Cr pic: weibo @北有辛
Ngoại truyện 7.1
Dịch: CP88
***
88: Như mọi người đã đọc trước đó thì ở cuối ngoại truyện 5 Tề Dĩ Phạm nhận được một cuộc gọi từ bạn học cấp 3, nhưng ban đầu chi tiết đó tác giả vốn viết là điện thoại của Kiều Diên, vì là câu chuyện khởi đầu từ đây nên Bát giải thích sơ qua trước và sẽ dịch ngoại truyện 7 lại từ đoạn đó luôn hen~
***
Cuộc họp kết thúc, nhưng bên ngoài kia còn chưa kết thúc. Tần Đông Loan đóng máy tính, đứng dậy đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, anh chợt nghe thấy tiếng điện thoại rung.
Điện thoại của Tần Đông Loan vẫn còn ở trong túi, vậy thì âm thanh kia hẳn là từ điện thoại của Kiều Diên. Tần Đông Loan đi lên mấy bước, phát hiện điện thoại của Kiều Diên đặt trên ghế sô pha.
Tần Đông Loan cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Nhìn đến dãy số này, Tần Đông Loan cầm điện thoại đi ra cửa, gọi Kiều Diên.
"Điện thoại."
Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Diên quay đầu nhìn về phía này, sau đó không xem Tề Dĩ Phạm và A Mang tranh bóng nữa, đi tới nhận điện thoại.
Kiều Diên nhìn số trên màn hình, ấn nghe.
Cậu "A lô" một tiếng, bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ của nữ.
"Xin hỏi là Kiều Diên đúng không?"
-
Buổi sáng sau khi Kiều Diên tiếp điện thoại, Tần Đông Loan liền sắp xếp đi Tây thành. Sáng lên máy bay, trưa đến Tây thành. Sân bay đã có xe chờ sẵn, chở Kiều Diên và Tần Đông Loan đi thẳng xuống thị trấn, sau đó lại từ thị trấn đến một trấn nhỏ, đợi đến bệnh viện đã là tối muộn.
Tây thành là thành phố cao hơn nhiều so với mực nước biển, nằm ở phía cực Tây của đất nước, diện tích lãnh thổ rộng lớn, môi trường tự nhiên rất tốt, về cơ bản cư dân bản địa ở đây đều sống bằng nghề chăn nuôi.
(*) chắc là Tây Tạng?
Cũng chính bởi vì thế, điều kiện cơ sở vật chất chữa bệnh của nơi đây so với các thành phố Trung Đông Bộ phát triển nhanh chóng thì lạc hậu hơn rất nhiều.
Lúc Kiều Diên đến bệnh viện, người phụ nữ buổi sáng gọi điện cho cậu đi ra chào hỏi, đối phương là nhân viên công tác của hội phụ nữ trong trấn. Hai người nói chuyện, bà ấy nói sơ qua về tình huống trước mắt.
Sáng nay khi bà ấy gọi điện cho Kiều Diên, mẹ cậu cũng đã ở trạng thái hấp hối rồi. Bà nói cho Kiều Diên về thân phận của mình, còn hỏi Kiều Diên có quen biết Chu Hồng hay không, sau khi Kiều Diên xác nhận lại thân phận của đối phương thì lập tức đặt vé máy bay tới đây.
Bà ấy đã ở bệnh viện này từ tối qua, gần như không nghỉ ngơi, đáy mắt đều là mệt mỏi. Cảm xúc của bà ấy khá sa sút, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ tinh thần, truyền đạt lại tất cả mọi chuyện cho Kiều Diên. Truyền đạt đại khái xong, bà ấy hỏi cậu.
"Cậu có muốn đi gặp bà ấy không?"
Kiều Diên nhìn bà ấy, một lát sau, Kiều Diên gật đầu nói "Vâng ạ."
Kiều Diên dứt lời, người phụ nữ dẫn cậu đi nhà xác của bệnh viện.
Mẹ của Kiều Diên qua đời do mắc bệnh nặng. Vốn chính là một căn bệnh nan y, lại sống ở nơi có hoàn cảnh chữa bệnh thế này, qua đời vốn là trong dự kiến. Bởi thế ngay ban đầu bà ấy đã không đến bệnh viện, vẫn luôn một mình chịu đựng. Sau đó khi hoàn toàn không gắng gượng được nữa, đúng lúc phía hội phụ nữ cử người qua thăm, thì phát hiện bà đã không thể dậy.
Sau đó bà được mang đến bệnh viện cấp cứu, cuối cùng vẫn không thể cứu về, qua đời rồi. Người phụ nữ ấy, từ khi sinh bệnh đến bây giờ vẫn luôn bị đau đớn giày vò, cuối cùng thì cứ như thế mà chết đi.
Kiều Diên đi theo người phụ nữ đến nhà xác, nhân viên trực ca của bệnh viện kéo ngăn tủ lạnh ra. Kiều Diên nhìn theo động tác của họ, thấy họ kéo tấm vải trắng phủ trên mặt mẹ cậu xuống. Thời khắc nhìn thấy người mẹ đã mười mấy năm không gặp nằm trên chiếc giường sắt lạnh như băng, ánh mắt của Kiều Diên hơi tan rã.
Năm đó khi mẹ rời đi cũng đã không còn trẻ. Mười mấy năm trôi qua, bà dần già đi, nhưng nếu tính kỹ thì năm nay cũng mới chỉ hơn bốn mươi. Mà dưới lớp vải trắng này, khuôn mặt của người phụ nữ đầy những nếp nhăn và vết tích của một đời lam lũ vất vả, dáng vẻ lại không khác gì một bà lão.
Nhưng dù là như vậy, dù bà đã nhắm hai mắt, dù hô hấp đã ngừng lạ, Kiều Diên vẫn biết bà chính là mẹ cậu.
Kiều Diên đứng chôn chân tại chỗ, một hồi lâu không nói gì. Trầm mặc qua đi, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt bà.
Làn da lạnh lẽo cứng nhắc, những nếp nhăn già nua dày đặc, Kiều Diên cảm nhận tiếp xúc cuối cùng với mẹ. Cùng khoảnh khắc này, ký ức về mẹ thoáng hiện lên trong đầu.
Ba của Kiều Diên qua đời năm cậu mười tuổi. Sau khi ba qua đời, mẹ một mình nuôi nấng cậu mấy năm, sau đó khi Kiều Diên lên cấp hai, mẹ và ba dượng yêu nhau rồi kết hôn. Bà con trẻ, đối với cuộc sống riêng của mẹ, Kiều Diên chưa bao giờ can dự vào. Bởi thế khi bà nói muốn kết hôn, Kiều Diên không có ý kiến gì, cùng bà chuyển đến nhà của ba dượng.
Ba dượng không phải hạng người tốt lành gì. Ngay từ lần đầu gặp, Kiều Diên đã có thể cảm nhận được điều này. Tuy rằng cậu chậm chạp, nhưng cậu không ngốc, ở thời điểm ba dượng đưa nắm đấm về phía mẹ và mình, Kiều Diên đã cảm giác được khuynh hướng bạo lực của ông ta.
Thời điểm cái mầm đầu tiên đó nhú ra, bởi vì nắm đấm đó còn chưa rơi xuống người mà mẹ đã coi như chuyện này không xảy ra, không cần lo lắng. Sau khi nắm đấm rơi trên người, lời xin lỗi và hứa hẹn sẽ thay đổi từ lần này qua lần khác của đối phương vậy mà vẫn khiến bà tin tưởng không mảy may nghi ngờ.
Ba dượng không chỉ đánh mẹ, còn đánh cả cậu. Mỗi lần bị đánh, Kiều Diên đều không nói gì, về sau mẹ hỏi cậu, có phải đã chịu được rồi không. Kiều Diên không nói có chịu được hay không, chỉ hỏi mẹ có thể rời đi hay không. Khi đó mẹ đã nhìn cậu, nói với cậu, một mình bà không nuôi được cậu. Thế là, Kiều Diên không nói gì nữa.
Kiều Diên chưa bao giờ đưa ra bất cứ phán xét gì về quyết định của mẹ.
Bởi vì cậu cảm thấy, không cần biết người ngoài phán xét thế nào, cậu vĩnh viễn không có tư cách phán xét bà.
Lựa chọn của mẹ, ở một mức độ nào đó đã bị sự tồn tại của cậu ảnh hưởng. Giống như hiện tại, nếu không có cậu thì có lẽ bà đã có thể nhẹ nhàng mà rời đi, tự do tự tại mà sống.
Bởi thế sau đó khi bà thật sự một mình bỏ đi, Kiều Diên nhìn căn nhà bị ba dượng đập nát bấy, cũng rất bình tĩnh mà tiếp nhận.
Khi đó trường hợp của mẹ được đưa vào diện người mất tích, quan hệ hôn nhân của bà và ba dượng cũng không kết thúc. Thế là tiếp theo đó, trong khoảng thời gian tìm mẹ, Kiều Diên vẫn ở cùng với ba dượng.
Sau đó nữa, Kiều Diên tiếp tục đến trường, mà ba dượng cậu ở một lần nào đó đến trường nhìn thấy bạn học nữ cùng lớp cậu, trùng hợp phát hiện cô bé mỗi ngày đều đi qua cửa hàng của mình. Ông ta bèn lợi dụng thân phận ba dượng của Kiều Diên, lừa cô bé kia về nhà. Cuối cùng, ba dượng bị bắt.
Khoảng thời gian đó Kiều Diên mắc phải vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng. Cậu không xác định được bản thân còn có thể tiếp tục chống đỡ hay không, sau đó phía hội phụ nữ đưa cậu đi tư vấn tâm lý, hơn nửa năm sau, tinh thần suy sụp vỡ nát của Kiều Diên miễn cưỡng được dán lại, chuyển trường tiếp tục đi học, tiếp tục sống.
Một đời này của Kiều Diên, kỳ thực mà nói, phần lớn thời gian đều là trạng thái "vây trong sương mù".
Lúc cậu sinh ra, mơ mơ hồ hồ không có ký ức. Sau khi ba ruột qua đời, mẹ tái hôn, cậu mơ mơ hồ hồ sống ở nhà của ba dượng. Sau khi tư vấn tâm lý kết thúc, Kiều Diên miễn cưỡng chống đỡ tinh thần tiếp tục sống, mãi cho đến trước khi gặp được Tần Đông Loan đều là mờ mịt như thế.
Năm nay cậu chưa đến ba mươi, có đến hai mươi năm đều là sống trong mơ mơ hồ hồ.
Đây là trạng thái thường thấy nhất của Kiều Diên, cũng là hình dung tốt nhất về con người cậu.
Phần lớn thời gian của Kiều Diên đều là người nhạt nhẽo không có bất cứ d*c vọng gì, có đôi chút giống với kiến thợ, bởi đối với cậu, mỗi ngày đều đã cố định việc cần làm, duy trì không chết, cứ thế sống cho hết cuộc đời này là xong.
Thời điểm duy nhất cậu giống con người nhất, là khi ở bên Tần Đông Loan. Sau khi cậu và Tần Đông Loan ở bên nhau, tình cảm của cậu, d*c vọng của cậu đều bị đẩy ra ngoài. Tại thời điểm này, cậu mới giống một con người không chỉ có khung xương. Cậu sẽ có máu có thịt, có xúc giác, có sinh lực, có cảm xúc, là một người sống bằng xương bằng thịt thật sự.
Sau khi mẹ đi, cậu cũng đã ở trạng thái mơ mơ hồ hồ như thế, đã định sẽ cứ thế sống xong một đời mơ mơ hồ hồ. Mà sau sự kiện xảy ra hồi trung học kia, niềm tin với một đời mơ mơ hồ hồ của cậu bỗng bị đánh mạnh một cái, đất trời chao đảo, sương mù biến thành bóng tối, bên trong bóng tối này, cậu chỉ có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo quất qua linh hồn. Kiều Diên vốn đã duy trì nhu cầu thấp nhất của loài người là sống sót, ở thời điểm ấy bỗng chốc không chống đỡ được nữa.
Nhưng có lẽ cũng may có tính tình lạnh nhạt này, sau khi được tư vấn tâm lý, cậu đã có thể miễn cưỡng đ è xuống những điều tồi tệ nhất, tuy rằng vẫn sẽ có vô số cột bóng tối thoát ra khỏi lớp tường đè ép thủng lỗ chỗ đó, nhưng tổng thể mà nói, cậu đã có thể trở về một trạng thái mơ mơ hồ hồ tạm bợ.
Bởi vậy, Kiều Diên không có cảm xúc gì đặc biệt với việc mẹ qua đời.
Cậu cứ bình tĩnh tiếp nhận như thế, sự qua đời của mẹ không thể ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu.
Loại tình huống này, tâm lý này khiến Kiều Diên cảm thấy mình có thể là một người máu lạnh vô tình, vậy mà lại không hề có chút dao động cảm xúc nào cả.
Nhưng mà hiện tại khi nhìn thấy mẹ rồi, trong tim Kiều Diên có gì đó thoát ra, gọi là là ký ức cũng được, tình cảm hay cảm giác cũng được, tóm lại đều là một ít dịu dàng ấm áp, là tựa như ánh sáng chiếu xuống.
Hoá ra ý nghĩa của người mẹ trong lòng con cái, chính là dịu dàng, là ánh sáng bao phủ tựa cái ôm ấm áp.
Kiều Diên đứng bên cạnh thi thể của mẹ, trong mắt không có cảm xúc gì, đứng đó một hồi lâu.
Toàn bộ cảm giác và tình cảm, còn có cảm xúc kịch liệt cùng lúc trào ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hơi ấm trên bàn tay của Kiều Diên dường như cũng biến mất ở nơi tiếp xúc với làn da lạnh lẽo của mẹ.
Tần Đông Loan đứng một bên nhìn Kiều Diên, đơn giản là đứng bên cạnh cậu, không làm gì khác. Không biết qua bao lâu, Kiều Diên giống như từ trong một giấc mộng dài tỉnh lại, thu về bàn tay đặt trên khuôn mặt mẹ.
"Người nhà xác nhận đúng rồi chứ?" Bác sĩ đứng bên cạnh hỏi.
Người phụ nữ dẫn đường đến đây sợ Kiều Diên đang đau lòng, muốn thay cậu trả lời, nhưng Kiều Diên đã ngẩng đầu nhìn bác sĩ, nói.
"Xác nhận ạ."
Thi thể của người bệnh đã được nhận, tiếp sau đó còn có vài thủ tục linh tinh khác. Bác sĩ nói vài điều, người phụ nữ kia cũng nói vài điều, trong khi đó, Kiều Diên chăm chú lắng nghe, làm theo những điều họ nói.
Kiều Diên được người phụ nữ kia gọi đến. Chờ xử lý xong thủ tục liên quan ở bệnh viện, tiếp theo sẽ đưa mẹ cậu về, tiếp tục an táng và chôn cất.
Mẹ cậu được đưa vào một chiếc túi đựng xác, đặt lên xe của bệnh viện, sau đó đoàn người rời khỏi bệnh viện, đi về nơi mẹ cậu ở.