Chương : Một ngày mới lại đến
Năm Uy Võ thứ mười ba, trên sườn núi Ma Phong Lãnh thuộc dãy Thiên Mẫu sơn.
Đó là một buổi sáng mai giữa mùa đông, ngày mười lăm tháng mười một. Thời tiết lạnh cắt da, gió tuyết gầm rú ồn ào như lấn át hết tất cả những âm thanh của sự sống khác. Có một dáng người đơn bạc đang lầm lũi cất bước đi trong thời tiết khắc nghiệt. Từng bước từng bước chân in sâu trên nền tuyết trắng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị gió tuyết quét qua, xoá đi mất. Người kia dùng tay nhấc nhẹ cái mũ rơm ra nhìn xung quanh, bốn bề đều là tuyết trắng xoá. Cơn bão tuyết ầm ĩ, cuồn cuộn xung quanh làm ắt người không thể nhìn đi xa hơn năm thước.
“Chẳng lẽ ta đã bị lạc rồi!” Người mũ rơm thầm nghĩ.
“Nhìn trời có vẻ còn lâu mới có thể tốt hơn được”, người mũ rơm thở dài. Ở chốn khắc nghiệt như thế này thì có ai sống được chứ. Y kéo khăn choàng lên cao hơn nữa để che bớt khuôn mặt mình đi. Gió tuyết buốt lạnh làm cả thân người y như bị đông cứng lại. “Phải tìm chỗ nghĩ ngơi thôi!”
Sau một hồi lần tìm dọc theo vách núi, y tìm được một hang đá, xem như có thể dùng làm nơi tạm trú chân. Người thanh niên cố hết sức đi sâu vào hang đá để tránh xa cơn bão tuyết đang gào rú bên ngoài, thế nhưng đây không phải là một hang đá sâu lắm, đi vào chưa được mười thước thì đã tận rồi. “May mà cửa hang không lớn, gió thốc vào đây không nhiều”.
Người thanh niên rủ rủ lớp tuyết trên áo khoát rơm, lớp tuyết đóng dày nặng chịch làm ẩm ướt luôn cả lớp vải của áo bông bên trong. Cởi bỏ áo khoát rơm bên ngoài ra, để bên cạnh cho khô bớt (mặc dù với thời tiết này thì khó mà khô nổi), người thanh niên cũng đặt luôn cả rương đồ mình đang vác trên vai xuống. Vác cả một tủ thuốc như thế này đi thực là cực nhọc mà, nhưng không biết bệnh nhân sắp tới bệnh tình trầm trọng cỡ nào, phải đem những thứ gì đi, nên y đành phải mang theo tất cả những thứ cần thiết.
“Hy vọng là hữu dụng, nếu không uổng công ta vất vả mang cả một rương đồ này từ dưới núi lên rồi”. Y xoa xoa đôi vai mệt mỏi, đã bắt đầu tê cứng của mình.
- Vậy mà nói có người tới đón, thật là gạt người! Tên Hàn Y Thần đó, cầu cho ngươi đừng chết trước khi gặp ta, ta phải hỏi tội ngươi cho ra nhẽ. Nếu không phải nể tình ngươi quen biết với đại ca, ta cũng không cần đến cái nơi ‘khỉ cò còn không sống nổi’ này để trị bệnh.
Y là một đại phu, hơn nữa còn là đại phu được xưng tụng là ‘thần y’ của nhà họ Thành. Gia tộc họ Thành của y sống sâu trong rừng Đại Lâm Phong phía tây Việt quốc, nổi tiếng với nghề mua bán dược liệu. Sống trong một kho thuốc vĩ đại như thế, nên y dần dà cũng tinh thông y thuật. Nếu không tinh thông y thuật, làm sao có thể bốc thuốc bán cho người ta. Năm mười ba tuổi, y lần đầu vì thương cảm trị bệnh cho người khác. Chẳng ngờ ‘phước thầy may chủ’ cứu sống cho người kia, từ đó tiếng lành đồn xa. Đến nay y mười tám tuổi, thì đã được xưng tụng là ‘đệ nhất thần y’. “Thật là mắc cỡ mà!” Tuy có vẻ phô trương, nhưng thực ra danh xưng ‘đệ nhất’ nghe lâu cũng thấy thích. Thôi thì nước dâng thì thuyền cũng lên theo, đành phải phát dương quang đại cho cái bảng hiệu ‘đệ nhất thần y’ vậy.
Mà thứ quan trọng hơn, chính là y thật sự rất thích trị bệnh cho người ta. Nhìn những vết khâu chạy dài trên cơ thể con người thật là hấp dẫn. Mùi thuốc nồng nàn trên cơ thể người bệnh, vẻ mặt đỏ au của người đang phát sốt, đôi mắt cuồng dại của những người mê sảng, tất cả đều kích thích y vô cùng. Khi y đem chuyện này kể với nhị ca thì chỉ nhận được một câu “Biến thái!”. Đại ca còn nói ít hơn, chỉ buông ra một chữ “Bệnh!” Có lẽ y bệnh thật, chính là bệnh tương tư đối với những căn bệnh trên cơ thể con người.
Thành thần y lấy từ trong rương ra một bầu rượu, đó chính là ‘Thiêu Cốt tửu’, một loại rượu vô cùng đậm đặc dùng để sát trùng vết thương và dụng cụ chữa trị. Tuy nhiên trong lúc cần kiếp cũng có thể mang ra uống, lúc trời lạnh giá thế này uống chút rượu làm ấm cơ thể thì có gì sai trái đâu. ‘Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’.
Y mỉm cười rồi ngửa đầu uống hết cả nửa bầu rượu. Dòng rượu nóng chảy tới đâu như đốt nóng cơ thể tới đó. Cơ thể vốn gần như đông cứng của y bị rượu làm tan chảy mền nhũn đi. “Quả nhiên là hảo tửu”. Y khà một hơi rồi , cười sung sướng vỗ đùi cái đét, y hệt mấy tên bợm đang thèm mà được uống một ngụm rượu ngon.
Thiêu Cốt tửu vốn không phải là một loại rượu thông thường, mà chính là loại được chưng nấu đặt biệt, đậm đặc vô cùng. Người bình thường chỉ cần uống nửa ly, đã thấy mình như bị hoả thiêu, xương cốt đều đau nhức, cơ thể bần thần mất tri giác. Chính vì vậy, loại rượu này mới có tên là ‘Thiêu Cốt tửu’. Vậy mà không lý gì tên tiểu quỷ mới mười tám tuổi này uống một lần cả nửa bình rượu mà không bị làm sao. Thật ra lý do rất đơn giản, bởi vì y chính là một tên tửu quỷ.
Tửu quỷ uống xong nửa bầu rượu cũng thấy muốn ngất ngư, rượu này quả nhiên mạnh thật. Vì lâu ngày mới được chạm tay vào bầu rượu, nên y đã không biết tiết chế mà uống nhiều như vậy. Với tửu lượng ngàn ly không say của mình, nửa bầu rượu cũng đủ làm cho y cảm thấy trời đất quay cuồng, ý loạn tâm mê. Bị dục hoả trong người khống chế. Tiểu thiếu niên thấy mình không sợ trời không sợ đất, đứng dậy hét lên,
- Hàn Y Thần ngươi hãy chờ xem, đại lão gia sắp tới rồi đây!
Hét xong y xốc rương đồ lên vai chạy thẳng ra trời bão tuyết, không thèm mang theo áo tơi và mũ rơm. Nào ngờ chưa kịp chạy đến ba bước, tiểu thiếu niên đã bị một cơn gió thốc thổi cho té rạp, sau đó lăn tròn trên sườn dốc đầy tuyết, rớt xuống tận dưới một khe đá. Không biết vì say rượu hay vì chấn động mạnh, y nằm im không nhúc nhích. Từng đợt gió gào thét mang đầy tuyết phủ lên thân người y. Từng đợt, từng đợt tuyết sau đó lấp kín người, không còn thấy y đâu cả. Đúng là rượu ít gây hoạ, rượu nhiều hại người.
^_^
Y tỉnh dậy, thấy thật may mắn vì xung quanh không còn tuyết nữa. Có người nào đó đã đào y từ trong đống tuyết ra, cứu y mang về đâ quét nhìn đôi mắt còn đang lờ mờ mê man nhìn xung quanh, nhưng chỉ một giây sau y đã mở bừng hai mắt tỉnh táo hẳn.
“Cái gì, không phải là cứu người sao, sao lại mang người ta giam vào nhà ngục?”
Đúng vậy, chỗ của y ở bây giờ chính xác là nhà ngục. Có vách tường bằng đá nè, có những dãy song sắt liền kề nhau ngăn thành từng xà lim, thậm chí chỗ y đang nằm còn có một ổ rơm hôi hám. Thiếu niên đứng bật dậy, giận dữ la hét.
- Người đâu, ngươi đâu? Đây là nơi nào, là ai đã dám bắt ta vào đây? Người đâu?
Một lát sau có tiếng xích sắt loẻng xoẻng, cánh cửa nhà lao bật mở, bước vào trong là một đại hán cao lớn, râu ria xồm xoàng. Nhìn thấ cũng có vẻ khiếp sợ, chẳng dám hó hé la hét nữa. Cái chân đang giơ lên định đá vào song sắt cũng đứng im, dừng lại bất động giữa không gian. Nhìn thấy y, đại hán râu ria liếc một cái.
- Tiểu quỷ, ngươi cuối cùng đã tỉnh. Ngươi cũng gan thật, đang đi giữa vùng núi tuyết mà cũng dám uống rượu. Tuy rượu làm nóng người, nhưng với thời tiết băng giá như tại nơi đây, thì rượu cũng mau chóng giết người chẳng kém gì gió lốc đâu.
- He he ... Tại tiểu nhân thiếu hiểu biết, may nhờ đại nhân cứu giúp. Chẳng hay đây là địa phương nào, và tại sao tiểu nhân lại bị nhốt ở nơi này? – Y giả bộ điệu cười cầu tài của đại ca. Đại ca y đã từng dặn “Nụ cười có thể mua chuộc nhân tâm, làm sự cảnh giác của kẻ thù giảm xuống ba phần, nói chung là vô cùng lợi hại.”
- Câu này muốn biết đáp án, thì phải chờ xem ngươi là ai mới được. Nói, ngươi là người từ phương nào tới? Là quân Thanh Trà hay là mật thám của Đại Đô? Tới Ngạo Phong trại là có ý đồ gì?
- Hả? Nơi này là Ngạo Phong trại? Haizz, đúng là ‘đi mòn cả dép cũng tìm không thấy, một bước sẩy chân lại đến nơi’. – Hắn thở dài nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. – Tại hạ là Thành gia thần y, là người được trại chủ Hàn Y Thần mời tới.
- Là Thành gia thần y sao? – Tên râu ria reo lên vui mừng. – Thật là ngài đã đến, chúng ta chờ người mỏi mắt cũng không thấy. Bệnh tình của thiếu chủ cũng sắp chờ không nổi nữa rồi.
Tên râu mừng rỡ chạy tới, cũng không quan tâm chìa khoá để ở chỗ nào mà dùng tay không mở luôn cánh cửa xà lim ra. Thành thần y bước qua cánh cửa vẹo vọ, thầm kinh hãi. “Sức lực thật hơn người, không biết sức hai cánh tay đó mà ôm người ta một phát, có thể cùng lúc gẫy hết toàn bộ xương cốt, kinh mạch toàn bộ đứt đọan không?”
- À mà khoan đã, các hạ có mang theo gì chứng minh thân phận không? – Tên râu quay lại hỏi. Nhìn hắn có vẽ hung dữ nhưng hình như là một gã khá ngốc nghếch.
- Tất nhiên là có. Đây là lệnh bài của nhà họ Thành, xin đại nhân xem qua.
Thiếu niên cười ngốc nghếch, lấy trong người ra một tấm lệnh bài bằng gỗ mộc, bên trên không có chữ, chỉ có khắc hình một cây nấm. Đại hán râu ria không nói gì, chỉ lật qua lật lại tấm lệnh bài, ngắm nghía một hồi rồi trả lại. Xem ra chính gã cũng không biết lệnh bài của Thành gia rốt cuộc có hình dạng như thế nào.
Gã thiếu niên đi theo tên râu ria qua vô số những hành lang ngoằn nghèo được tạc trong lòng núi đá. Gã râu ria có ghé qua một căn phòng, lấy rương thuốc trả lại cho y, sau đó thì đi tiếp. Xem chừng nơi đây có qui mô khá lớn. Ngoằn nghèo quẹo phải, quẹo trái một hồi chính y cũng không biết mình bị dẫn đến địa phương nào rồi.
Phía cuối hành lang thông ra một sảnh lớn. Nơi đây dường như là một hang đá lộ thiên, thông thẳng ra bên ngoài. Thiếu niên nhìn xung quanh. Hai bên vách đá kéo dài cao lên phía trên, bầu trời sáng rực rỡ dường như chỉ là một lằn sáng hẹp. Chống ngang qua hai vách đá là muôn vàn những thanh xà ngang bằng gỗ dài hơn mười thước, cao hơn tám tấc. Tại vị trí những thanh dầm gỗ đó là những ô cửa đục sâu vào lòng đá. Xem ra từng ô cửa đều sẽ dẫn đến những khu vực sinh sống khác nhau của người dân. Nhớ lại những từ miêu tả được viết trong sách, thiếu niên trầm trồ.
- Lẽ nào đây là Đào Đô?
- Đây không phải là Đào Đô, đây là Ngạo Phong trại, cách Đào Đô hai mươi dặm về phía đông bắc. Đào Đô thực sự còn lớn hơn nơi này gấp trăm lần. – Tên râu tự hào khoe.
- Không được nhiều chuyện!
Một tiếng nói vang lên bị vách đá dội lại tạo thành chuỗi âm thanh vang vọng kéo dài. Có những tiếng roi quất chát chúa vang lên. Thiếu niên nhìn theo hướng tiếng động, thấy ngọn roi dài quất mạnh, cuốn chặt vào thanh xà ngang. Sau đó là một người cầm roi nương theo hướng đó bay qua bay lại, cuối cùng hạ xuống chiếc ngai cao phía cuối sảnh đường.
Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn không biết mình còn tỉnh hay là đang say rượu. Cách người vừa xuất hiện thật là phi phàm thoát tục, phiêu lãng như tiên tử giáng trần. Nam tử hán vừa bay tới quả nhiên là thân thủ tuyệt đỉnh, khinh công có thể nói không thua kém gì đại ca. Hơn nữa hắn còn có mái tóc dài thả tung bay, bộ trường bào dài thướt tha che không thấy chân. Nói hắn đẹp giống như thần tiên cũng không có gì quá đáng. Thật là người cũng giống như tên. Vị thiếu niên nuốt nước miếng một cái, ngăn chặn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Y đã đoán được người vừa mới xuất hiện là ai, bèn bước tới chấp tay cúi cào.
- Hàn Y thần huynh, tiểu đệ là Thành Lạc Thiên, xin ra mắt vấn an . Thông thư của huynh vừa đến nơi, thì cũng trùng hợp đại ca Lạc Nhân không có ở nhà. Biết bệnh tình của Hàn huynh không thể chậm trễ nên Lạc Thiên đành thay mặt đại ca tới chẩn bệnh cho huynh. – Y lịch sự vấn an người mới tới.
- Ngươi thật là Lạc Thiên? – Giọng Y Thần khàn khàn vang lên. – Vậy không biết Lạc Thiên mà năm ngoái ta gặp ở Thành gia là kẻ nào? Ngươi nhìn mặt không thấy giống hắn lắm. Quân đâu? Đem kẻ giả mạo này vứt lên đỉnh Trừng Phạt cho Đại Điêu ăn thịt hắn đi.
Nghe giọng Y Thần giận dữ, người thiếu niên cũng bủn rủn hết tay chân. Y vùng đứng dậy ra hét vang.
- Khoan khoan, đừng mang lên núi.
Sau đó, nhanh tay rút kim châm phía dưới búi tóc ra. Hai hàng thủ vệ đứng hai bên hết à rồi ồ. Những cây châm lớn dài hơn hai tấc mà có thể mang cắm vào đầu mình được sao.
- Tại hạ ... Ý quên, tiểu nữ là Thành Lạc Mai, thật sự là tiểu muội của Lạc Nhân ca ca. Thay mặt ca ca đến đây chữa bệnh cho Y Thần Huynh.
Giọng nói ngọt ngào đó thực sự khác biệt hẳn lúc nãy. Mà thiếu niên cũng đột nhiên biến thành thiếu nữ, thân hình rắn chắc bỗng nhiên biến thành mềm mại căng tròn. Gương mặt góc cạnh lại biến thành thon thả. Sự biến đổi kinh người đó thực sự là khiến người ta ngạc nhiên. Chỉ thấy người đứng gữa sảnh, tuy mặc nam trang nhưng chắn chắn là một cô nương không cần bàn cãi.
- Là ‘dịch dung hoá cốt’ bí kỹ? – Y Thần trầm trồ nói.
- Huynh cũng biết? – Lạc Mai ngạc nhiên hỏi lại.
- Ta từng có được một cuốn sách nói về bí kỹ này, nhưng vì khó luyện quá nên mới tặng cho đại sư huynh. Không ngờ muội có thể luyện được. – Xem ra Y Thần đã chấp nhận thân phận của Lạc Mai.
- Huynh cũng từng thử luyện? - Lạc Mai vui mừng không ngờ gặp được đồng chí, bí kỹ này nàng lấy được từ trong phòng Thanh Đồng, không ngờ xuất xứ là ở chỗ của Y Thần.
- Ta có thử nhưng không thành công. Điều khiển khí lực kích thích đại não nói dễ làm khó. Ta đã thử luyện qua, nhưng tự thẹn lực bất tòng tâm.
- Quả nhiên là gặp rắc rối ở chỗ đó mà. Muội cũng đã thử dùng khí lực kích hoạt đại não để dịch dung hoá cốt. Nhưng khí lực cũng không đủ. Muội e là người viết ra bí kiếp này, chỉ mới dừng lại ở nghiên cứu lý thuyết chứ bản thân cũng chưa thực sự làm được, hoặc giả đó là một tông sư với sức mạnh cường đại mới có thể làm được điều này.
- Muội dùng kim châm để làm vật dẫn à? – Y Thần tò mò bị cuốn hút vào câu chuyện, ai kêu hắn là ‘võ si’, bất cứ bí kiếp luyện công nào cũng làm hắn si mê đến vậy.
- Vậy mà cũng để huynh nhìn ra. Muội nghĩ dùng khí công chi bằng cứ trực tiếp kích thích các huyệt đạo trên đại não bằng kim châm. Vì vậy muội đã tạo ra bộ Thấu Não Châm này. – Lạc Mai tự hào khoe ra chín cây kim châm dài hơn hai tấc.
- Sao muội dám mạo hiểm vậy? Mấy cây châm dài như vậy xem ra rất mạo hiểm. – Y Thần trầm trồ thán phục.
- Muội tự tin vào y thuật của mình.
Lạc Mai ngạo mạn hỉnh hỉnh cái mũi, được một cao thủ vang danh như Y Thần trầm trồ thì cũng đáng tự hào lắm chứ. Nhưng Y Thần chưa kịp nói thêm lời nào, hắn đã bắt đầu một tràng ho dữ dội. Hắn đau đớn gập đôi cả thân người lại ho, dường như càng ngày càng nặng hơn. Mấy tên thủ vệ la lên lo lắng.
- Thiếu chủ!
Nhưng chỉ cần bị một ánh mắt trừng nhìn của hắn bọn họ đành lui xuống hết. Y Thần rất ghét người ta thương hại mình, sự quan tâm lo lắng của người khác cũng bị hắn đánh đồng với tội nghiệp. Chỉ duy nhất Lạc Mai là có vẻ không biết sợ là gì, chạy đến bên hắn. Một tay nâng lên lọ thuốc ngửi nhỏ, một tay vỗ vỗ sau lưng hắn. Lọ thuốc ngửi có mùi vị thanh mát của bạc hà lập tức làm cơn ho của hắn êm dịu, cảm giác đau rát trong cổ họng bị giảm bớt. Tuy rất không đồng tình với hành động của nàng, hắn cũng đành phải nói cảm ơn.
Lạc Mai nãy giờ mới có dịp đến gần quan sát hắn. Gương mặt trắng bệch không phải do hắn là người phương bắc mà do hắn đã bị bệnh đã lâu, thậm chí có phần hốc hác. Đôi mắt vằn đỏ hình như lâu ngày không được ngủ yên. Cơ thể hầm hầm đang phát sốt. Đôi môi đỏ mọng không phải là dấu hiệu tốt mà là biểu hiện của thiếu máu quá độ. Hơi thở khò khè đứt quản, nội thương tới phế phủ. Nàng lật tay hắn ra bắt mạch, hư hư nhược nhược cho thấy nội ngoài thương đều rất nghiêm trọng. Lạc Mai kinh ngạc nhìn hắn, bị thương nặng vậy mà nãy giờ nói chuyện với nàng đối đáp đều rất trôi chảy, người bình thường e rằng đã mê mang bất tỉnh lâu rồi.
- Thần ca, huynh trên người nội ngoại thương đều có, hơn nữa đã kéo dài hơn nửa tháng. Sức cùng lực kiệt. Có thể đến một gian phòng kín để Lạc Mai chẩn trị kỹ càng hơn được không? – Lạc Mai mới nói chuyện có năm sáu câu đã tỏ ra thân thuộc đến nỗi kêu người ta bằng ‘ca’.
Y Thần ngạc nhiên nhìn nàng, chỉ mới nhìn sơ qua mà đã có thể nói chính xác bệnh tình của hắn. Y Thần gật đầu, hắn nhìn tên râu ria phân phó.
- Quân, mang đại phu đến phòng của ta.
Tên râu ria chấp tay tuân mệnh. Thì ra Quân không phải để gọi chung binh lính tới, mà là tên của gã râu ria kia.
Sau khi phân phó xong, Y Thần lại lấy cây ngân tiên vung ra quấn vào xà ngang, thuận đà phi thân bay đi mất. Nhìn hình dáng phiêu dật xuất trần của hắn, lại một lần nữa làm Lạc Mai ngẩn ngơ. Tiếng gã râu ria làm nàng giật tỉnh.
- Đại phu, xin mời đi lối này. – Gã khoát tay chỉ về hướng một cầu thang treo dọc theo vách đá.
- Không cần.
Lạc Mai bước xuống đeo hòm thuốc lên. Nàng mới là không cần đi lối cầu thang đó. Y Thần có thể bay lên bằng những cái xà ngang đó, tại sao nàng lại không thể? Tưởng nàng là ai chứ, một cô nương yếu đuối à? Nàng là tiểu muội của ‘ác tặc thần thâu’ Thành Lạc Nhân, Hoắc Ưng đời kế tiếp. Hơn nữa cái khoản bay nhảy này nàng còn được Thanh Đồng chỉ dạy không ít. Bọn khỉ trong rừng Ám Dạ có khi còn tôn nàng làm đại vương không chừng. ‘Tiểu hầu đại vương’, có lẽ uy danh đó của nàng còn chưa lan đến tận vùng băng sơn phía bắc này.
Lạc Mai chạy ba bước lấy đà, sau đó phóng người nhảy lên bám vào thanh xà ngang cao hơn bảy mét. Nàng xoay người thêm một vòng đã có thể lộn lên đứng trên trên cây xà đó. Nhìn hình bóng Y Thần bay bay bằng ngân tiên phía trên cao làm Lạc Mai có chút tự ti.
“Cứ chờ xem, muội nhất định sẽ đuổi kịp huynh!”
^_^
Nhìn thấy Y Thần bay vào trong một ô cửa đá, Lạc Mai cũng phóng vào theo.
Đó là một căn phòng được khoét vào trong vách đá, không quá lớn nên vô cùng ấm áp. Mái phòng là trần đá nhưng không hiểu sao lại được gắn thêm mấy cây dầm ngang. Hình như người phương bắc rất thích dầm xà hay sao, nên đâu đâu cũng thấy gắn, cả những nơi cần thiết cũng gắn luôn.
Giữa căn phòng có một bếp lửa đang cháy tí tách, phía trong là nội phòng, bên trái là thư án, bên phải là một cái trường kỹ nằm đọc sách. Mà Y Thần đã ngay ngắn ngồi đợi sẵn ở đó. Hai người thầm nhìn nhau đầy khâm phục. Lạc Mai khâm phục hắn đang bị thương nặng mà vẫn thi triển được khinh công để bay lên tận trên cao này. Còn Y Thần thì khâm phục nàng đang mang một rương thuốc lớn vẫn có thể đuổi theo kịp hắn.
Lạc Mai không nói không rằng đặt rương thuốc xuống bàn, sau đó cởi áo khoác của hắn rồi đỡ hắn nằm xuống. Cử chỉ thân mật này làm Y Thần vô cùng khó chịu. Vậy mà có vẻ còn chưa đủ, Lạc Mai còn lần tay định mở cúc áo của hắn. Y Thần chụp tay nàng lại nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ. Thấy hắn có thái độ nghi hoặc đề phòng như vậy, Lạc Mai thở dài.
- Thần ca, huynh nhìn xem. – Lạc Mai rút tay khỏi tay Y Thần, nàng bước tới mở toan hòm thuốc của mình ra. Bên trong là vô số lọ lớn gói nhỏ chứa đầy thuốc, hơn nữa còn có bông băng, vải sạch, kim kềm kéo bằng bạc sáng choang. – Muội là đại phu, còn huynh là bệnh nhân. Muội chỉ đơn thuần nhìn huynh dưới tư cách là đại phu thôi. Huynh đang bị thương trong người, muội không thể nhìn qua thì không thể chữa trị được. Muội không ngại nhìn thân thể huynh, thì huynh lại ngại muội cái gì? Hay là huynh không dám cởi trần trước mặt người khác?
- Ai nói không dám chứ?
Y Thần nhanh chóng phản bác. Lạc Mai nhoẻn miệng cười, quả nhiên đã trúng đòn khích tướng. Cái gì gọi là sĩ diện của nam nhi, chỉ mới nói khích một chút đã bắt đầu sụp bẫy. Sau đó Lạc Mai bắt đầu nhanh tay lẹ chân đóng hết cửa nẻo lại (với lý do cho đỡ lạnh) rồi thoát hết áo trên người Y Thần.
Quả nhiên thân thể cường tráng của người tập võ, từng cơ bắp chắc nịch cuồn cuồn, tuy đã bị bệnh lâu ngày vẫn không mất đi nét khoẻ mạnh dẻo dai. Hơn nữa nàng chưa từng nhìn thấy nam nhân nào có nước da trắng đến thế, có lẽ do Y Thần là người phương bắc nên nước da hắn có vẻ trắng hơn người ở Thần Châu. Nhưng điểm đặc biệt thu hút trên người hắn làm Lạc Mai chao đảo chính là số lượng vết thương khủng khiếp, lớn có nhỏ có, cũ có mới có. Lạc Mai nhìn gương mặt lạnh lùng không tỳ vết của hắn không khỏi thắc mắc “Chẳng phải huynh ấy là thiếu gia vọng tộc, cớ sao trên mình lại có nhiều vết thương như vậy?”
Nhìn gương mặt của Lạc Mai, Y Thần cũng đoán biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói trước.
- Là do mấy lần đột nhập cơ quan bất cẩn...
Lạc Mai à lên một tiếng, sở thích này của Y Thần huynh cũng đã từng nghe đại ca nói qua. Lạc Mai chỉ vào vết thương đang sưng to trên cánh tay trái của Y Thần.
- Cái này thì sao? Chẳng lẽ cơ quan bí mật có nuôi cả chó?
- Đó là mấy hôm trước đánh trận, đánh nhau với Lang Vương bị cắn.
- Hèn chi huynh sốt đến như vậy, vết thương này chắc đã mưng mủ bên trong đã lâu nên mới sưng to như thế này.
Sau đó không nói không rằng Lạc Mai đi về phía tủ thuốc. Lấy ra một gói thuốc nhỏ thảy vào lò lửa giữa phòng. Thứ bên trong gói thuốc lập tức bốc cháy, bùng lên thành một ngọn lửa xanh thật kỳ diệu.
- Đó là Cam Lai thảo, một loại thuốc mê vừa có tác dụng an thần vừa giảm được đau đớn. Bây giờ muội sẽ mở vết thương của huynh ra, lấy sạch mủ rồi may lại. Quá trình rất đau đớn nên phải dùng loại mê hương này giảm đau cho huynh.
Tuy nàng đã tận tình giải thích nhưng Y Thần vẫn chưa tin tưởng, hắn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nàng. Lạc Mai lấy một cái khay ra, bên trong có một ít bông băng, một con dao lưỡi mỏng và một cái muổng cực nhỏ có cán thuôn dài, tất cả đều bằng bạc. Nàng đổ rượu Thiêu Cốt vào khay, “Ai chà, rượu quý như vậy lại bị đem đi rửa tay và rửa dụng cụ. Thật là tiếc quá!”
Lạc Mai vắt sạch mớ bông băng, sau đó đem ra lau chùi sạch sẽ cánh tay trái có vết thương sưng mủ của Y Thần. Thấy ánh mắt căng thẳng của hắn nhìn mình, Lạc Mai dịu dàng an ủi, nói chuyện để xua tan bất an, đồng thời làm hắn dễ dàng đi sâu vào cơn mê.
- Huynh đừng căng thẳng. Cái danh ‘đệ nhất thần y’ của muội cũng không phải tự nhiên mà có được. À phải rồi, danh tiếng của huynh và đại ca cũng vang xa lắm nha. Một người là đệ nhất ác bá, một người là đệ nhất võ si. Ha Ha...
- Ta nổi tiếng đến vậy sao? – Y Thần có vẻ bớt căng thẳng, bắt đầu chịu hoà giọng vào câu chuyện của nàng.
- Không những huynh là võ si, mà còn là cao thủ xếp trong hàng ‘thập đỉnh’. Võ công huynh cao cường như vậy mà còn bị Lang Vương cắn đến bị thương. Con sói này nhất định rất lợi hại! – Vừa nói Lạc Mai vừa dùng con dao nhỏ rạch một đường dài trên cánh tay Y Thần. Có vẻ như thuốc mê đã ngấm, hắn không chút phản ứng lại, chỉ nói thêm.
- Phải, đó là một con sói rất lợi hại. Nó là con sói xám duy nhất trong bầy sói tuyết. Sói tuyết trước giờ đều có màu trắng, mới có thể dễ dàng sinh sống trong vùng núi này. Vậy mà Lang Vương màu xám nên càng hung tợn dữ dằn hơn.
- Con sói đó to lắm không? – Lạc Mai hỏi thêm. Nàng dùng hai cây kẹp banh miệng vết thương ra, quả nhiên bên trong mưng đầy mủ trắng.
- To lắm, ta đã lột da nó làm thành cái áo khoát đằng kia.
Lạc Mai Ngạc nhiên nhìn chiếc áo khoát lông xám lúc nãy nàng mới cở ra từ người hắn rồi đem treo trên sào. Phải là con sói to khủng khiếp mới có thể may được chiếc áo dài đến phủ hết chân người như vậy. Lạc Mai quay lại thì thấy Y Thần đã mê man nằm ngủ. Như vậy cũng tốt, nàng có thể dễ dàng ra tay không cần khống chế như nãy giờ.
Vết thương được Lạc Mai vét sạch mủ rồi khâu lại. Sau đó nàng chăm sóc thêm các vết thương khác trên người hắn. Nhìn mớ vết thương này cũng có thể đoán ra Y Thần đã tham dự vào một trường ác chiến gian khổ cỡ nào. Sau khi làm sạch hết các vết thương trên người hắn, Lạc Mai mới bôi thuốc cao rồi dùng vải trắng sạch sẽ băng lại. Bây giờ trên mình Y Thần nồng nặc mùi thuốc mà nàng yêu thích. Lạc Mai mỉm cười hài lòng.
Nhưng linh tính đại phu nói cho nàng biết còn có điều không ổn. Vết thương trên người Y Thần chắc chắn phải nặng hơn mới có thể gây ra tình trạng truỵ mạch, suy nhược như dường này. Không chút khách sáo, Lạc Mai cũng thoát hết y phục bên dưới của hắn. May mà Y Thần đã hôn mê bất tỉnh, nếu không có sống chết hắn cũng không cho nàng làm vậy.
Quả nhiên Lạc Mai suy đoán không sai, cả hai chân Y Thần đều quấn đầy băng trắng. Hèn chi làm bộ phiêu phiêu dật dật bay qua bay lại. Thì ra đã bị thương đến đi hết nổi rồi. Lạc Mai cười thầm rồi tháo tung lớp băng trên chân hắn ra, chắc chắn đây mới là những vết thương nghiêm trọng nhất. Khi thấy được tình hình vết thương trên chân Y Thần thì Lạc Mai không còn cười được nữa, nàng bần thần phải ngồi xuống một cái ghế.
Vết thương trên bàn chân trái đang chảy nước thối hoắc, có lẽ đã nhiễm trùng nặng. Vết thương bên bắp chân phải còn tệ hơn. Vết cắn sâu đã lộ hết gân xương, vết thương đã hoại tử. Cái chân bên phải đã hoàn toàn tím đen, xơ cứng. Vì không được chữa trị kịp thời nên vết thương đã làm tím đen lên đến trên đầu gối. E rằng chỉ trễ một hai ngày nữa thôi thì hắn nhất định mất mạng. Cả người đều là thương tích, nhất là ở hai chân, vết thương hoại tử đau đớn vô cùng. Vậy mà sao hắn vẫn lạnh lùng nói chuyện với nàng cho được.
Lạc Mai cảm thấy khó thở, nàng cần phải ra ngoài hít thở một chút không khí. Vừa mở cửa nàng đã thấy tên râu ria đứng chờ sẵn ngoài cửa.
- Đại phu, thiếu gia ... đã chữa xong rồi sao?
- Chưa xong. – Lạc Mai lắc đầu thở dài. – Nhưng có một số chuyện ta cần phải biết mới có thể chữa trị xong được?
- Việc gì? – Gã râu ria thật thà hỏi, để chữa trị cho thiếu gia thì dù giúp được điều gì gã cũng giúp.
- Vì sao huynh ấy bị thương? Kể từ đầu câu chuyện đó. – Lạc Mai triệt để lợi dụng sự thật thà của gã để moi tin.
- Chuyện cũng xảy ra cách đây một tháng, nhưng nguyên nhân thì cũng khá lâu rồi...