Một lúc sau, Quý Đại Bảo mới nhớ ra.
Ban ngày nó đã trông thấy cái bình sứ trên tủ gỗ rồi, là một chiếc bình cao cổ màu trắng hoa xanh, mặt trên có đồ án du long rất tinh xảo, thoạt nhìn…..có vẻ như là đồ cổ.
Tiếng bình sứ vỡ không nhỏ, hành lang lập tức sáng đèn, Quý Đại Bảo ngơ ngác ngẩng lên nhìn chú nhỏ nghe tiếng động chạy tới, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Thôi xong.
Giờ khóc còn kịp không?
Trình tẩu dưới lầu cũng chạy lên, vừa liếc mắt đã thấy mảnh sứ vỡ, hai lớn một nhỏ nhìn nhau, sững sờ tại chỗ.
“Nhanh bế đứa bé lên!” Trình tẩu vội lên tiếng.
Nghe Trình tẩu nói, Quý Liên Hoắc mới hoàn hồn bế đứa cháu vừa gây hoạ của mình lên.
“Đáng tiếc.” Trình tẩu cau mày, thở dài thu dọn mảnh sứ vỡ.
“Trình tẩu.” Thiếu niên hơi ách giọng, cố nén bất an trong mắt.
“Bình sứ này…..”
“Cái này là đồ cổ.” Trình tẩu cẩn thận dọn dẹp mảnh vỡ, đau lòng không thôi, “Nghe nói là từ thời Càn Long, thiếu gia mới mua trong một buổi đấu giá cách đây không lâu, tốn rất nhiều tiền.”
Trình tẩu vừa dứt lời, sắc mặt một lớn một nhỏ lại càng tái nhợt.
“Hai người cứ về phòng trước đi.” Trình tẩu thở dài, “Tôi gọi điện cho thiếu gia đã.”
Quý Liên Hoắc nhìn mảnh vỡ, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn sang Quý Đại Bảo, trong mắt toàn là tuyệt vọng.
Quý Đại Bảo hiểu được ánh mắt chú nhỏ, cả người lạnh toát.
Vừa mới vào ở một ngày đã làm vỡ đồ cổ của chủ nhân, đây không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, không phải chỉ nhắc nhở vài câu hay đánh vài cái là có thể giải quyết.
Thậm chí càng có khả năng là đối phương sẽ hối hận vì đã thu lưu mình và chú nhỏ, thậm chí còn bắt đầu nghĩ tới cảnh họ sẽ bị đuổi đi thế nào.
Nhớ đến đời trước phải lưu lạc ngoài đường, Quý Đại Bảo không nhịn được run rẩy, nhớ đến cảnh mình và chú nhỏ phải ngủ gầm cầu, Quý Đại Bảo bắt đầu nhỏ giọng thút thít.
Thiếu niên nhìn cháu mình khóc thút thít, trong mắt đầy khổ sở và hối hận, đây là lần đầu tiên anh thấy nó khóc mà không bế lên an ủi.
Quý Đại Bảo thấy thế lại khóc càng thương tâm, nếu thực sự vì chuyện này mà hai chú cháu bị đuổi ra ngoài, chú nhỏ mình sẽ rất đau lòng.
Nếu những tháng ngày lưu lạc về sau mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy hoàn toàn là lỗi của nó rồi!
Lúc Quý Đại Bảo đang khóc không dừng được thì cửa phòng bị gõ hai lần, Quý Liên Hoắc bước ra mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Trình tẩu.
“Thiếu gia nói chờ cậu ấy về xử lý.”
Đóng cửa lại, Quý Đại Bảo nước mắt đầy mặt, trong hoảng hốt lại trông thấy chiếc giường lớn mềm mại cùng sữa bột thơm ngào ngạt đang chạy thật xa khỏi mình, ở ngoài gió lớn như vậy, đêm nay mình với chú nhỏ mà bị đuổi ra liệu có chết rét luôn không?
Quý Đại Bảo oa oa khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn chú nhỏ đang thất hồn lạc phách ngồi ở cuối giường.
Vì khóc quá mức nên Quý Đại Bảo ngất xỉu luôn rồi, trong giấc mơ của nó là hình ảnh chú nhỏ bế nó rời khỏi căn biệt thự ấm áp này, đứng bên ngoài hứng gió lạnh, không nhà để về.
Sau đó, phạm vi hoạt động của chú nhỏ chỉ quanh quẩn trong biệt thự, có đôi khi cũng bế nó nhìn quanh quanh, thấy người mình muốn thấy là sẽ vui vẻ cả ngày, còn lại đều lo lắng buồn bực không vui.
Mãi đến một ngày, chú nhỏ bế mình nấp ở gần đó, nhìn thấy Vương Chiêu Mưu nắm tay một thiếu niên diện mạo xinh đẹp xuống xe, chú nhỏ lập tức như mất hồn, nước mắt không ngừng rơi.
Kể từ đó, chú nhỏ không màng ăn uống, nhìn chú nhỏ không còn sinh khí, Quý Đại Bảo thương tâm muốn chết, nó dùng cả tứ chi lay lay, bỗng bên tai vang lên vài tiếng giòn vang, khuôn mặt lại hơi đau đau, Quý Đại Bảo cố gắng mở đôi mắt khóc tới mức sưng húp ra, trông thấy chú nhỏ đang hoảng loạn nhìn mình.
Một nhân vật chính khác trong mơ đang đứng ngay bên cạnh chú nhỏ, áo khoác trên người còn chưa cởi, có vẻ là vừa mới về, trên kính mắt còn có hơi nước, con ngươi xinh đẹp sau kính đang nhìn nhìn mình, khoé môi hơi cong lên.
“Chắc là gặp ác mộng.”
Quý Đại Bảo nghe thấy Vương Chiêu Mưu văn nhã mở miệng.
“Lại đánh thêm vài cái nữa xem?”
Quý Liên Hoắc lập tức giơ tay “chát chát” vài cái, thanh âm thanh thuý vang dội, Quý Đại Bảo bị đánh tới ngây người, rát hết cả mặt.
Không.
Chú nhỏ, chú có thể kiểm soát sức lực của mình một chút được không?
“Chắc sắp tỉnh rồi.” Không đợi Vương Chiêu Mưu nói, Quý Liên Hoắc đã có kinh nghiệm, lại “chát chát” thêm hai lần nữa, tới mức Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng, tủi thân cắn môi, không dám gào tiếp.
Lại khóc nữa sẽ bị đánh, mà đánh đau quá thì kiểu gì cũng khóc, đúng là vòng tuần hoàn ác tính.
Thôi thì cố nhịn đi vậy.
Thấy Quý Đại Bảo cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi cơn bóng đè, Quý Liên Hoắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh xoay người nhìn Vương Chiêu Mưu, lại áy náy không biết nói gì.
“Anh Chiêu Mưu, thực xin lỗi.”
Vương Chiêu Mưu thấy thiếu niên cúi đầu thật sâu, “Tôi đã không trông chừng Đại Bảo.”
“Trông trẻ là chuyện vất vả mà.” Vương Chiêu Mưu ôn hoà vỗ vỗ vai thiếu niên, tâm tình cũng không tệ lắm.
“Trẻ nhỏ bướng bỉnh, khó tránh khỏi sẽ có lúc nghịch ngợm, không trách anh.”
Vương Chiêu Mưu đang trên đường về thì nghe tin chiếc bình cổ bị vỡ.
Bình đó cậu mua hết hơn ba mươi vạn, trong tương lai, giá trị sẽ tiếp tục tăng lên, theo lý mà nói, khi biết tin, Vương Chiêu Mưu hẳn phải thấy không vui, nhưng sự thực là cậu lại vô cùng bình tĩnh.
Lúc mình phá sản đã mất đến hàng chục tỷ chỉ trong nháy mắt, kích thích lớn như vậy còn qua được, giờ có cái bình hoa thôi thì nghĩa lý gì?
Lúc về đến biệt thự, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Quý Đại Bảo và Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu bỗng thấy thoải mái ngoài ý muốn, cảm giác như áp lực cả ngày đã tiêu tan không ít.
Nên như thế.
Vài lần nữa thì càng hay.
Trước đó còn lo lắng tới mức không thở nổi, giờ nghe người kia nói vài câu đã thấy yên tâm hẳn, Quý Đại Bảo lập tức cảm thấy mặt mình không đau nữa, lại còn vui vui.
Ông chủ lớn không hổ là ông chủ lớn, thật xa hoa!
“Nhưng chiếc bình sứ đó là đồ cổ.” Trong lòng Quý Liên Hoắc đầy áy náy, không hiểu sao Quý Đại Bảo luôn ngoan ngoãn lại xuống giường bò ra ngoài hành lang như vậy.
“Có thể mang đi sửa lại chút mà.” Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an thiếu niên, “Anh đừng quá lo lắng, đêm đã khuya rồi, mau đi nghỉ đi.”
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng, còn lịch sự đóng cửa, nội tâm anh quay cuồng, quay lại nhìn Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo nhìn chú nhỏ tới gần, vô thức giơ tay che mặt.
Trẻ nhỏ không biết gì, buông tha trẻ nhỏ đi!
“Anh Chiêu Mưu đối xử với chúng ta tốt như vậy mà con lại làm vỡ đồ cổ của anh ấy.” Quý Liên Hoắc thấp giọng dạy dỗ cháu mình, “Sau này đừng làm vậy nữa, nếu không, ta sẽ thay anh trai dạy dỗ con.”
Quý Đại Bảo nuốt nước miếng, nhớ tới sức lực của chú nhỏ mà lòng run bần bật, lại nhớ tới đời trước.
Đời trước, chú nhỏ chưa từng động chân động tay với mình, ở ngoài cũng thế, mà sau khi về Lãnh gia cũng thế.
Ngay cả lúc mình mới thành niên, chạy ra nước ngoài tìm cô gái mình thích rồi bỏ lỡ kỳ thi quan trọng, chú nhỏ cũng chỉ bắt mình về nhốt trong nhà hai ngày.
Chắc chú nhỏ không nỡ đánh mình đâu.
Suốt đêm đó, Quý Liên Hoắc trằn trọc không ngủ được.
Trong đầu anh chỉ nhớ tới những mảnh sứ vỡ cùng dáng vẻ vân đạm phong khinh của Vương Chiêu Mưu.
Dù không hiểu về đồ cổ, nhưng Quý Liên Hoắc vẫn biết chiếc bình sứ như vậy không thể rẻ được, dù có sửa lại hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ giảm ít nhất một nửa giá trị.
Quý Liên Hoắc trằn trọc hồi lâu rồi lấy sổ tiết kiệm ông ngoại cho mình cùng khối ngọc bàn long trong túi quần áo cũ của mình ra.
Quý Liên Hoắc đứng dậy mở đèn bàn, vuốt ve khối ngọc.
Ngọc này trong suốt thông thấu, sờ vào rất mịn, hình rồng khắc trên ngọc sống động như thật, cầm trên tay cũng rất nặng, Quý Liên Hoắc không biết phân biệt thật giả, cũng chẳng nhìn ra ngọc này cao cấp hay thấp cấp.
Miếng ngọc và sổ tiết kiệm này, không biết đã đủ bồi thường đồ cổ cho anh Chiêu Mưu chưa.
Nếu không đủ, vậy anh sẽ cố gắng tích góp.
Quý Liên Hoắc lấy sổ ra, viết một chú ý bên dưới dòng “tiền tiêu vặt do anh Chiêu Mưu cho”.
“Bình sứ cổ của anh Chiêu Mưu có giá rất cao.”
Viết xong dòng này, Quý Liên Hoắc lại không nhịn được viết tiếp.
“Anh Chiêu Mưu không trách tôi, cũng không trách Đại Bảo, còn nhẹ nhàng vỗ vai tôi, bảo tôi nghỉ ngơi.”
Quý Liên Hoắc không khỏi cong khóe miệng và vẽ một hình mặt cười ở cuối câu.
Sáng sớm hôm sau, khi Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo xuống lầu thì thấy trên tủ gỗ lầu hai đã thay một chiếc bình khác.
Chiếc bình sứ trắng xanh ban đầu được thay thế bằng một chiếc màu lam nhạt thuần sắc, thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, nhưng lại không quá giống phong cách của Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu vừa ra khỏi phòng, cũng nhìn thấy món đồ mới trên tủ gỗ.
Nhưng mình có mua bình sứ này đâu.
“Thiếu gia.” Thấy cả ba người đều nhìn chằm chằm bình sứ, Trình tẩu cười tươi nói: “Tối qua tôi tìm người sửa bình hoa, Tô thiếu gia vừa nghe tin liền chủ động tới tìm, còn đưa chiếc bình sứ màu lam này tới cho cậu.”
Tô Vân Ôn?
Vương Chiêu Mưu hơi nhíu mày, “Trả lại.”
Trình tẩu thấy thái độ Vương Chiêu Mưu kiên quyết, đành phải bê bình sứ xuống dưới lầu đặt vào hộp.
Quý Liên Hoắc mím môi đến gần Vương Chiêu Mưu, tai cũng đỏ ửng.
“Chào buổi sáng, anh Chiêu Mưu.”
“Ừm.” Vương Chiêu Mưu rũ mắt nhìn đứa bé trong lòng Quý Liên Hoắc, khuôn mặt nó đỏ bừng, gần như còn lưu lại dấu bàn tay.
Phải nói là da mặt đứa nhỏ này cũng khá tốt.
Ăn sáng xong, Vương Chiêu Mưu cẩn thận đến công ty, lại thấy thiếu niên đang cẩn thận nắm góc áo mình.
“Anh Chiêu Mưu, tôi có thể nói chuyện với anh một lát không?” Quý Liên Hoắc hơi lo lắng, ánh mắt cũng che giấu nét hồi hộp.
“Có thể.”
Thấy Quý Liên Hoắc căng thẳng như vậy, Vương Chiêu Mưu cũng lo lắng theo.
Kể từ lần thấy gia chủ Lãnh gia tương lai quỳ dưới đất lau nhà cho mình, Vương Chiêu Mưu cảm thấy bản thân không thể chịu đựng kiểu kích thích đó thêm nữa.
Tạm giao Quý Đại Bảo cho Trình tẩu trông hộ, hai người bước vào thư phòng, Vương Chiêu Mưu liền thấy Quý Liên Hoắc lấy cuốn sổ tiết kiệm cũ nát cùng khối ngọc kia ra.
“Anh Chiêu Mưu, rất xin lỗi vì đã làm vỡ đồ cổ của anh.” Quý Liên Hoắc đầy áy náy, đưa đồ trong tay mình cho người kia.
“Những thứ này còn chưa đủ, sau này nhất định tôi sẽ nỗ lực làm việc, rồi kiếm tiền trả lại cho anh.”
Vương Chiêu Mưu nhìn đồ vật trong tay thiếu niên, hơi nhướn mày.
Đây chính là đồ vật quý giá nhất hiện tại của thiếu niên này, quan trọng hơn, nó còn là tín vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của anh ta.
Sau khi Quý Liên Hoắc trở lại Lãnh gia, khối ngọc này cũng không mất đi vị thế vốn có, theo như tình tiết của cuốn tiểu thuyết này, Quý Liên Hoắc sẽ truyền lại khối ngọc này cho Lãnh Diệp, cũng chính là Quý Đại Bảo hiện tại.
Lúc Lãnh Diệp còn niên thiếu rất yêu bạch nguyệt quang, còn tặng khối ngọc này cho người trong lòng.
Sau đó, bạch nguyệt quang về nước, cầm khối ngọc như lệnh tiễn tác oai tác quái đủ trò ở Lãnh thị, còn cố ý cầm khối ngọc đi chọc giận nữ chính, khiến nữ chính tức giận tới mức suýt nữa sinh non.
Lúc xem đến tình tiết này, Vương Chiêu Mưu cảm thấy máu chó xối đầy đầu đầy cổ, giờ thấy thiếu niên đưa khối ngọc này tới trước mặt mình, cậu không khách khí nhận luôn.
“Vậy tôi nhận khối ngọc này trước.” Vương Chiêu Mưu nhận ngọc bàn long, trả lại cuốn sổ tiết kiệm cũ nát kia, “Còn tiền thì anh cứ giữ, lúc khẩn cấp còn dùng.”
“Anh giữ giúp tôi được không?” Quý Liên Hoắc đỏ mặt nói, “Tôi sợ mang đi học sẽ làm mất.”
Quý Liên Hoắc vẫn nhớ rõ, hàng tháng mỗi lần lĩnh lương, anh trai mình sẽ đưa cho chị dâu.
Chị dâu đếm tiền xong sẽ vui vẻ hôn lên mặt anh trai, anh ấy sẽ ôm chặt lấy chị dâu, hai người vô cùng ngọt ngào.
Nói tới đi học, Vương Chiêu Mưu chợt nhớ ra.
Cậu đã quen với bộ dạng bướng bỉnh của Vương Chiêu Vân ở trường rồi, không biết Quý Liên Hoắc đi học trông sẽ thế nào.
Gia cảnh Quý Liên Hoắc không tốt lắm, thân nhân lại liên tiếp qua đời, còn bị mang danh “tai tinh”, nghĩ thôi cũng biết anh ta ở trường chắc cũng không dễ dàng.
Vương Chiêu Mưu cầm sổ tiết kiệm, nhìn con số bên trên rồi gật gật đầu, “Tôi giữ giúp anh.”
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đã nhận sổ tiết kiệm liền tươi cười, theo bản năng, anh muốn trò chuyện với người ấy nhiều hơn.
“Sau này tôi nhất định sẽ trông Đại Bảo cẩn thận, trước kia Đại Bảo vẫn rất ngoan, nhưng hôm qua không biết tại sao nó lại tranh thủ lúc tôi ngủ mà bò xuống giường, còn bò ra hành lang.”
Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, nhớ vị trí phòng của thiếu niên cùng vị trí bình hoa bị vỡ, ẩn ẩn đã có suy đoán, Quý Đại Bảo vô cùng có khả năng là muốn tới thư phòng mình.
Hôm qua mình đã gọi Quý Đại Bảo và Quý Liên Hoắc đến thư phòng ước pháp tam chương, nói không chừng Quý Đại Bảo nhìn trúng cái gì đó ở thư phòng nên mới nhân buổi tối không có ai mà bò tới.
Suy nghĩ này tuy có hơi hoang đường, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Vương Chiêu Mưu đẩy đẩy mắt kính, nhìn một phòng quanh thư phòng.
Tài liệu tương đối quan trọng vẫn luôn khóa trong tủ, Quý Đại Bảo không thể thấy được; còn đồ trang trí sang trọng, ngày hôm qua Quý Đại Bảo cũng không chú ý tới.
Ánh mắt Vương Chiêu Mưu dừng trên máy tính để bàn, trong đầu đã đoán được đại khái.
Nếu mình đoán chính xác, rất có thể Quý Đại Bảo kia cũng là người sống lại như mình, nhưng hắn sống lại từ lúc nào, có biết thế giới này thực ra chỉ là một quyển sách, có biết quỹ đạo cuộc đời bản thân sẽ thế nào không thì không biết.
Vương Chiêu Mưu ngồi trước bàn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cậu gọi cho lão Tề nói hôm nay mình làm việc ở nhà rồi bảo lão Tề mang tài liệu, tiện thể đi mua ít hạt dẻ về đây.
Nhín thoáng qua con ngươi đen bóng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cố ý dặn dò lão Tề tới chỗ ông lão ở trước quán bar Dạ Thú mua hạt dẻ.
Tốc độ lão Tề rất nhanh, chỉ lát sau đã tới biệt thự, một tay cầm tài liệu, tay kia cầm năm sáu gói hạt dẻ rang đường vẫn còn nóng hổi, bước hai bậc thang một lên lầu vào thư phòng.
Nhìn hạt dẻ trên bàn, Vương Chiêu Mưu mỉm cười đưa cho Quý Liên Hoắc một ít, Quý Liên Hoắc đỏ mặt nói cảm ơn rồi bóc một hạt ra ăn, thực ngọt.
“Bế cả Đại Bảo vào đây ăn hạt dẻ đi.” Vương Chiêu Mưu mở máy tính bàn, nhìn màn hình màu lam, kiên nhẫn chờ máy khởi động.
Quý Liên Hoắc tươi cười bước nhanh ra khỏi thư phòng, lão Tề nhìn máy tính, hơi khó hiểu.
“Ông chủ, có tài liệu gì cần dùng máy tính sao?”
Vương Chiêu Mưu từ từ ngẩng lên nhìn lão Tề.
“Tôi chơi dò mìn.”
Tuy nói vậy nhưng Vương Chiêu Mưu vẫn mở một bảng biểu ra, sau đó bảo lão Tề ngồi trước máy tính, rồi cầm một phần tài liệu lên xem.
“Dùng form này, lập bảng thống kê số liệu lưu lượng đường ống thoát nước trong cộng đồng những năm gần đây.”
“Hả?” Lão Tề hơi ngơ ngác, tuy không hiểu vì sao ông chủ lại yêu cầu mình làm bảng biểu này, nhưng vẫn thành thật nhận tài liệu kia rồi chậm chạp gõ con số trên bàn phím.
Lão Tề mới học cách sử dụng máy tính được có mấy ngày, nhưng đã từng thấy nhân viên làm bảng biểu rồi, giờ không có ai, chỉ đành ngồi gõ chữ.
Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo tới, Vương Chiêu Mưu đỡ thằng nhóc rồi nắm một vốc hạt dẻ đặt trước mặt nó.
Quý Đại Bảo cười toe toét, nắm ngón tay Vương Chiêu Mưu, đôi mắt đen bóng, cười nịnh nọt.
Cảm ơn đại ca lại cho tôi cơ hội!
Vương Chiêu Mưu bóc vỏ hạt dẻ, đầu ngón tay còn dính chút nước đường màu nâu, bóc xong thì đút hạt dẻ vào miệng Quý Đại Bảo, Quý Đại Bảo dùng hai chiếc răng của mình cố gắng nhai.
Sau đợt nằm viện một ngày ăn sáu bữa kia, Quý Đại Bảo cảm thấy lợi mình rất ngứa, lấy tay sờ có thể thấy tận hai ba chỗ đang cứng lên.
Quý Đại Bảo tin tưởng, chỉ một hai tháng nữa thôi là mình sẽ có hẳn năm cái răng!
“Anh Chiêu Mưu, để tôi.” Quý Liên Hoắc nhanh chóng lại gần cầm lấy hạt dẻ trong tay Vương Chiêu Mưu rồi cẩn thận bóc vỏ, sau đó đặt nhân hạt dẻ lên một miếng khăn giấy trên bàn trước mặt Vương Chiêu Mưu.
“Lão Tề, lấy cái đĩa tới đây.” Vương Chiêu Mưu gọi lão Tề, lão Tề đang vất vả gõ phím kiểu mổ cò, vừa nghe có thể thoát lập tức đứng lên.
“Liên Hoắc, tôi đi rửa tay chút, anh mang túi hạt dẻ này cho Trình tẩu đi.” Vương Chiêu Mưu đặt Quý Đại Bảo lên sofa trong thư phòng rồi quay đầu nói với Quý Liên Hoắc.
“Để Đại Bảo ngồi đây được không?”
Nhớ tới Quý Đại Bảo còn có thể vững vàng ngồi trên giường đất, Quý Liên Hoắc cầm túi hạt dẻ rồi gật đầu, “Đại Bảo rất ngoan, anh Chiêu Mưu cứ yên tâm.”
Quý Đại Bảo thuận theo, nhìn người đàn ông trước mặt.
Đại ca, người ta siêu ngoan đó.
Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu đã ra khỏi thư phòng, Quý Đại Bảo ngồi trên sofa, ngáp một cái.
Đợi một lát mà ba người vẫn chưa quay lại, Quý Đại Bảo ngồi trên sofa, nhìn về hướng máy tính đang mở, trong đầu như có một ác ma đang nói chuyện.
“Máy tính ngay trước mắt kìa, lại còn đang mở, đúng là cơ hội ngàn năm có một!
Mày qua xem chút thôi, xem xem máy tính này có thể đầu tư cổ phiếu không là được rồi!”
Quý Đại Bảo đảo đảo mắt, giờ là ban ngày, nhìn gì cũng rất rõ, không va vào cái gì đâu, hơn nữa máy tính ở gần như vậy, mình chỉ xem chút thôi mà!
Quý Đại Bảo cẩn thận thăm dò, thấy có vẻ không có ai tới, nó liền xoay người, từ từ xuống khỏi sofa.
Sofa thấp hơn giường nhiều, khoảnh khắc bàn chân chạm đất, Quý Đại Bảo cảm thán, mình lại làm được rồi!
Bám vào cái bàn trước sofa, Quý Đại Bảo bò tới gần bàn làm việc, nhìn thoáng qua chiếc máy tính ở trên bàn cao, Quý Đại Bảo trèo lên ghế, giơ cao bắp chân rồi nhấc mạnh người, cố gắng hướng lên trên, cuối cùng cũng bò lên ghế thành công.
Như thể vừa leo lên đỉnh Everest, Quý Đại Bảo xoa xoa trán, đứng trên ghế, hai tay bám vào bàn rồi nhìn lên màn hình máy tính.
Theo hiểu biết của Quý Đại Bảo, các hệ thống máy tính có thể dùng để giao dịch chứng khoán là W và các phiên bản mới hơn, các hệ thống trước W đều sử dụng vi xử lý thế hệ thứ ba, tốc độ này chậm hơn vi xử lý thế hệ thứ tư rất nhiều.
Hơn nữa phiên bản quá thấp không thể cài đặt phần mềm giao dịch chứng khoán được.
Quý Đại Bảo nghiêng người liếc nhìn về phía cửa thư phòng, thấy không có ai tới, liền cố hết sức kiễng chân lên mò con chuột.
Cuối cùng cũng kéo được chuột qua, Quý Đại Bảo dùng bàn tay nhỏ của mình nhấp chuột để thu nhỏ bảng biểu trên màn hình, rồi bắt đầu tìm kiếm thông tin phiên bản của máy tính.
Con chuột thời này không dùng tốt như ở tương lai, bên dưới có bi lăn, nếu không có tấm lót bên dưới thì không thể nhạy nổi.
Cánh tay Quý Đại Bảo ngắn, tay cũng nhỏ, di mãi mới thu nhỏ được bảng biểu trên màn hình rồi chuẩn bị click vào “My computer”.
Còn chưa kịp click vào “Properties”, Quý Đại Bảo đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên trước cửa, lại còn không chỉ có một người!