Cùng súng đạn tiếp xúc, ước chừng là khi Cố Lạc bắt đầu hiểu chuyện cũng đã bắt đầu rồi, nhưng là chân chính cảm giác bị tử đạn xuyên qua thân thể, đây là lần đầu.
Ở cô đẩy Tác Nhĩ ra trong nháy mắt, trên vai phải cảm giác một trận đau nhức thiêu đốt kịch liệt lan tràn ra.
Lấy bản lĩnh của Cố Lạc cùng tình huống lúc đó muốn đẩy ra Tác Nhĩ có thể tự vệ cũng không khó, nhưng ở một khắc kia, một cái chân của cô chợt không có hơi sức, mềm yếu cơ hồ đứng không vững, nặng nề tựa như bất động. Mặc dù chỉ là một nháy mắt, nhưng ở lúc quan trọng đó suýt nữa gây thành bi kịch lớn.
Trong lúc mấy người chia ra trong thời gian ngắn nhất tìm kiếm vật che chắn gần đây, Cố Lạc dùng thân thể chống đỡ mặt tường chịu đựng qua đau đớn này, súng lục đổi sang tay trái, di chuyển đôi chân, cũng không khác thường, giống như mới vừa rồi một chút này căn bản không có xảy ra.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, cúi thấp người đi vòng qua một mặt khác, lợi dụng gương trang điểm trong túi xách quan sát tình huống đối diện.
Từ Ngao dẫn người tìm kiếm , nhìn cô một cái, Cố Lạc lắc đầu một cái bày tỏ mình cũng không lo ngại: "Trước dẫn hắn đi từ phía sau, tôi che chở."
Tác Nhĩ nghĩ trải qua này lần nếu muốn dẫn xà xuất động bắt được người sống lưu chứng cớ làm công việc thanh lý môn hộ liền không tránh được sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng đồng nhất viên đạn bắn trúng vào trên người Cố Lạc, vẫn là ở trước mặt hắn. Từ Ngao mang người bảo hộ ở bên cạnh hắn, chờ xe tiếp ứng từ góc tối lái tới, mấy người động tác lưu loát lên xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Từ Ngao từ kính chiếu hậu liếc nhìn về phía sau: "Ace."
"Hiểu, giao cho tôi."
Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là bảo vệ thân thể Tác Nhĩ an toàn, về phần chuyện nội bộ tổ chức bọn anh thì không phải là bọn họ muốn nhúng tay rồi, tự nhiên có người của Tác Nhĩ tự mình tới phụ trách, hắn có thể bò đến vị trí này thủ hạ của hắn tất nhiên cũng không phải phế vật.
Ace đã tìm được vị trí đối phương đánh lén, người của Tác Nhĩ vừa đi lên, Từ Ngao liền thông báo anh có thể rút lui. Ace từ trong kính ngắm tìm kiếm đường rút lui cho Cố Lạc, sau đó thu người rút lui.
Nếu như tất cả theo kế hoạch dự định, cho dù Cố Lạc trúng đạn cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng là trên thực tế, Tác Nhĩ đánh giá thấp nhân số của đối phương phái ra, bọn họ cho là Tác Nhĩ vẫn còn ở hiện trường, có một số nhỏ người liền hướng về Cố Lạc tiến tới gần.
Từ Ngao lại rẽ trở lại đã không kịp, càng không thể nào đem sinh mệnh Tác Nhĩ mạo hiểm. Ace nhanh chóng trở lại vị trí góc độ phía trước, nhưng là những người đó bức Cố Lạc đến địa phương căn bản không ở trong tầm mắt anh, sau đó anh căn bản không giúp được gì.
Từ Ngao: "Rất nhiều người?"
Cố Lạc: "Tám." Tiếng nói còn chưa có xong, lại phát hiện người âm thầm tới gần, liền sữa chửa: "Có lẽ là mười."
Từ Ngao: "Bỏ rơi bọn họ, nghĩ biện pháp gặp nhau."
Dựa theo kế hoạch, ở trên con đường đối diện kia có lưu một chiếc xe dự phòng chuyện xảy ra.
Cố Lạc che vết thương vòng qua đám người tìm được chiếc xe kia, còn không đợi mở cửa xe, sau lưng liền đưa qua một cái tay, đem cô lật lại chống đỡ ở trên thân xe. Cố Lạc lần này không có phản kháng, một là bởi vì anh vừa vặn đè lại vai phải của cô, đau đến cô không còn hơi sức; hai là cô từ phản quang trên cửa sổ xe nhìn ra người đến là ai, bỏ súng lục vào túi ở trước khi cô xoay người bị cô nhanh chóng cất xong, không cho nhìn anh thấy.
Lúc Thi Dạ Triêu giữ chặt vai của cô cảm giác đầu tiên chính là xúc cảm một trận ấm áp trên lòng bàn tay, mi tâm nhíu lại."Đưa chìa khóa xe cho anh."
Cố Lạc tính toán không có đưa cho anh, cũng không muốn kéo anh liên luỵ vào. Thi Dạ Triêu không thúc giục cô, ngược lại cười hỏi: "Hiện tại so sánh với những người đuổi theo em đó, chẳng lẽ anh đối với em mà nói so với bọn họ còn nguy hiểm hơn?"
. . . . . .
. . . . . .
Đáy mắt Cố Lạc có chút giãy giụa, sau đó mới giao ra chìa khóa xe. Thi Dạ Triêu nhét cô vào trong xe, Cố Lạc tựa vào chỗ ngồi phía sau, xé toang một đoạn váy quấn lên vết thương cầm máu, trên mặt đã thấm ra mồ hôi lạnh. Đối phương chuẩn bị hình như rất đầy đủ, ba chiếc xe đuổi theo phía sau bọn họ. Thi Dạ Triêu không có lái đi đường lớn, chỉ quẩn quanh mấy con đường nhỏ quanh co thì bỏ rơi bọn hắn.
Cố Lạc không nhìn thấy mấy chiếc xe theo kịp, "Anh đối với con đường này rất quen thuộc."
Thi Dạ Triêu nhẹ nhếch khóe miệng, "Anh cho là loại thời điểm này em nên tốt với anh một chút, không sợ làm anh mất hứng xui xẻo anh xúc động ném em ra ngoài?"
"Sẽ không nghĩ tới anh có thể thật sự giúp tôi, thật sự ném tôi xuống tôi cũng không cảm thấy có nhiều kinh ngạc."
Thi Dạ Triêu nhíu mày, "Anh ở trong lòng em ác liệt như vậy?"
"Dĩ nhiên không phải."
Câu này cô đáp thật sảng khoái, Thi Dạ Triêu còn chưa có nói tiếp liền nghe Cố Lạc nói: "Người như anh, căn bản cũng sẽ không khiến tôi để ở trong lòng."
Thi Dạ Triêu biết cô đang ám chỉ chuyện gì, không lên tiếng.
Cố Lạc bị anh mang tới khách sạn anh đang ở, trước khi xuống xe cởi áo khoác che lên trên người cô, vốn định đưa tay ôm cô, nhìn ra cô kháng cự, liền thu tay lại đứng ở ngoài xe, mắt lạnh nhìn cô cố làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trên cánh tay giấu ở trong áo ngoài của anh, máu tươi bởi vì mấy động tác này từ vết thương tóe ra, hội tụ thành một dòng nhỏ theo cánh tay lượn xuống.
Cô tựa vào trên thân xe thở dốc một hơi, sắc môi trắng bệch, dị thường khó coi. Thi Dạ Triêu hoài nghi cô có thể từ nơi này kiên trì đến gian phòng hay không, nhẹ ôm ở hông của cô."Anh ghét phiền toái, nếu như em té xỉu ở nửa đường anh tuyệt đối sẽ không nghĩ xen vào chuyện của em nữa."
"Ai cần anh quản?" Cố Lạc trừng mắt nhìn anh, thân thể lại thuận thế nhẹ nhàng rúc vào trên người anh, xem xét thời thế, cô cũng không thể thật sự ở trước công chúng phạm sai lầm.
Trong thang máy, đã có một giọt máu theo móng tay cô rũ xuống rơi vào trên mặt đất, chờ thang máy dừng lại cửa vừa mở ra, Thi Dạ Triêu quả quyết ôm ngang cô lên đi ra ngoài, căn bản mặc kệ ánh mắt ái muội của những người đi chung thang máy.
Thi Dạ Triêu đặt cô lên trên giường, lúc vén lên áo khoác của cô cánh tay kia đã nhuộm không ít máu. Máu đỏ tươi cùng da thịt trắng nõn của cô tạo thành đối lập mãnh liệt, Thi Dạ Triêu cởi vải ra xem xét vết thương.
"Đạn đi xuyên qua."
Anh xoay người đi tìm khăn lông sạch sẽ, Từ Ngao từ máy truyền tin gọi tới, không thấy cô đáp lại hiển nhiên có chút nóng nảy. Cố Lạc lập tức đè ép âm thanh nhân cơ hội trả lời, "Từ Ngao, tôi không sao."
"Cô ở đâu? Để phái người đi đón cô."
Cô liếc cửa, chú ý nghe tiếng bước chân ở bên ngoài."Trước không cần đến, tôi. . . . . . Đang ở cùng với Thi Dạ Triêu."
". . . . . ."
"Anh ta giúp tôi thoát khỏi mấy người kia."
"Tình trạng thương thế của cô thế nào?"
"Không có gì đáng ngại, anh ta sẽ xử lý giúp tôi, không cần lo lắng."
Từ Ngao ở bên kia hình như suy nghĩ một chút, "Như vậy cũng tốt, đúng giờ giữ vững liên lạc, coi chừng bản thân mình một chút."
Cố Lạc lấy xuống máy truyền tin cùng súng lục thả ở bên người, vén quần áo lên liếc nhìn vết thương, suy nghĩ nơi này nhất định không có thuốc tê. Quả nhiên Thi Dạ Triêu trở về câu nói đầu tiên là: "Để ngừa ngộ nhỡ, cần xem có mảnh vụn lưu lại ở bên trong hay không, nhưng là không có thuốc tê."
Đón đầu Cố Lạc, Thi Dạ Triêu lại nói: "Em nguyện ý anh có thể trước đánh em bất tỉnh."
"Không cần." Cô cần ở vào thời điểm này giữ vững tỉnh táo."Anh trực tiếp làm là được rồi."
Thi Dạ Triêu nhìn Cố Lạc một cái, cầm cây kéo cắt bỏ đai an toàn lễ phục của cô, rửa một chút vết máu ở vết thương."Em và Tác Nhĩ quan hệ thế nào?"
"Không quan hệ."
"Không quan hệ? Sẽ cùng hắn cùng nhau tham dự hôn lễ thái tử?"
"Có quan hệ hắn sẽ bỏ rơi tôi?" Cố Lạc nói xong mặt không đỏ tim không đập, cũng không biết Thi Dạ Triêu sẽ không tin tưởng.
Anh cố gắng dùng nói chuyện phiếm dời đi lực chú ý của cô."Người như vậy, tận lực tránh tiếp xúc, phụ nữ chơi qua so với đàn ông em đã gặp còn nhiều hơn."
Anh nghiêm trang nói xong, Cố Lạc bất chợt liền cười."Lời như thế từ trong miệng anh nói ra cảm giác thật kỳ quái, chẳng lẽ anh là chính nhân quân tử?"
". . . . . ." Thi Dạ Triêu thật đúng là không thể phản bác, xoắn khăn lông đưa tới bên môi cô."Cắn."
"Không cần, tôi có thể nhịn được không kêu."
Thi Dạ Triêu nắm được cằm của cô, ép buộc cô hé miệng sau đó đem khăn lông nhét vào, lời nói mang hai nghĩa: "Em không nhịn được, coi như chờ chút nữa động tác của anh dịu dàng hơn em cũng không chịu nổi."
Cố Lạc dĩ nhiên nghe được, lườm anh một cái, giữ lại tinh lực còn sót lại ứng phó hành hạ sau đó. Mới vừa rồi tình thế nguy cấp cô không để ý tới vết thương, hiện tại nguy cơ giải trừ, tất cả cảm giác đau tăng gấp bội hướng cô đánh tới.
Thi Dạ Triêu sử dụng công cụ tạo ra một lỗ nhỏ chỗ cô bị tử đạn ghim xuyên qua, đem đèn bàn vặn đến ánh sáng mạnh nhất, cái nhíp đưa vào trong bắt đầu tìm kiếm mảnh vụn đạn. Thân thể Cố Lạc lập tức căng thẳng, mỗi một động tác của anh, cô cảm nhận được đau nhức đều là không thể hình dung.
Cố Lạc trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thân thể đều bởi vì đau đớn mà run rẩy, Thi Dạ Triêu thì làm như không thấy, giống như cô sẽ không đau vậy, đổi lại phương hướng góc độ bất đồng ở trong vết thương khoét. Chờ anh rốt cuộc lấy ra hai miếng mảnh vụn nhỏ thì Cố Lạc đã đau đến nỗi ngay cả run rẩy cũng không được rồi.
Dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tốt vết thương, Thi Dạ Triêu lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, Cố Lạc đã nhắm mắt lại gần như ngất đi, nhưng là như cô từng nói, trừ từng có một tiếng rên rỉ bị đau, thật không có kêu lên.
Thi Dạ Triêu đút thuốc cho cô, nhưng điều kiện thực sự là có hạn, phải chuyển sang nơi khác tiếp nhận xử lý sau đó, vết thương một khi nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.
Thi Dạ Triêu gọi cô hai tiếng, Cố Lạc không có phản ứng, anh cúi thân thể, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô."Cái người này sao lại thoi thóp một hơi ở trên giường anh, anh chỉ hi vọng ở dưới tình huống phát sinh, em không phải bộ dạng hiện tại này."
Mất máu quá nhiều, ý thức của cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, cũng không biết là cô có nghe được lời của mình hay không, chỉ thấy cánh môi của cô hình như giật giật, lỗ tai anh lại gần mới nghe rõ ràng cô đang nói cái gì.
"Tôi. . . . . . Không thể chết được."
Anh có thể xác định, đây là một câu Cố Lạc vô ý thức nói, cô không phải nói với anh, mà là đang tự nhủ, là ám chỉ cho bản mình.
Cô toàn thân ướt đẫm, gương mặt của cô trắng bệch ẩm ướt, mắt thỉnh thoảng nhấc lên khe hở, thỉnh thoảng đóng lại, lông mày thanh tú bởi vì đau đớn khó nhịn chau thành một đoàn. Bộ dáng Cố Lạc suy yếu như vậy, Thi Dạ Triêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Anh trầm mặc, lau mồ hôi hột trên trán cô, cho dù là trước mắt loại tình huống như thế này, tiềm thức Cố Lạc đều không thể buông lỏng .
"Anh ở đây, sẽ không để cho em chết."
. . . . . .
. . . . . .
Cô phải lập tức đi bệnh viện, nhưng bệnh viện nơi này Thi Dạ Triêu căn bản không thể đưa cô đi, sẽ vì cô rước lấy phiền toái cực lớn.
Nếu là ở Canada, hết thảy đều dễ nói, nhưng bây giờ là ở nước M, tình huống cấp bách, Thi Dạ Triêu nhắm mắt suy tư chốc lát, mở mắt lần nữa, bấm một số điện thoại.
. . . . . .
Chuyện đời chung quy chạy không khỏi luân hồi, gió thổi thay phiên chuyển.
Thi Dạ Triêu ôm Cố Lạc đã bất tỉnh xuất hiện, Hoàng Phủ Triệt một thân lẫm liệt không nói hai lời cho anh một quyền."Anh tới chịu chết hay sao?"
Thi Dạ Triêu nghiêng đầu nhổ ngụm máu, "Thái tử nợ tôi một món nợ ân tình, coi như trả tôi, yêu cầu này cũng không quá đáng."
Hoàng Phủ Triệt quét mắt nhìn người phụ nữ trong ngực anh, "Nếu như mà tôi nói tôi không cứu cô ta, anh muốn quỳ xuống cầu tôi sao?"
Thi Dạ Triêu lành lạnh cười một tiếng, "Anh muốn tôi tìm người chôn theo cô ấy?"
. . . . . .