Thi Dạ Triêu vẫn không có nói cho Cố Lạc, đặc biệt thích xem tiểu bộ dáng của cô không sợ trời không sợ đất lúc khiêu khích anh, dù sao trừ cô cơ hồ không có phụ nữ nào dám ở trước mặt anh làm càn như vậy. Cố Lạc càn rỡ không phải càn rỡ ỷ sủng mà kiêu, mà là thật sự cô có tư cách cùng can đảm này. Thi Dạ Triêu chưa từng thấy qua một phụ nữ có thể giống như Cố Lạc vậy, nhìn như dũng cảm, kì thực dũng cảm hơn, ngoại trừ Thi Dạ Diễm cùng Lục Kya Việt hình như đối với cái gì cũng đều không để ý.
Anh cũng vẫn luôn muốn biết một chuyện, cô đến tột cùng là ỷ vào cái gì, mới dám không cố kỵ gì lần nữa đụng vào ranh giới cuối cũng của anh.
Mặc dù nhiều khi quả thật bị nội dung khiêu khích của cô dẫn đến buồn bực, tỷ như hiện tại.
Hai người tầm mắt giằng co một phen, Thi Dạ Triêu vẻ mặt không biến hóa nhiều lắm, chỉ là khóe miệng mấp máy."Đứa bé tại sao họ Lục? Không họ Từ?"
"Đứa bé của em, em thích để cho nó họ gì liền họ ấy."
Nếu là phải gạt Cố gia, như vậy Lục Kya Việt họ gì tên gì cũng không quan trọng, Thi Dạ Triêu nhéo cằm nhỏ của cô."Nếu thật là như vậy, mà có thể giải thích nguyên nhân ngày đó hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, xem ra cần phải tìm thời gian cùng hắn nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?" Cố Lạc tò mò.
"Em thời điểm mười lăm mười sáu hắn ít nhất cũng rồi." Thi Dạ Triêu âm hiểm nhu hòa liếc cô một cái: "Lấy quan hệ hiện tại của anh và em. . . . . . Đối với phụ nữ của anh đã sớm bị khổ lớn như vậy, anh không thể nào không hề làm gì chứ?"
"Em không có cảm thấy chịu khổ, em rất yêu con trai em, mặc kệ ba nó là ai." Lời của anh nói nửa thật nửa giả, Cố Lạc tâm tình vốn là vô cùng buồn rầu lại tan ra một chút, không nhịn được cong mặt mày, lại cố ý chê cười."Phụ nữ của anh? Em thừa nhận rồi sao?"
"Không cần em thừa nhận, anh thừa nhận là đủ rồi."
Người đàn ông cường đại, không biết xấu hổ, nhưng làm cho cô tâm tình càng phát ra cởi mở."Em không ngờ anh đối với chuyện làm bố dượng như vậy còn rất mưu cầu danh lợi, nghĩ muốn con trai như vậy sao?"
Vốn là vô tình vừa hỏi, lại đánh tới địa phương yếu ớt nhất trong lòng Thi Dạ Triêu. Nhớ tới khối mộ bia vô danh kia, Cố Lạc muốn đem lời nói thu hồi đã không kịp. Nhưng nếu vẻ mặt Thi Dạ Triêu lộ ra nửa điểm khác thường, cho dù là trầm mặc, Cố Lạc cũng sẽ không nhịn được nói tiếng thật xin lỗi, nhưng người đàn ông này chỉ dừng một chút lại trực tiếp gật đầu thừa nhận.
"Thế nào, chuẩn bị lúc nào thì sinh cho anh một đứa? Nhưng phải họ Thi."
Cố Lạc chu môi, chỉ chốc lát sau chợt ngồi dậy đi xem lịch, cô thế nhưng quên ngừa thai. Thi Dạ Triêu khoan thai tự đắc tựa vào đầu giường, dĩ nhiên biết cô đang làm gì."Cố Lạc, suy nghĩ một chút?"
Cố Lạc vẻ mặt không chịu được."Anh có thể không nói loại đùa giỡn này không? Rất nhàm chán."
Thi Dạ Triêu cười, "Thi phu nhân, em sớm muộn cũng phải sinh đứa bé cho anh, một năm sau, hai năm sau, năm năm sau, ngày đó sớm muộn sẽ tới."
Năm năm. . . . . . Cố Lạc tay cầm lịch bàn, hoài nghi mình sẽ có nhiều thời gian như vậy hay không.
Câu nói có liên quan đến Lục Kya Việt là đứa bé của Từ Ngao, Thi Dạ Triêu đương nhiên là không tin, nhưng là anh phát hiện có lẽ Cố Lạc cùng Từ Ngao bề ngoài quan hệ cũng không có đơn giản như vậy.
Đàn ông nhìn đàn ông, cực kỳ chuẩn. Chỉ bằng vào thái độ của Cố Gia đối với Từ Ngao, Thi Dạ Triêu đã cảm thấy hắn nhất định không phải hộ vệ đơn giản như vậy, nghe Cố Doãn nói mới biết thân phận thật sự của hắn.
"Cố Gia thật đúng là Ngọa Hổ Tàng Long, thì ra là vị này chính là đội trưởng Athena, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Tên tuổi Từ Ngao ở giới đánh thuê là cực kỳ có sức nặng, Thi Dạ Triêu không khỏi nhìn hắn nhiều mấy lần.
"Không dám nhận." Từ Ngao sắc mặt không khác, vô cùng khiêm tốn.
Trong lúc nói, Thi Dạ Triêu đối với hắn kết luận, người đàn ông này xác thực thâm tàng bất lộ, tài năng kín kẽ.
Cố Lạc không tham dự đề tài của bọn họ, ở bên cạnh trêu chọc người giúp việc nuôi chó trong nhà. Có người chạy đến cùng Cố Lạc nhỏ giọng nói mấy câu gì đó, Cố Lạc nghe xong đuổi người nọ đi, nghiêng đầu nhìn tới bên này. Chỉ là một cái ánh mắt, Từ Ngao liền hiểu."Xin lỗi không tiếp được."
Hắn đứng dậy, Thi Dạ Triêu tầm mắt đi theo hắn.
Này con chó hình dáng to lớn cùng Từ Ngao rất quen thuộc, hướng hắn kêu hai tiếng cái đuôi thẳng dao động, lúc hai người nói chuyện một mực ở bên cạnh bọn họ sung sướng lách vòng cố gắng thu hút chú ý, vây quanh chân Từ Ngao lại vây quanh chân Cố Lạc, dẫn đến hai người không thể không vỗ nhẹ sờ lông của nó cho an ủi.
Thi Dạ Triêu mắt lạnh nhìn một màn này, dễ dàng phát giác ra sự ăn ý không bình thường giữa hai người kia. Lúc cùng Từ Ngao nói chuyện Cố Lạc cả người đều là buông lỏng, ánh mắt ấy cùng vẻ mặt trước đó, Thi Dạ Triêu chưa từng xem qua.
"Từ đội trưởng cùng Cố Lạc giao tình không cạn."
Cố Doãn đương nhiên biết rõ quan hệ hai người kia, căn bản không cảm thấy cái gì, nhưng Thi Dạ Triêu không biết, Cố Doãn cố ý mỉa mai cười."Đâu phải chỉ là không cạn, công phu của cô ấy phần lớn cũng là Từ Ngao tự mình dạy, đây chính là đồ đệ hắn yêu mến nhất."
Thi Dạ Triêu gật đầu một cái, thong thả ung dung nói: "Nghe nói bên trong Athena cũng có phụ nữ?"
Âm lượng của anh không lớn không nhỏ, mấy người ở đây cũng nghe được, ngắn ngủi yên lặng, Từ Ngao mở miệng."Thi tiên sinh đối với Athena có hứng thú?"
Thi Dạ Triêu tầm mắt rơi vào trên người Cố Lạc nửa ngồi chơi đùa với con chó, "Tùy tiện hỏi một chút, với bản lĩnh của Cố Lạc, không biết ở Athena là tài nghệ gì?"
Không trách anh hoài nghi, cái loại phong cách lão luyện lưu loát đó trên người Cố Lạc quả thật cùng phụ nữ bình thường bất đồng. Làm đứa bé Cố gia biết một chút bản lĩnh cũng không kỳ quái, nếu như nói lúc ban đầu lần đó cô đi cướp vũ khí thiết kế tinh phiến của anh một số chuyện là Cố Doãn cố ý an bài, thì sau lại mỗi lần hồi tưởng một màn cô một cước đá gãy xương đùi K. K kia, lúc ấy từ trên người cô tản ra sát khí cực lớn khiến cho Thi Dạ Triêu im lặng, nhiều người có công phu là vì tự vệ, thật sự độc ác muốn xuống tay giết người cũng không phải ai cũng có thể làm được, nhất là phụ nữ.
Athena là đòn sát thủ của Cố Doãn, Cố Gia dùng một phần tiền tương đối nuôi đội đánh thuê trang bị hoàn mỹ, điều này làm cho thành viên Athena ít nhiều là có chút cảm giác thần bí, cho dù là anh đối với việc này hiểu rõ nhưng mà cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Cố Lạc vốn là em gái Cố Doãn, nếu cô thật sự là một thành viên của Athena, Thi Dạ Triêu không cách nào tưởng tượng cô đến tột cùng chịu bao nhiêu hành hạ, lòng của cha con Cố gia quá độc ác. . . . . .
"Mỗi người trong Athena so với tôi mạnh hơn." Cố Lạc thần sắc tự nhiên, "Anh nếu là sợ năng lực tôi không đủ, lo lắng cho an toàn của mình hoàn toàn có thể thay đổi người, Thi gia các anh cũng không phải là không có người, không cần nhất định tìm tôi."
Cố Doãn không vui cau mày, ánh mắt âm thầm cảnh cáo, Cố Lạc chỉ coi không nhìn thấy. Thi Dạ Triêu không thèm để ý chút nào, không chút để ý nói: "Có thì có, nhưng có thể chân chính làm được ‘cận thân’ giúp anh, chỉ có em."
Tựa như Cố Doãn nói qua, người có thể ở lúc ngủ cận thân bảo vệ chỉ có người phụ nữ gần anh nhất.
Đã đến lúc rồi, Cố Doãn theo Cố Lạc lên lầu đi lấy hành lý, lưu lại Thi Dạ Triêu cùng Từ Ngao. Hai người đàn ông này không khí có chút lạ, Từ Ngao mở miệng trước tiên."Thi tiên sinh có lời muốn nói?"
"Từ đội trưởng vì Cố Gia bán mạng đã lâu lắm rồi nhỉ?"
"Không tệ."
Vốn tưởng rằng Thi Dạ Triêu là muốn hỏi thăm chuyện có liên quan đến Athena, không ngờ anh lời nói xoay chuyển."Cố Lạc ở Vancouver có một chị em tốt, gọi là Nhan Hạ, hình như cùng anh quan hệ không cạn."
Từ Ngao ánh mắt bỗng chốc mãnh liệt, một câu "Hình như" của hắn, nào có đơn giản như vậy, Thi Dạ Triêu nhất định là "Xác định" mới có thể đặt câu hỏi như thế."Chơi qua không ít phụ nữ, vừa vặn cô ta là một người trong đó."
Thi Dạ Triêu không tiếng động cười, sáng tỏ gật đầu."Chỉ là vui đùa một chút? Bản thân cô ấy cũng không nói với tôi như vậy, có thể nhìn ra sau khi chia tay cô ấy vẫn đối với Từ đội trưởng nhớ mãi không quên."
Nhan Hạ lúc nào thì cùng Thi Dạ Triêu gần như vậy? Người phụ nữ kia rất kiêu ngạo, lời nhớ mãi không quên như thế hắn ép cô bao nhiêu lần cô đều không chịu nói ra miệng, lại nói với Thi Dạ Triêu? Lại nói hai người nếu có thể đàm luận chủ đề tình cảm như thế, Cố Lạc nhất định phải cho hắn tin tức.
"Muốn xuống tay với một phụ nữ, chị em bên người cô ấy phương diện này cũng là cần dùng tâm." Thi Dạ Triêu lời mang hai nghĩa ý vị không rõ, cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa nhỏ trên mặt Từ Ngao.
Minh nhân bất thuyết ám thoại, Thi Dạ Triêu đem ý tứ biểu hiện hiểu rõ thế này, Từ Ngao không muốn vòng quanh đánh Thái Cực."Thi tiên sinh có lời gì không ngại nói thẳng, Nhan Hạ bối cảnh trong sạch, cùng người Thi gia Cố Gia hoàn toàn không phải là một thế giới, anh muốn làm gì không cần thiết kéo cô ta vào, cô ta không có bất kỳ giá trị đáng giá để lợi dụng."
Từ Ngao không biết một câu nói này khiến Thi Dạ Triêu lấy được tin tức mình muốn, Từ Ngao để ý người phụ nữ tên là Nhan Hạ, cái anh muốn chính là những lời này của hắn."Lợi dụng thật sự chưa nói tới, chỉ là làm phiền Từ đội trưởng thời điểm thuận tiện giúp chút chuyện, lời Nhan tiểu thư nói, Cố Lạc sẽ nghe."
". . . . . . Có ý tứ gì?"
"Hả?" Thi Dạ Triêu một bộ dáng vô tội."Là tôi không có biểu đạt rõ ràng a, Từ đội trưởng không nhìn ra bản thân tôi đang theo đuổi Cố Lạc?"
". . . . . ." Từ Ngao nghẹn, tựa như nhìn quái vật quan sát anh: theo đuổi? Anh là loại đàn ông biết làm chuyện này?
Thi Dạ Triêu buông tay nhún vai, "Hết cách rồi, anh nên biết loại phụ nữ như Cố Lạc thật sự không tốt, dầu muối không vào, vì thế tôi rất nhức đầu."
"Cô ấy đã là vị hôn thê của anh, ngay cả ngày kết hôn cũng định xong rồi, ngay cả cô ấy phản đối cũng không còn biện pháp nữa, còn cần thiết phải theo đuổi sao?"
"Chính là bởi vì cô ấy gả cho tôi là sự thực không cách nào thay đổi mới có cần thiết này."
Cố Lạc đã xuống, lôi kéo cái vali vẻ mặt không tình nguyện. Thi Dạ Triêu đứng dậy sửa sang lại tây trang, cài lại nút áo."Đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói kết hôn là một chuyện rất thần thánh, tôi có thể làm cũng chỉ là làm hết sức để cho cô ấy ít đi một chút tiếc nuối cùng uất ức." Anh tạm ngừng, hơi híp con ngươi nhìn sang, đợi cô đến gần kề đưa tay muốn nhận lấy tay kéo vali hành lý trong tay cô, Cố Lạc không có cảm kích, coi anh không thấy trực tiếp đi về phía bên kia xe.
Thi Dạ Triêu bất giác lúng túng, lúc nhìn bóng lưng cô đáy mắt lại có rõ ràng cưng chiều."Tôi hi vọng cô ấy có thể đem tình cảm đối với em trai tôi chuyển dời đến trên người tôi, như vậy là kết cục tốt nhất."
Từ Ngao trầm ngâm một hồi lâu, "Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cũng không quá tin tưởng lời anh nói như vậy."
Cho dù hai người cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, Thi Dạ Triêu là dạng đàn ông gì Từ Ngao cũng là biết, thứ giống như thiện lương, là thứ không thể nào tồn tại trên người loại đàn ông này.
Thi Dạ Triêu sớm đoán được hắn sẽ là loại phản ứng này, không thèm để ý chút nào."Anh có thể không tin tôi, nhưng tôi biết anh hi vọng mình tin tưởng tôi."
Những lời này khiến Từ Ngao á khẩu không trả lời được.
Chuyến bay trở về Vancouver cất cánh thì cái thành phố này đã lên đèn rực rỡ.
Cố Lạc nghiêng đầu nhìn cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì. Thi Dạ Triêu tâm tình không tệ, cả loại tạp chí nhàm chán kia cũng từng tờ từng tờ nhìn hết, không hề để cho cô biết chuyện nói với Từ Ngao lần này, không muốn để cho cô nhòm ngó dù là nửa điểm anh lúc trước bởi vì Từ Nao trong lòng có loại cảm giác không thoải mái đó.
Loại cảm giác đó. . . . . . Dù thế nào cũng sẽ không phải là ghen chứ?
Anh vì ý tưởng của chính mình cảm thấy đáng xấu hổ, lắc đầu một cái khép lại tạp chí, liếc đường cong gò má đẹp đẽ của cô, chợt mở miệng."Trở lại Vancouver, dọn đến ở đi."
". . . . . . Đây là đang mời em ở chung với anh?" Cố Lạc không có quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn bên ngoài.
"Không." Thi Dạ Triêu phủ nhận, một tay giữ chặt cổ của cô, xoay mặt cô qua."Là muốn mời các người cùng anh ở chung."
"Em. . . . . . Các người?"
"Em, cùng con trai em." Dứt lời, Thi Dạ Triêu cúi đầu hôn cô.
. . . . . .