Quý Liên Hoắc nhìn cupcake trước mặt, không hiểu sao lại nhớ tới người phụ nữ trung niên hôm khai giảng.
Đó hẳn là mẹ kế của anh Chiêu Mưu.
Lúc Vương Chiêu Vân nhảy nhót kéo tay mẹ làm nũng thì anh Chiêu Mưu chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn.
Đáy lòng Quý Liên Hoắc cuồn cuộn chua xót, anh cầm bánh ăn hết sạch, còn cầm thìa nhựa vét sạch sẽ trong cốc.
Lúc anh Chiêu Mưu ăn bánh, tâm trạng sẽ thế nào đây?
Quý Đại Bảo thấy thế cũng tự giác cúi đầu học theo chú nhỏ, ăn hết bánh trong cốc giấy.
Ăn tối xong về phòng, Quý Liên Hoắc sắp xếp lại những cuốn sách tham khảo Vương Chiêu Mưu mua cho mình, còn nắn nót viết tên mình lên ngay trang đầu.
Lấy sổ ra, Quý Liên Hoắc ghi một dòng “anh Chiêu Mưu tặng tôi quyển sách tham khảo”, sau đó lại lật sang trang khác, trong đầu toàn hình ảnh người ấy cầm thìa nhựa nhỏ rũ mắt ăn bánh kem.
“Chiêu Chiêu cũng từng mất đi người thân.
Nhưng Chiêu Chiêu không bao giờ nhắc đến quá khứ của mình trước mặt chúng tôi.
Sở dĩ Chiêu Chiêu nguyện ý thu lưu chúng tôi, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.”
Quý Liên Hoắc mím chặt môi, nhớ tới Vương Chiêu Vân và mẹ cậu ta.
Người già đều nói có mẹ kế là có cha dượng.
Quý Liên Hoắc cúi đầu, vững vàng viết tiếp.
“Tình huống gia đình của Chiêu Chiêu rất phức tạp, tôi nhất định phải toàn lực bảo vệ Chiêu Chiêu.”
Viết đầy một trang xong, Quý Liên Hoắc lại lật sang trang khác viết “Khoa Kinh tế chuyên nghiệp Đại học Tô Thành.”
Chỉ cần đạt mục tiêu này, anh Chiêu Mưu sẽ thực hiện một nguyện vọng của mình!
Quý Liên Hoắc vô thức mím môi, tự hỏi bản thân muốn gì.
Muốn mình luôn ở bên Chiêu Chiêu.
Muốn dốc sức báo đáp ân tình của Chiêu Chiêu.
Còn gì không?
Quý Liên Hoắc nhìn sâu vào nội tâm của mình.
Muốn hôn hôn Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu thực sự rất đẹp, lúc không nói lời nào, đường cong viền môi lại càng xinh đẹp động lòng người, thực sự rất muốn hôn lên.
Còn muốn vuốt ve Chiêu Chiêu.
Bài văn kia còn nhắc tới vết bớt màu đỏ, thực sự muốn nhìn tận mắt, còn muốn vuốt ve nữa, nếu Chiêu Chiêu cho phép, mình còn muốn nếm thử hương vị của nó, không biết nếu dùng răng môi cọ xát, màu sắc vết bớt ấy có đậm hơn không?
Nhưng hình như còn lâu mới đủ.
Quý Liên Hoắc bỗng thấy hơi khát nước, mặt và cổ đều đỏ bừng như sắp thiêu cháy, toàn thân căng chặt, dưới bụng bỗng có cảm giác thực kỳ quái.
Quý Liên Hoắc không kìm được mà chạy vào phòng tắm, liên tục rửa mặt và cổ bằng nước lạnh, không biết qua bao lâu, cơn xao động ấy mới giảm đi một chút.
Tắt vòi nước, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhìn thấy sợi tóc lấm tấm trên trán, đột nhiên cảm thấy như những ngón tay người ấy đang xen vào tóc mình.
Quý Liên Hoắc nuốt nước bọt, yết hầu người trong gương vừa động thì nhiệt độ lại chậm rãi tăng lên.
Cơn xao động kỳ lạ lại nổi lên ở bụng dưới, Quý Liên Hoắc khó chịu căng chặt người, anh vặn vòi nước đến mức tối đa, trực tiếp cúi đầu xuống, để cho dòng nước nhanh chóng rửa sạch sau đầu, kìm nén phản ứng của cơ thể.
Tối nay Quý Đại Bảo ăn hơi no nên giờ ngủ còn chưa sâu, nó bị động tĩnh rất nhỏ kia đánh thức, thoáng mở mắt liền trông thấy chú nhỏ đầu tóc ướt sũng ra khỏi phòng tắm.
Hơn nửa đêm còn đi gội đầu?
Quý Đại Bảo gãi gãi mặt xong vẫn thấy buồn ngủ, liền quay mông lại ngủ tiếp.
Đứa nhỏ bất thình lình quay đầu khiến Quý Liên Hoắc vô thức căng chặt người, thấy nó ngủ lại, anh mới nhẹ nhàng thở ra, rồi ngồi lại trước bàn.
Tờ giấy trên sổ không biết từ khi nào đã đầy những dòng chữ “Muốn hôn Chiêu Chiêu”, “Muốn hôn toàn thân Chiêu Chiêu” linh tinh, Quý Liên Hoắc đỏ bừng mặt gấp mạnh quyển sổ lại, cố gắng không nghĩ linh tinh nữa.
Sáng sớm hôm sau, Vương Chiêu Mưu nói cho Quý Liên Hoắc là mình đã tìm được một giáo viên không tồi cho Quý Đại Bảo, muốn nghe ý kiến của anh.
Quý Liên Hoắc gần như không dám nhìn người trên chủ vị, chỉ nhìn chằm chằm trứng chiên trong đĩa của mình, tai đỏ bừng, chỉ gật đầu nói “Được”.
Đêm đầu tiên về trường, trước khi ngủ, Quý Liên Hoắc không nhịn được lại mở sổ ra nhìn, dòng chữ “Khoa kinh tế chuyên nghiệp Đại học Tô Thành” chói lọi treo trên đầu “Muốn hôn Chiêu Chiêu”, mỗi lần xem, Quý Liên Hoắc lại quyết tâm thêm một phần.
Kẻ tên Tô Vân Ôn kia hình như chính là nghiên cứu sinh Đại học Tô Thành.
Hắn có thể vào Đại học Tô Thành, sao mình lại không thể!
Có mục tiêu chính xác, tinh thần Quý Liên Hoắc tăng cao, sáng sớm hôm sau, chưa cần báo thức anh đã tỉnh, sau khi thu dọn chăn đệm liền cầm sách tiếng Anh, một mình ra khỏi ký túc xá.
La Ngũ Nhất đã quen với việc ngủ dậy không thấy Quý Liên Hoắc rồi, tên đó cứ y như người máy vậy, không biết có niềm tin gì mà phấn đấu không biết mệt mỏi.
Bê quyển tiểu thuyết võ hiệp ra khỏi cửa ký túc, tiếng La Ngũ Nhất đóng cửa cùng tiếng chuông báo thức của Lâm Kiệt đồng thời vang lên, Lâm Kiệt ngồi dậy, liếc mắt đã thấy Quý Liên Hoắc và La Ngũ Nhất rời phòng.
Cậu ta đã dậy sớm hơn hẳn phút rồi, cái bọn kia, không buồn ngủ sao!
Lâm Kiệt xuống giường đánh thức Trương Phong, Trương Phong không mở nổi mắt, mí mắt trên dưới dính chặt vào nhau, không sao tỉnh nổi.
“Dậy đi!” Lâm Kiệt đập đập Trương Phong, hạ giọng, “Dặn cậu tối qua canh xem Quý Liên Hoắc học cái gì, cậu canh thế nào rồi hả?”
Trương Phong xoa xoa mắt, vừa nghe cái này đã lập tức lên tinh thần.
“Tiết tự học buổi tối, Quý Liên Hoắc làm đề Ngữ văn, hai đề Toán, dùng máy nghe luyện nghe tiếng Anh, thời gian còn lại thì học Sinh.
Tối qua về phòng xong cậu ta lại làm đề Tự nhiên, đến khuya mới ngủ.”
“Có gì đặc biệt đâu?” Lâm Kiệt không nghĩ ra, “Mấy cái đó là chuyện bình thường, chúng ta cũng làm mà.”
“Tôi thấy cậu ta làm rất nghiêm túc, còn chú thích rõ lỗi sai.” Trương Phong ngáp, “Hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.”
“Chỉ có thế?” Lâm Kiệt hơi thất vọng.
“À, đúng rồi!” Trương Phong đột nhiên nghĩ tới chuyện gì.
“Ngoài quyển vở để ghi rõ lỗi sai, hình như Quý Liên Hoắc còn có một quyển sổ nhỏ gì đó, không biết để làm gì, tối qua trước khi ngủ, tôi thấy cứ thỉnh thoảng cậu ta lại lấy ra xem.”
“Sổ nhỏ?” Lâm Kiệt chớp chớp mắt suy tư.
×××
Tôn Lị Lị cúi đầu nhìn thoáng qua chính trang vừa mua, hơi hồi hộp ăn bánh bao súp mẹ cô làm.
“Con gái tôi giỏi quá! Lại được Vương thị mời tới làm giáo viên!” Mẹ cô gọi điện khoe với đám chị em dâu, cười không ngậm được miệng.
“Họ còn có xe đưa đón, còn cấp di động, lương tháng đồng, thêm cả các loại phúc lợi và tiền thưởng cuối năm, chính ra trung bình mỗi tháng phải được tận – đồng, còn kiếm được hơn cả tôi với bố nó cộng lại! So với lúc trước cả ngày bắt chó bắt mèo đúng là tốt hơn nhiều!”
Tôn Lị Lị bất đắc dĩ liếc nhìn mẹ mình, "Mẹ, mẹ đừng khoe khoang, con còn chưa qua thời gian thử việc mà!"
“Ờ ờ ờ không nói nữa.” Mẹ Tôn Lị Lị cúp điện thoại, ân cần chạy tới hỏi han con gái mình, “Còn muốn ăn gì không con? Mẹ làm cho.”
“Mẹ đừng như vậy nữa, con không quen đâu.” Tôn Lị Lị đột nhiên hoài niệm cảnh mẹ mình chống tay mắng mình, từ khi biết tin mình được tới làm việc cho Vương thị, mẹ cứ như đổi thành người khác vậy.
Sáng nay còn dịu dàng gọi cô dậy chứ không tung thẳng chăn lên cơ.
“Giờ con đã vào công ty lớn, lại còn làm cô giáo cho con trai chủ tịch mà!” Mẹ Tôn vui không chịu được, “Mẹ linh cảm người tới cầu hôn sẽ dẫm vỡ bậc cửa nhà mình mất!”
Tôn Lị Lị im lặng trợn trắng mắt, may mà sau đó tiếng chuông di động vang lên, cô bắt máy, là tài xế gọi.
“Nhanh lên Lị Lị, xe tới dưới lầu rồi!” mẹ Tôn ném cái xẻng ngó ra cửa, “Nhanh lên!”
Nhấc túi vải lên, Tôn Lị Lị vọt xuống dưới lầu, sửa sửa tóc mai, cố gắng ra vẻ thục nữ ngồi ở ghế sau.
Trên đường đi gặp thằng nhỏ, Tôn Lị Lị lục lục túi vải của mình, lấy cuốn “Nuôi dạy chó” ra.
Hơi xấu hổ cười cười với tài xế, Tôn Lị Lị lại lấy cuốn khác ra, lần này là “Phòng và kiểm dịch cho mèo”.
Qua kính chiếu hậu, tài xế im lặng người cô gái lấy hai quyển sách vừa rồi ra.
Tôn Lị Lị cúi đầu lục tìm một hồi, cuối cùng cũng lấy quyển “Phát triển trí não trẻ em”, còn cả một quyển truyện tranh màu cho trẻ em nữa.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tôn Lị Lị giữa chừng đổi nghề, nhanh chóng lật xem vài trang, tới nhà người ta còn có chuyện mà nói.
Xe dừng trước một biệt thự có hoa viên, Tôn Lị Lị vừa xuống xe liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề tươi cười chào hỏi.
“Là cô giáo Tôn phải không? Thiếu gia tới công ty rồi, tôi tới đón cô.
Tôi họ Trình, cô có thể gọi tôi Trình tẩu, tôi sẽ dẫn cô tới gặp đứa nhỏ.”
“Chào Trình tẩu!” Tôn Lị Lị hồi hộp theo sau, nhìn cách bài trí trang trọng và sang trọng của biệt thự, trong mắt đầy hâm mộ.
Có tiền thật tốt!
Trình tẩu mở cửa phòng, chỉ chỉ đứa bé đang nằm chơi bên trong, tươi cười giới thiệu, “Đây chính là đứa nhỏ cần làm phiền cô, tên Quý Đại Bảo.”
“Quý…..Đại Bảo?” Tôn Lị Lị ngượng ngùng cười, cảm giác thật không khen nổi cách nhà giàu đặt tên cho con.
“Đại Bảo, vị này sau này sẽ là cô giáo của con, họ Tôn.” Trình tẩu lại gần bế Quý Đại Bảo đang nằm lên.
Quý Đại Bảo tuỳ ý liếc người phụ nữ kia, nể mặt Trình tẩu, nó cười ngọt ngào với cô.
“Cô giáo Tôn, cô cứ tự nhiên nhé.” Trình tẩu ra khỏi phòng, để lại hai cô trò.
Trình tẩu vừa rời khỏi, Quý Đại Bảo đã đánh giá một lượt người phụ nữ trông có hơi nhu nhược này, miệng nhỏ khẽ nhếch thành một nụ cười khinh thường.
Lại còn giáo viên khai phá trí lực?
Chỉ như vậy?
Trí lực mình chắc chắn cao hơn cô ta, còn cần cô ta khai phá sao?
Trong phòng hơi nóng, Tôn Lị Lị cởi áo khoác, khẽ mở cửa sổ rồi nhìn quanh phòng học.
Căn phòng rất sạch sẽ, có hai bộ bàn ghế, bộ lớn là của mình, còn bộ nhỏ, có thể là chuẩn bị cho đứa bé này trong tương lai.
Sàn nhà trải thảm sang trọng, vài món đồ chơi nằm rải rác, xe tập đi của trẻ được đặt ở một bên, trên tường có một giá sách nhỏ, phía trên còn có một cây thước.
Tôn Lị Lị bước tới và nhìn thấy một tờ giấy dính bên cạnh cây thước, bên trên có dòng chữ “có thể dùng”.
Tôn Lị Lị cầm thước lên, đánh thử hai cái vào lòng bàn tay, đau phết.
Càng đáng quý hơn là, Tôn Lị Lị nhìn quanh phòng, phát hiện không hề có thứ gì gọi là camera.
Xem ra chủ nhà vẫn khá dễ chịu.
Sau khi xem xét căn phòng, Tôn Lị Lị ngồi xếp bằng trước mặt đứa nhỏ và giới thiệu bản thân.
“Cô là giáo viên khai phá trí lực của con, cô tên Tôn Lị Lị.”
Quý Đại Bảo nhìn sang, không khách khí ngáp dài.
Nữ nhân, cô thật nhàm chán.
Thấy đứa nhóc có vẻ không hợp tác, Tôn Lị Lị vươn tay trước, “Nào, tới nắm tay trước đã.”
Quý Đại Bảo im lặng một lúc, sau đó giơ chân lên và đặt nó vào tay người phụ nữ.
Tôn Lị Lị lập tức cảm thấy không ổn.
Trước đó bọn chó mèo thông minh trong cửa hàng đều biết bắt tay rồi đó.
Đứa nhỏ này, tay chân còn không phân biệt được, xem ra trí lực thực sự có vấn đề rồi.
“Chờ một chút.” Tôn Lị Lị lấy cuốn “Phát triển trí não trẻ em” trong cặp ra, sau khi lật hai trang, trước tiên cô tổng kết một điểm, để kích thích trí não của đứa trẻ phát triển, nên nói chuyện với đứa trẻ nhiều hơn.
Hai tay Quý Đại Bảo chống đỡ thân hình nhỏ bé của mình, khinh thường nhìn người phụ nữ trước mặt.
Có kỹ xảo gì cứ lấy ra hết đi, Lãnh tổng này đã từng thấy hết sóng to gió lớn, không sợ gì hết.
“Con có biết trước kia cô làm nghề gì không?” Cuối cùng Tôn Lị Lị cũng tìm được đề tài.
“A.” Quý Đại Bảo thốt ra một âm tiết với vẻ khinh bỉ.
Cô làm gì thì liên quan gì đến tôi?
Nhìn thấy đứa trẻ cuối cùng cũng đáp lại, Tôn Lị Lị cười rạng rỡ.
"Cô học ngành thú y. Ban đầu cô học nuôi lợn và cừu, nhưng trong thành phố đâu có nhiều lợn và cừu đâu, vậy nên cô chuyển sang triệt sản chó mèo."
Tôn Lị Lị cúi đầu xuống, bắt gặp đôi mắt tròn xoe của đứa trẻ.
"Con có biết họ gọi cô bằng biệt danh gì không?"
Quý Đại Bảo vẫn im lặng, cố gắng nhìn sang chỗ khác.
“Họ gọi cô là "chuyên gia loại bỏ trứng"." Tôn Lị Lị vừa nói vừa cười, "Chỉ cần liếc một cái là cô sẽ biết cách loại bỏ nó như thế nào."
Quý Đại Bảo từ từ khép chân lại, muốn bò ra ngoài.
Đừng đi lung tung."
Tôn Lị Lị nắm cổ chân nó kéo về.
Quý Đại Bảo cố gắng dùng tay nhỏ tóm lấy tấm thảm, nhưng khổ nỗi sức lực của nó không địch lại đối phương, chẳng tài nào lưu lại dấu tay trên thảm được, chỉ đành quay lại đối diện với nữ nhân kia.
“Cô thường xuyên bắt chó hoang trên phố về triệt sản.” Tôn Lị Lị tiếp tục giới thiệu.
"Trong trường hợp bình thường, người ta đặt lồng sắt bẫy, và cho những thứ mà chó hoang thích ăn vào lồng, khi chó hoang vào ăn sẽ ‘bang’ một cái đóng lồng lại, cô sẽ đi ra từ bên cạnh rồi kéo lồng sắt về cửa hàng."
Quý Đại Bảo nuốt nước bọt.
“Trước tiên phải kiểm tra tình trạng của chó để đảm bảo rằng nó có thể triệt sản, sau đó sẽ gây tê.” Tôn Lị Lị cố gắng tiếp xúc với Quý Đại Bảo, còn chạm vào bắp chân nó.
Quý Đại Bảo vô thức run lên, ôm chân mình.
“Khi thuốc tê có hiệu lực thì sẽ cạo sạch lông của nó trước, sau đó khử trùng.” Tôn Lị Lị ân cần xoa xoa tóc đứa nhỏ.
"Triệt sản chó đực tương đối đơn giản, chỉ cần tạo hai lỗ nhỏ ở hai bên." Tôn Lị Lị dùng tay mô tả với Quý Đại Bảo, "Sau đó bóp ~ bóp ra hai..."
Cả người Quý Đại Bảo run bắn, khép chặt hai chân lại.
“Cuối cùng thì buộc lại rồi khâu miệng vết thương.” Tôn Lị Lị lại gần đứa nhóc, ngữ khí trào dâng niềm say mê lao động, “Cô khâu rất tốt, không bao giờ lộ miệng vết thương, cũng giống như sau khi giải phẫu, thuốc tê chưa tan hết thì chó vẫn sẽ nằm trên bàn, lưỡi thè ra yếu ớt, khóe mắt chảy vài dòng lệ nóng hổi.”
Quý Đại Bảo ngả người về sau, cố gắng kéo xa khoảng cách với nữ nhân này.
“Đúng rồi, con đã biết nói chưa nhỉ?” Tôn Lị Lị tươi cười, “Nếu chưa biết nói thì để cô kể tiếp cho con làm thế nào với cừu nhé?”
“Pín cừu ăn rất ngon ấy.”
“Pu pu, cua cua.” Quý Đại Bảo cười tươi, quyết định không giữ kinh hỉ cho chú nhỏ cùng Vương Chiêu Mưu nữa.