Thần chú theo như Lưu Vân quan niệm, khác hẳn những điều mà trước đây tôi nghe nói. Như Lưu Vân nói, thì những câu thần chú như kiểu cầu mưa… đều là nói linh tinh vớ vẩn, thần chú cầu phù hộ bình an cũng chỉ đơn thuần là đem lại tâm lý an ủi cho khách hàng. Còn thần chú thật sự thì không phải thứ anh đọc thuộc là có thể dùng được việc, bắt buộc phải trải qua học tập và rèn luyện lâu dài, phải đạt trình độ thuần thục rất cao %, nếu không, dù niệm chú mỏi mồm cũng chẳng thể thành công.
“Theo như anh Vân nói, thì… tôi ví dụ vậy, giả sử lúc này trên đường xảy ra vụ tai nạn giao thông, anh vừa nói rằng sau khi sự việc xảy ra thì người ta nói khác đi về sự việc, nhưng tai nạn đã xảy ra rồi, lúc này đọc thần chú để làm gì nữa?” Tôi nhìn ra con đường, và hỏi Lưu Vân.
Lưu Vân lắc đầu: “Anh chưa nghe kỹ rồi. Thực ra thần chú không giống như anh vẫn nhìn thấy trên ti-vi. Tôi đọc một đoạn thần chú, có thể khiến cho núi dịch chuyển, hoặc có thể biến người ta thành con ếch, và chỉ có thể sử dụng nó thành công sau khi một sự việc nhất định đã xảy ra. Ở đây nói “sự việc nhất định” tức sự việc rất không bình thường, ví dụ một ai đó bị ma nhập, thì thần chú đuổi ma có thể phát huy tác dụng.”
Lưu Vân lại hỏi tôi: “Anh đã nghe nói đến ‘Cửu đan kim dịch sơn kinh’ chưa?”
Tôi nghĩ một lúc. Cái tên này là lạ, nhưng tôi cũng hơi có một chút ấn tượng, bèn nói: “Tôi không thấy quen mấy… hình như đã nghe thấy ở đâu đó…”
Lưu Vân gật đầu: “Đó là tác phẩm của Tả Từ thời Tam quốc để lại, nghe nói ông ta chỉ truyền dạy cho một mình Cát Hiểu Tiên. Tạm chưa nói ‘Cửu đan kim dịch sơn kinh’ có phải của Tả Từ không, nhưng rất nhiều người đều cho rằng trong đó ghi lại các pháp thuật của chư tiên, họ rút ra một kết luận là: mọi phép biến hóa đều không thể tách rời hai chữ ‘thay thế’. Ví dụ, người vận dụng pháp thuật biến hòn đá ở ngay trước mặt thành vàng, thực ra là dùng một khối vàng cùng thể tích với hòn đá để thay thế cho hòn đá mà thôi. Tuy nhiên, những chuyện đó đều là truyền thuyết, tôi chỉ coi như mình nghe kể chuyện mà thôi.”
Nghe đến đây tôi ngáp một cái rõ dài. Gần đây quá ít được nghỉ ngơi, thậm chí nghỉ ngơi lại càng thêm mệt mỏi, cho nên hễ ngồi hơi lâu một chút là ngáp lấy ngáp để cứ như một con nghiện. Lưu Vân nhìn tôi, nói: “Chắc anh chẳng hứng thú gì với những điều tôi vừa nói, thế này vậy, tôi sẽ kể anh nghe chuyện phục ma mà chính tôi từng chứng kiến tận mắt. Nhưng anh phải hứa rằng nếu muốn kể lại cho ai nghe thì anh phải coi như kể một câu chuyện bâng quơ, tuyệt đối không nên rào trước rằng ‘đây là chuyện hoàn toàn có thật’.” Nói xong, Lưu Vân cười hề hề, tôi nhận ra anh cười rất gượng.
Anh đã hiểu lầm vì cái ngáp của tôi vừa rồi. Tôi định thanh minh nhưng lại nghĩ rằng anh muốn kể chuyện phục ma, thì tôi cũng được thỏa mãn tâm nguyện ngày hôm nay, cho nên tôi ngượng nghịu mỉm cười rồi mời anh thuốc lá, châm lửa cho anh nữa.
Lưu Vân rít một hơi thuốc, rồi nói: “Trước khi kể về nó, tôi sẽ nói một chút về yêu quái, tức là những thứ mà người ta hay nhắc đến như ma, quỷ… là thứ gì? Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ gọi là ngũ hành hoặc ngũ nguyên, là nền tảng của vạn vật trên thế gian này. Âm dương nương tựa vào nhau, đắp đổi cho nhau. Dù người, yêu quái hay ma quỷ cũng vậy, đều là vật thể do ngũ nguyên gắn kết nương tựa lẫn nhau mà hình thành. Người ta thường nói có hồn phách, hồn và phách là tách biệt chứ không phải là một thứ. Nhưng cả hồn lẫn phách đều có thể bị biến đổi do nguyên khí âm dương trong cơ thể bị rối loạn; hồn bị rối loạn sẽ biến thành quỷ mà chúng ta thường nói, quỷ không có thực thể, nếu nó muốn tiếp xúc thật sự với vật thể thì nó chỉ có thể dùng nguyên khí âm dương còn sót rất ít trong nó để nương tựa vào một vật thể khác. Phách thì sao? Phách có thể rối loạn biến thành yêu, quỷ và yêu thì có liên hệ với suy nghĩ, dáng vẻ, ngôn ngữ, thị giác, thính giác của con người, nếu hai thứ này được con người tác động điều hòa thì sẽ biến thành ma.”
Tôi gật đầu tuy không thật hiểu rõ lắm, nhưng những điều Lưu Vân nói đã khiến tôi càng thêm hứng thú thật sự.
“Trở thành quỷ, thì không thể có biến hóa về ngoại hình, vì nó không có thực thể, nó tựa như không khí, không thể sờ thấy hay nhìn thấy; nó chỉ còn lại một phần nguyên khí và tư tưởng, nó có thể nhập vào con người. Còn yêu thì lại khác, yêu có thể tùy vào sự ảnh hưởng của ngoại giới mà có sự biến hóa về ngoại hình; tuy nhiên nó chỉ là biến hóa chứ không thể giữ được ý thức vốn có của con người và nó càng không thể nhập vào con người; nói cho dễ hiểu hơn, tức là nó hơi cao cấp hơn con người, nó có thể khiến mình trở thành không có thực thể và lại có thể biến hóa, có thể nhập vào con người. Tuy nhiên, dù hồn phách con người ta vì một nguyên nhân nào đó biến thành ma rồi, thì con ma ngày cũng không mất đi bản tính của con người trước đó, có điều, người này sẽ quên mất quá khứ.”
Tôi nhìn cây bút ghi âm đặt trên bàn, và nghĩ rằng mình chưa xóa các nội dung đã ghi trước dây, liệu băng còn chỗ chứa hay không… thì Lưu Vân đã bắt đầu kể luôn vào sự việc phục ma: “Vụ việc này lẽ ra tôi không thể tận mắt nhìn thấy; nếu không vì cha tôi ốm rất nặng thì tôi cũng không có mặt ở cái thị trấn nhỏ bên sông Trấn Giang…”
Năm Lưu Vân mười sáu tuổi, mẹ anh qua đời, cha anh đang làm ở Phòng tiêu thụ của một xưởng sản xuất phân bón hóa học huyện Trấn Giang, ông rất lúng túng, đành đón Lưu Vân đến ở với mình ở nơi đang công tác. Lưu Vân vẫn nhớ rằng, hàng ngày sau khi tan học, anh đều đến ngồi ở phòng tiếp khách hàng chỗ cha anh và làm xong bài tập, sau đó cùng cha anh đi chợ mua các thức ăn giá rẻ đem về nhà nấu với mỳ sợi. Nhắc đến mỳ sợi, Lưu Vân nói rằng đó là thứ mà anh ghét nhất trên đời. Những năm tháng đó, bữa tối anh toàn phải ăn mỳ sợi, hiện giờ nghĩ đến là thấy ghê cổ.
Cha anh khi rỗi rãi đều mở một cuốn sách nhỏ bìa ố vàng ra xem, vừa xem vừa lẩm bẩm những câu xin lỗi tổ tiên… Trong cuốn sách này có rất nhiều chỗ ông đọc không hiểu, còn Lưu Vân thì thoạt đầu cũng không ham những thứ sách như thế nhưng ngày nào anh cũng nghe cha anh nói lại một lượt, cứ thế mãi, dần dần Lưu Vân cũng nảy sinh ý nghĩ muốn tìm hiểu xem trong cuốn sách đó viết những gì.
Một hôm cha anh đi vắng, anh lấy một cái hộp cha anh vẫn cất trong tủ áo ra, rồi lấy cuốn sách đó ra xem. Nhìn mãi hồi lâu, Lưu Vân vẫn không hiểu trong đó viết những gì. Đang định lại cất vào chỗ cũ thì cha anh trở về. Lưu Vân hoảng sợ, vứt cuốn sách ở đó rồi chạy ra ngoài; Lưu Vân biết cha anh cực ghét bị ai đó lục lọi đồ đạc. Nào ngờ, anh vứt cuốn sách đúng vào bếp than ở góc phòng, cha anh nhìn thấy lập tức lao đến thò tay vào đống lửa cầm cuốn sách lên, ông bật khóc và kêu than rằng đã đốt mấy những lời dạy của tổ tiên. Tối hôm đó rất khuya Lưu Vân mới về nhà, vì cha anh đã đi tìm anh, nếu không anh cũng không dám lò dò về nữa.
Đêm hôm đó người cha gọi anh lại gần, hỏi: “Con rất muốn biết trong cuốn sách đó viết những thứ gì phải không?”
Lưu Vân gật đầu, nhưng chợt nghĩ đến sự việc vừa xảy ra lúc chiều, anh lại lắc đầu, mím môi không nói gì.
Cha Lưu Vân mở cuốn sách nhỏ đó ra, chỉ tay vào trang lẻ của tờ cuối cùng, có chữ, nói: “Đây là ông nội con.” Sau đó lại chỉ vào trang trước đó: “Đây là cụ nội con.” Ông giở đến trang chẵn của tờ cuối cùng, là một trang trắng không có chữ, nói: “Đây là chỗ để dành cho cha.”
Lưu Vân đang định hỏi tại sao, thì cha anh nói một câu khiến suốt đời anh không bao giờ quên: “Đây là khu mộ của chi trưởng của họ Lưu nhà chúng ta.”