Vương Chiêu Mưu hiểu rõ một đạo lý.
Lon gạo ân, gánh gạo thù, làm ơn cũng phải có chừng mực, nếu cho quá nhiều ngược lại sẽ thành bất lợi với mình, hơn nữa đối phương còn là người thừa kế tương lai của Lãnh gia.
Nhưng giờ cậu khó mà nắm chắc quy tắc này được.
Giờ ấm no cơ bản nhất của Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo cũng đã là vấn đề lớn rồi, cứ như thế, không biết họ có kiên trì nổi tới khi Lãnh gia trở về Hoa quốc không.
Có lẽ mình có thể cho nhiều một chút.
Vương Chiêu Mưu rũ mắt, đối diện với ánh mắt đen bóng của đứa bé trong ngực, có thể vì phải dãi nắng dầm mưa trong thời gian dài nên da Quý Đại Bảo có hơi đen, hai bên má còn bị đỏ hồng lên, thoạt nhìn còn không đẹp bằng da lão Tề.
Thấy Vương Chiêu Mưu đang nhìn mình, Quý Đại Bảo cười toe toét, còn đạp đạp vào bắp chân cậu, vui vẻ không chịu được.
Vương Chiêu Mưu hơi nhướn mày, chạm vào mông Quý Đại Bảo, còn chưa chạm vào thì đã cảm nhận thấy một miếng vải dệt thô ráp.
Kéo một chân Quý Đại Bảo lên nhìn, cậu liền thấy chiếc tã này của nó dường như cắt từ quần áo mùa thu của ai đó, giờ đã bị giặt đến mòn cả rồi, nhưng vẫn kiên trì sử dụng.
Cũng rất……không dễ dàng.
Quý Liên Hoắc ngồi bên cạnh cậu, cả người căng chặt, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm giày vải của mình, không biết phải đặt chân ở đâu mới không làm bẩn thảm lót trong xe.
Vương Chiêu Mưu nhìn sang thiếu niên đang cúi đầu, cậu ôm Quý Đại Bảo ngồi lại gần anh hơn chút.
Quý Liên Hoắc cảm giác được động tĩnh bên cạnh liền chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Vương Chiêu Mưu đang xuyên qua thấu kính nhìn mình, vô cùng bình tĩnh.
Quý Liên Hoắc cảm thấy tim mình như vừa lỡ một nhịp, vừa áy náy vừa khó chịu, có phải anh ấy trách mình không.
Một đứa bé mà cũng không thể chăm sóc cho tốt?
“Nếu không thoải mái thì có thể dựa vào tôi.”
Giọng nói trong veo như nước suối lập tức cọ rửa suy nghĩ trong đầu Quý Liên Hoắc, anh nhìn thấy hai cánh môi nhạt màu kia đang đóng mở, cũng có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của chiếc cằm bên dưới.
Đầu được đỡ nhẹ, Quý Liên Hoắc dựa vào bả vai người bên cạnh, đôi mắt anh chua xót, một lúc lâu cũng không chớp mắt.
Lão Tề ngồi trên ghế phụ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy thiếu niên kia đang dựa vào ông chủ mình, giống như chú chó hoang bẩn thỉu, cằm trầy xước, hai mắt ngấn nước, có chút vụng về không thể tin được mà nhận lấy ấm áp này.
Vẻ mặt ông chủ vẫn như thường, giống như hành động vừa rồi chỉ là lơ đãng bố thí, cậu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt đạm nhiên.
Xe dừng trước một trung tâm thương mại lớn, Vương Chiêu Mưu vẫn bế Quý Đại Bảo, nhìn thiếu niên bước ra khỏi xe.
Đẩy đẩy kính trên sống mũi, khóe môi Vương Chiêu Mưu khẽ cười rồi bước vào trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại có tổng cộng sáu tầng, kết cấu vòng tròn đồng tâm, có ba tầng lớn nhất.
Tầng ngầm một hiện nay là siêu thị lớn nhất Tô Thành, ba tầng tiếp theo là nơi bán đồ cho nữ lớn nhất ở đây, tầng năm là rạp chiếu phim lớn nhất.
Tuy chi phí tương đối cao, nhưng cũng may Tô Thành càng lúc càng có nhiều người giàu, vừa đến cuối tuần, trung tâm thương mại to như vậy đã chật kín.
Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đến khu ẩm thực trên tầng bốn trước, các loại mùi hương đồ ăn khiến thiếu niên mím chặt môi.
Lúc gọi cơm, thiếu niên nhìn Vương Chiêu Mưu rồi đẩy menu lại chỗ cậu, sau khi cẩn thận nhìn một vòng, anh chỉ gọi một món mì suông rẻ nhất.
“Đây là món chính, ngài còn muốn gọi gì khác không?” Phục vụ tươi cười với anh, có thể không biết những người khác, nhưng chắc chắn phải biết Vương Chiêu Mưu thiếu gia đang ngồi đối diện với thiếu niên này.
“Vài món sở trường của đầu bếp.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười giải vây cho thiếu niên, Quý Liên Hoắc co quắp ngồi đối diện Vương Chiêu Mưu, chưa nói được gì thì tai đã đỏ thêm một chút.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt, mười tám tuổi vốn nên là thời điểm tùy ý làm bậy, nhưng Quý Liên Hoắc lại vô cùng ít nói, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn thận, rõ ràng là biểu hiện đã từng bị trừng phạt quá mức.
Vết thương trên mặt thiếu niên cũng vẫn còn, Vương Chiêu Mưu đoán có lẽ trên người anh ta càng có nhiều vết thương hơn, dưới hoàn cảnh như vậy, nhưng Quý Đại Bảo vẫn được bảo vệ khá tốt.
Ông chủ lớn ghé qua, đương nhiên dưới bếp phải vô cùng tích cực rồi, đồ ăn cứ bưng lên từng món.
Quý Liên Hoắc rất hiểu quy cũ, lấy Vương Chiêu Mưu gắp đồ ăn xong mới cầm đũa lên, thật cẩn thận gắp mì suông trước mặt, cố gắng ăn từ tốn.
Thiếu niên rất gầy nhưng tư thái ăn uống cũng khá vừa mắt, Vương Chiêu Mưu gắp đồ ăn vào bát cho Quý Liên Hoắc, thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt đầy lòng biết ơn.
Đang tuổi lớn, đương nhiên lượng cơm cũng sẽ tăng không ít, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc ngồi trước mặt mình ăn hết ba bát mì suông, không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này đã chịu đói bao lâu rồi.
Đóng gói hết đồ ăn còn thừa lại xong, Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo đã đói tới mức gặm ngón tay lên, dẫn Quý Liên Hoắc đến tầng ngầm , giám đốc siêu thị nhìn thấy ông chủ lớn đến, lập tức phái chuyên gia phục vụ theo sau.
Một nhân viên đẩy xe mua sắm, còn một người khác đang nhiệt tình giới thiệu sữa bột nhập khẩu trên kệ, Quý Liên Hoắc nhìn ba chữ số trên bảng giá, không khỏi siết chặt áo mình.
Vương Chiêu Mưu vừa một tay bế Quý Đại Bảo, vừa tiện tay lấy ba bốn hộp sữa cho trẻ em vào xe đẩy, sau đó lại mua bình sữa, tã giấy, còn lập tức thay luôn cho Quý Đại Bảo.
Mông được tã giấy ấm áp bao lấy, Quý Đại Bảo lập tức cảm động sắp rơi lệ, quay đầu lại nhìn những bịch tã giấy lớn chất trong xe đẩy, trong lòng hạnh phúc sắp phun bong bóng.
Đi tới khu quần áo trẻ em, Vương Chiêu Mưu chọn một bộ đồ vải bông màu lam, so so trên người Quý Đại Bảo một phen, lại rũ mắt nhìn Quý Liên Hoắc nãy giờ vẫn im lặng đi theo mình.
“Trông đẹp không?”
Một thanh niên mặc tây trang sang trọng đang ôm một đứa bé một tuổi, động tác vô cùng dịu dàng ưu nhã.
Ở góc độ của Quý Liên Hoắc vừa vặn có thể thấy rõ con ngươi sau thấu kính, ngoại kiều nội câu, lông mi mảnh dài, lúc nghiêng đầu còn tạo thành một chiếc bóng mờ, giống như một bút thủy mặc vẽ trên da thịt trắng nõn, đẹp đến rung động lòng người.
Quý Liên Hoắc nghe thấy âm thanh run rẩy của mình.
“Đẹp lắm.”
Bỏ bộ quần áo màu xanh lam nhỏ vào giỏ hàng, Vương Chiêu Mưu lấy thêm hai bộ áo bông liền quần, còn cả mấy đôi tất nhỏ luôn.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, hai tay Quý Liên Hoắc đều xách theo những chiếc túi lớn bước theo thanh niên trước mặt, Vương Chiêu Mưu vẫn một tay bế Quý Đại Bảo, một tay cầm sữa bột đã được đóng gói xong, lại nhìn Quý Đại Bảo đang há to miệng uống sữa, khuôn mặt đầy vui sướng.
Dẫn một lớn một nhỏ đi ăn no xong, chiếc xe quay trở lại nơi bày hàng, lão Tề lấy xe đẩy trong cốp ra, Vương Chiêu Mưu đứng trước mặt Quý Liên Hoắc, trả Quý Đại Bảo về cho anh.
Quý Đại Bảo lưu luyến không rời tóm lấy quần áo của Vương Chiêu Mưu, nếu trước kia nó chỉ cố ý diễn trò, giả vờ thích cậu thì bây giờ đã hơi thích thật rồi.
Anh ta không chỉ cứu chú nhỏ khỏi bị gãy chân, mà còn tiêu nhiều tiền cho mình và chú nhỏ như vậy để giải quyết những nhu cầu cấp thiết của họ, đúng là một người tốt thực sự.
“Anh Chiêu Mưu.” Đôi mắt Quý Liên Hoắc sáng ngời, giống như những vì sao trôi trên mặt hồ trong đêm.
"Những thứ này, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
Vương Chiêu Mưu tinh tế nhìn thiếu niên trước mặt, cười như không cười đáp, “Ừ.”
Có trời mới biết cậu muốn cầm điện thoại ghi âm lại những lời này của Quý Liên Hoắc đến mức nào!
Nhìn xe Bentley rời đi, Quý Liên Hoắc lại cõng Quý Đại Bảo lên lưng, xem lại những món đồ trong túi rồi ghi vào sổ của mình, tìm một nơi sạch sẽ rồi ngồi xuống viết vài chữ thật ngay ngắn.
“Nợ anh Chiêu Mưu.”
Quý Đại Bảo đã ăn uống no nê, ghé vào vai Quý Liên Hoắc, nhìn chú nhỏ của mình đang ghi sổ chi tiết lại.
Trước đó Quý Liên Hoắc cố gắng nhớ kỹ giá cả của mấy thứ này, giờ thì anh ghi hết vào sổ, hai túi đồ lớn đa phần đều là đồ cho Quý Đại Bảo.
Đồ cho trẻ em đắt hơn chút, hơn nữa Vương Chiêu Mưu đều mua những thứ tốt nhất, Quý Liên Hoắc vuốt vuốt đầu bút chì, tính ra một con số có bốn chữ số ghi vào cuối trang.
Số tiền này đã bằng hai ba tháng lương của một người lao động bình thường ở Tô Thành này rồi.
Nhìn chằm chằm những con số trong chốc lát, Quý Liên Hoắc gập sổ lại, cất đồ mới mua vào túi, chỉ để lại một ít quần áo nhỏ mà Vương Chiêu Mưu đã chọn cho Quý Đại Bảo, anh cầm lên ngắm đi ngắm lại.
Ông Vu cũng tới xem, còn chưa kịp khen đã thấy Quý Liên Hoắc cầm quần áo mới tinh cọ cọ trên mặt đất.
“Tiểu Quý! Cháu làm gì vậy!” Ông Vu tiếc đến mức hít khí lạnh, “Quần áo đang đẹp như thế, sao cháu lại làm hỏng!”
Quần áo sáng màu vốn dĩ không có khả năng chống bẩn, sau nhiều lần chà xát trên mặt đất, chúng bỗng nhiên chuyển sang màu xám và mất đi độ tươi sáng trước đó.
“Không thể để con bạc kia phát hiện ra được.” Quý Liên Hoắc mím chặt môi, đặt quần áo đã cọ xát sang một bên, cầm lên hai bộ áo liền quần bằng bông mới mua lên, không đành lòng sờ tới sờ lui rồi mới chà xát chúng một lần nữa.
Ông Vu nhìn cảnh tượng này, nhớ tới con bạc khát nước lục thân không nhận kia, cũng thở dài một tiếng.
Quý Đại Bảo nhìn bộ quần áo mới của mình biến thành màu xám mà phồng má, tuy rất đau lòng nhưng nó cũng biết đây là cách duy nhất để bản thân có thể mặc bộ quần áo này.
Tên khốn Lý Đại Toàn đó đã bán hết đồ trong nhà, tiền của ông cố ngoại cũng đã bị lão dùng gần hết, chỉ còn lại món tiền cuối cùng để mua quan tài, thế mà còn thường xuyên bị lão rình rập.
Quý Liên Hoắc đặt vài bộ quần áo đã xám xịt lên xe, sau đó nhìn sữa bột và tã lót trong túi, bắt đầu nghiêm túc suy tư.
Quý Đại Bảo thấy Quý Liên Hoắc giấu sữa bột trong thùng quýt, dùng quả quýt che hộp sữa, tã giấy thì dùng túi nylon đen bọc lại rồi dán vào phía dưới xe đẩy.
Bình sữa và những thứ khác thì nhét vào thùng táo, Quý Liên Hoắc còn lấy bìa cứng làm một tầng ngăn ra, đặt bình sữa trong đó, mặt trên tầng thì để táo, chỉ cần không quan sát kỳ thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra tầng ngăn này.
Làm xong xuôi thì trời cũng tối hẳn, Quý Liên Hoắc dọn sạp, người đàn ông tuần tra hôm qua cũng tới giúp anh một tay.
Quý Liên Hoắc quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt đầy dò hỏi cùng cảnh giác, người đàn ông kia thấy thế, ngượng ngùng gãi đầu.
“Xin lỗi nhé, hôm qua tôi hơi chậm tiêu, tới lúc về mới nghĩ lại, giờ là thời đại nào rồi mà còn tai với cả tinh.”
Sắc mặt Quý Liên Hoắc hơi hoãn nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ.
“Hơn nữa.” Người đàn ông kia cười, “Nếu cậu thực sự là tai tinh thì sao mà gặp được quý nhân như ông chủ lớn, ông chủ lớn còn đối tốt với cậu như vậy nữa.”
Động tác dọn trái cây của Quý Liên Hoắc hơi khựng lại, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt anh cũng mềm xuống.
“Cảm ơn.” Anh nghiêm túc nói với người đàn ông kia.