"Có thể chỉ có anh là xấu thôi?"
Người đại diện đang nhìn mà mặt biến sắc, đây đều là phóng viên, Dư Vũ ở ngay trước mặt bọn họ châm chọc, không biết khi họ về sẽ viết thành cái gì nữa, anh chạy nhanh tiến lên.
"Đại Ngư, đừng đùa nữa, vị phóng viên này, Đại Ngư đang đùa thôi."
Mặt phóng viên kia vừa đen vừa tím, "Anh Dư, anh đang cậy mình nổi tiếng rồi coi thường người khác sao?"
"Anh nói năng lỗ mãng với bạn gái tôi, tôi không thể nói lại sao?"
Sắc mặt Dư Vũ cũng khó coi, cái đám cẩu tử này, thật con mẹ nó chán ghét!
"Tôi chỉ là nói thật mà thôi, một người dựa vào bán năng lượng mà nổi danh, mang theo cư dân mạng phê phán hết chỗ này, lại phê bình đến chỗ kia. Nói mấy lời không xuôi tai, Độc Kê Thang tồn tại chính là để trả thù xã hội, là mối nguy hại với người trẻ tuổi, anh nghĩ cô ấy giỏi lắm sao?"
"Mẹ nó!" Trán Dư Vũ nổi gân xanh, tay trái đem cặp lồng cơm để trên mặt đất, nhào tới.
Người đại diện chạy nhanh tới ngăn lại, các phóng viên khác chỉ e sợ thiên hạ không loạn mà chụp ảnh.
...
#Dư Vũ khinh thường người khác#
#Dư Vũ ấu đả với phóng viên#
Các loại đề tài hôm đó liền lên hot search, tin Dư Vũ ấu đả với phóng viên trực tiếp lên đầu đề.
Người đại diện mặt đen kịt, "Làm sao cậu lại manh động như vậy? Cậu định đánh phóng viên sao? Cậu không biết truyền thông đều chỉ sợ thiên hạ không loạn sao, cậu đánh một cái, toàn bộ bài viết, có thể đem cậu bôi đen thành cái dạng gì chứ!"
Dư Vũ trầm mặc ngồi, đạo diễn cho anh nghỉ ngơi một ngày, rõ ràng là cũng mất hứng.
Nếu anh bị bôi đen đến thảm, đến lúc đó có người bởi vì chống lại Dư Vũ mà không xem phim của bọn họ thì sao?
Nhưng mà Vương An cũng không trách anh, ông biết có những phóng viên thật ra không thực sự chú ý tới minh tinh, mà chỉ để ý và tạo ra những đề tài hù đầu thôi.
Bạn trên mạng Giáp: Cẩu tử có đôi khi thực con mẹ nó đáng ghét
Bạn trên mạng Ất: Mới chỉ nổi thế này, mà đã bắt đầu lớn lối rồi sao?
Bạn trên mạng Bính: Khinh thường? Tôi kiểu đây là ai vậy
Bạn trên mạng Đinh: Ha ha, mặc kệ vì nguyên nhân gì, đánh người chính là không đúng
Bạn trên mạng N: Có chuyện gì vậy?
...
Trên mạng bôi đen như thủy triều, Dư Vũ cũng nhập tâm vào quay phim, hiện tại anh chỉ làm việc với người đại diện của mình, đoàn đội về quan hệ xã hội cũng không có một ai.
Trên mạng có nói gì anh cũng không xem không nghe, dù sao anh không cảm thấy bản thân sai là được.
Tối hôm nay, Dư Vũ trở lại khách sạn, người đại diện đứng ở cửa đợi, mặt mang ý cười.
"A, sao tâm tình tốt vậy?"
Người đại diện cười giơ điện thoại lên, "Cậu xem."
Dư Vũ nhận, chỉ thấy trên đó viết,
「 Hứa Toàn: Không quen nhìn mấy chuyện lật ngược phải trái, chân tướng ở đây @Đại Ngư 」
"Tôi đã giúp cậu share lại rồi."
Dư Vũ gật đầu, là clip toàn cảnh lúc đó. Trước tiên anh gửi cho Hứa Toàn một tin nhắn, cảm ơn, chỉ đơn giản hai chữ này.
Hứa Toàn nhếch miệng cười, rồi sau đó chuyển hướng nhìn vợ mình, "Cảm ơn vợ!"
"Có cái gì mà cảm ơn." Cô cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục đan khăn quàng cổ.
Hứa Toàn lướt lướt màn hình, anh cũng hiểu Dư Vũ, nên cũng không nói Độc Kê Thang vốn là một cô gái tương đối đẹp mắt, bình thường, không ai thích nhìn người mình thích bị người khác chửi bới cả.
"Cái chuyện bị bôi đen kia mọi người có biết không?"
"Biết biết, chuyện diễn viên Dư Vũ đánh người, đánh phóng viên!"
"Ai, đều là nói bừa! Bà đã xem cái video kia chưa? Chân tướng ở video đó đấy."
"Tôi xem rồi, căn bản không phải đánh phóng viên đó, cậu ấy bổ nhào qua đã bị người khác ngăn cản lại!"
"Đúng vậy, hơn nữa phóng viên kia chửi bới vợ cậu ấy trước!"
"Thằng nhóc này thật trọng tình trọng ý."
"Đúng, bà xem ban đầu, cậu ta ngồi dưới đất ăn cơm đựng trong cặp lồng, có chỗ nào mà lớn lối chứ."
"Ai, chúng ta giúp cậu ta đi, sao lại có thể để người tốt bị mắng được?"
"Đúng đúng đúng, con của lão Lí làm truyền thông phải không? Để tôi nhờ con của ông ấy giúp đỡ một chút."
"Đúng đúng, còn có con gái của lão Từ nữa, không phải là gả cho một người làm ở bộ văn hóa sao? Nhờ bọn họ giúp đi?"
"Để tôi nhờ con tôi giúp một chút..."
...
Một đám người già ngồi ở quảng trường kịch liệt thảo luận, mười phần nhiệt tình, khó lắm mới xuất hiện được mấy chuyện này trong cuộc sống sau về hưu nhàm chán của họ. Đoàn người say mê, nói nhất định phải can thiệp chuyện này!
Cho nên chờ Thư Trữ đóng cửa đi ra, chuyện trên mạng cũng đã hạ màn.
Có vô số ngôi sao bênh vực Dư Vũ, và những phóng phóng viên đặt điều gây chuyện đó cũng được điểm danh để phê bình. Cũng có lời đồn đãi, sắp có quy luật dành cho giới giải trí được lập ra...
Thư Trữ: "..." Xấu? Bao dưỡng? Bán năng lượng?
「 Độc Kê Thang: Cho nên tôi vừa đóng một cái cửa, đã phát sinh chuyện gì?! 」
Lâu ngoại lâu: Không có chuyện gì, có người chửi bới chúng ta, mọi người đã chuẩn bị thao tác bàn phím sẵn sàng rồi.
Nhìn lại năm tháng tươi đẹp trước đây: Thật ra tôi luôn luôn cảm thấy Độc Đại tuy rằng gọi là Độc Kê Thang, nhưng năng lượng lại rất tích cực.
Tôi yêu độc đại: +1 cho lầu trên
Tiểu hoa hồng: Độc Đại tuy rằng nói chuyện sắc bén, hay hâm chọc, nhưng mỗi lần tôi muốn phấn đấu, đều tìm đến Weibo của Độc Đại để lướt, đọc xong lại tràn ngập nỗ lực phấn đấu.
Sông lớn: Độc Đại thật ra dùng sự độc miệng để truyền bá năng lượng tích cực của mình đó, tôi yêu Độc Đại!!
Tôi yêu Độc Đại: Lầu trên nhắc tới tôi làm chi?
Editor: melbournje
Thư Trữ cười khẽ, không nói gì thêm, sự trưởng thành của cô gắn liền vói bọn họ. Mặc kệ người khác nói cô độc hay không độc, cô vẫn cùng hội với những người này.
Mang theo Hoàng Mao cùng Phì Mễ đi ra ngoài dạo qua một vòng, tìm linh cảm.
Buổi tối cô call video cùng Dư Vũ.
"Sao lại không nói với em?"
"Việc nhỏ thôi mà." Dư Vũ nhếch miệng cười, đôi mắt cong, màu da sáng rọi một cách dị thường trong điện thoại, hàm răng trắng loá có chút chói mắt. Anh luôn như thế này, chuyện gì đều có thể nói là việc nhỏ, tình huống gì cũng có thể cười được.
Vừa nhìn thấy anh, liền tự cảm thấy, không có chuyện gì khó khăn mà giải quyết không xong.
"Ai giúp anh vậy?"
Dư Vũ nhức đầu, "Người đại diện nói có thể là fan."
"Lợi hại như vậy sao?"
Dư Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cho em xem trên Weibo."
Trời quang: Ngày hôm qua tan học về nhà, ông nội của tôi đang khóc lóc om sòm với ba tôi, bảo ông ấy giúp Dư Vũ rửa sạch oan khuất... Ba tôi không nói gì mà đáp ứng. Đột nhiên phát hiện, nhìn cảnh này có chút quen mắt, năm đó thần tượng của tôi bị bôi đen tôi cũng khóc lóc om sòm như vậy. Nhưng mà, tôi náo cũng không có cách gì, lại còn bị đánh một trận... hahahahaha"
"Phốc ha ha ha, sức chiến đấu của fan già của Dư Vũ có thể nói là tương đối cường hãn nha!"
Dư Vũ: "..."
Người đại diện cũng nói như vậy, không có nhiều người có fan già tuổi như vậy, cũng không ai biết, thì ra fan già lại lợi hại đến thế...
...
Bộ phim này Dư Vũ quay hơi lâu, từ một tháng hạ tuần, đến mùa xuân tháng ba, Dư Vũ mới tính đóng máy.
"Đại Ngư, đi đi, chúng ta đến đoàn làm phim "Nhân Dân" đi."
Dư Vũ suýt nữa nhảy lên, "Đậu mé, không cho tôi gặp vợ sao?"
"Tuy "Nhân Dân" chưa phải phim gì lớn, nhưng có nhiều diễn viên có kinh nghiệm lâu năm, nên tạo mối quan hệ và làm quen sớm với bọn họ. Tuổi cậu còn nhỏ, nên đến sớm một chút."
Dư Vũ nhíu nhíu mày, một mặt rối rắm, ủy ủy khuất khuất nhìn người đại diện.
"Rẽ qua Bắc Kinh được không, tôi nhất định phải đi thăm Thư Thư!"
Sắc mặt người đại diện co lại, có thể làm gì trong mấy tiếng chứ?
"Cùng lắm có hai tiếng thôi mà? Chỉ một hiệp sao?"
Đều là đàn ông với nhau, trêu nhau là chuyện bình thường
Dư Vũ bổ nhào qua, ôm lấy cổ ông anh, lắc lắc, "Nói cái gì đó?! Một cẩu độc thân như anh, không hiểu được tâm trạng của người có tình yêu đâu."
Người đại diện run run bả vai, đã từng thấy qua nhiều nghệ sĩ yêu đương như vậy, duy chỉ có người này là ra vẻ nhất.
Hơn nửa đêm gọi điện thoại nói ngủ không được, bảo muốn nói tâm sự. Anh còn tưởng có chuyện quan trọng gì, kết quả người ta nói: "Tôi luôn ở bên ngoài quay phim, liệu tình cảm của Thư Thư có phai nhoà đi hay không?"
Người ra vẻ nói mình không ra vẻ?
Dư Vũ đến Bắc Kinh là buổi chiều, trước tiên anh gọi điện thoại cho Thư Trữ, tận lực tiết kiệm thời gian, dự định đi ba tiếng, cả đi lẫn về là một tiếng, có thể ở cùng Thư Thư hai tiếng.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính, lại không tính đến trường hợp kẹt xe.
"Mẹ nó!" Dư Vũ chửi, lộ trình nửa tiếng, bởi vì kẹt xe, nên mất hẳn một tiếng.
Người đại diện nhìn nhìn giờ, "Cậu đi đi, có một tiếng nhé."
Anh ta lại khinh khinh nhìn nửa dưới của Dư Vũ, "Tôi cảm thấy cũng đủ rồi."
"Cút!" Rồi sau đó anh không quay đầu lại, vui vẻ vui vẻ đi thẳng đến phòng 249.
"Thư Thư!" Dựa theo dự tính, khi gặp mặt trước tiên là phải hôn một cái hôn nồng nhiệt đạt tiêu chuẩn kiểu Pháp.
Nhưng mà Thư Trữ mở cửa, liền lại trực tiếp đi vào.
Dư Vũ ủ rũ, Thư Thư không nhớ mình sao?
"Ngẩn người cái gì, tới ăn cơm!"
Dư Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy Thư Trữ từ phòng bếp mang ra một cái bắt, miệng khẽ nhếch, mắt tràn ngập sự không thể tin.
"Em làm gì đó?"
Thư Trữ gật đầu, "Ngày mốt sinh nhật anh, anh không ở nhà, nên hôm nay em làm cho anh bát mỳ điều. Em không làm mì trường thọ, anh cứ ăn đi, có ý là được."
Hốc mắt Dư Vũ ửng đỏ, từ sau lưng ôm lấy Thư Trữ, "A a a! Vợ, anh yêu em!"
Thư Trữ vỗ vỗ tay anh, "Mau ăn đi."
Người đại diện nhìn nhìn giờ, người này sao còn chưa xuống chứ? Nghĩ nghĩ, rồi lên lầu.
Gõ cửa, là Thư Trữ mở cửa, Dư Vũ đang ngồi ở trước bàn, trên bàn có một cái bát sạch sẽ.
"Phải đi sao?" Lời này là Thư Trữ hỏi.
Người đại diện gật đầu, "Sợ kẹt xe, phải đi trước một tiếng."
Thư Trữ đi qua vỗ vỗ bả vai Dư Vũ, "Đi thôi, đi xong rồi về."
Anh xoay người ôm lấy thắt lưng Thư Trữ, đem mặt dán ở trên người cô, nhìn về phía người đại diện, ủy ủy khuất khuất, "Anh đi trước đi, khi bắt đầu quay thì tôi đi, các tiền bối đều có vợ, sẽ hiểu cho tôi mà..."
Còn 4 chương nữa là hết truyện rùi đóo: