt rè xuất hiện nói: “Đã ra kì, chỉ cần là tranh của họa sĩ gọi Nhật Nghiêu này vẽ, công đều có vài phần giống tổng giám đốc. Nghe nói họa sĩ này chính là nam giới.”

“Oa, thầm mến.” Cả văn phòng nhốn nháo, tíu tít xúm lại râm rang một vùng.

Sau đó, một cô thư kí gan lớn nào đó muốn tìm chết đã cầm tạp chí nhét lẫn vào trong xấp văn kiện rồi đem toàn bộ đưa tới chỗ Tống Liêm. Tống Liêm cầm văn kiện lên, bức tranh đột nhiên rơi ra, nhìn thấy nó hắn liền buồn bực thở dài. Hèn chi Hiểu Dệp thà chết cũng không chịu cho mình xem tranh cậu ấy vẽ, thì ra tranh này chính là mấy thứ bậy bạ linh tinh kia. Nhìn những đường nét trong bức tranh, hắn biết rõ phải chỉnh sửa rất nhiều lần mới vẽ ra được cái này. Tống Liêm đưa tay vào túi tìm, lấy ra một lọ dầu bôi trơn, rầu rĩ nói: “Mày khi nào mới có thể phát huy công dụng đây.”

Thật ra Hiểu Diệp nhận vẽ tranh không chỉ cho một nhà tạp chí. Hiểu Diệp vẽ phong cách dễ thương rất nhanh, nên mới có thể giao bản thảo đúng giờ, thành ra thu nhập cũng khá nhiều.

Đương nhiên chiếm chủ yếu là bên tạp chí đam mỹ kia, còn nhân vật trong bức vẽ, lãnh đạm cấm dục công chính là Tống Liêm, còn niên thượng đại thúc thì là Tống Thanh, nhưng nếu thuộc loại hình khác thì công sẽ là Tống Nghị. Hiểu Diệp không kìm nổi nước mắt lưng tròng, bác Tống, ngài đúng là nhân tài, người trong nhà ngài muốn kiểu gì có kiểu đó, thật sự là kho tư liệu sống tốt nhất của tôi.

Còn cái câu vô sỉ “Kích thước có lẽ hơi lớn” của tổng biên đại nhân kia, Hiểu Diệp kiên quyết coi như không nghe không thấy, kết quả lần này giao bản vẽ xong, biên tập viên xinh đẹp kia liền đưa cho cậu hai cái đĩa, một đĩa là bản thảo bài văn, một đĩa khác, khụ, các bạn biết mà.

“Xem cho kỹ nha ~ đây chính là tư liệu sống.” Biên tập viên xinh đẹp dặn dò.

Về tới nhà, Hiểu Diệp liền đem cái đĩa kia ném vào thùng rác, bắt đầu mở bản thảo chuẩn bị vẽ minh họa. Còn nhớ mới đó không lâu cậu có phản ánh với tổng biên đại nhân, là loại tiểu thuyết dành cho người lớn này chẳng lẽ không có tình yêu thuần khiết hay sao. Tổng biên đại nhân cười nhạt mấy tiếng đáp: Không có H độc giả xem cái rắm gì. Bắt đầu từ lúc đó hình tượng của Thành Nhã Vận ở trong lòng Hiểu Diệp liền vỡ thành hàng đống mảnh nhỏ.

Nhìn đoạn văn đầy XXOO này, Hiểu Diệp vẫn chưa thật sự hiểu lắm XXOO là những gì, nhớ năm ngoái mua nhầm đĩa chỗ Lý Cường, còn chưa xem thì mình đã bẻ rồi quăng đi mất, cuối cùng đến hôm nay, không ngờ lại có một cô gái đưa nó tới cho mình. Tâm lý ngổn ngang, rốt cuộc cũng lấy đĩa CD từ trong thùng rác ra.

Mẹ nó, không phải chỉ là đĩa GV thôi sao, tưởng lão tử đây sợ mày à.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio