Sau khi Thi Dạ Triêu đi, một mình Cố Lạc ngồi ở trên cái ghế đó.
Nếu như cô không có đoán sai, nơi này đối với Thi Dạ Triêu mà nói phải có hồi ức khó quên nhất, là nơi Chử Dư Tịch từng cùng anh trải qua cuộc sống. . . . . .
Cố Lạc đập vào mắt có thể thấy được, hình như khắp nơi đều có bóng dáng anh và người phụ nữ kia. Nhắm mắt lại, những bóng dáng kia, những thứ tình cảnh cũ xua đi không được. Cô nhặt lên nửa bình rượu uống vài hớp, cảm giác cay nồng từ cổ họng nhảy lên, sặc đến mắt chua xót không mở ra được. Thế nhưng khi nhắm hai mắt, tất cả hình ảnh anh vì người phụ nữ kia móc tim móc phổi cũng khiến cho Cố Lạc không chịu được.
Rất buồn cười, ngày trước cô có thể ở bên cạnh Thi Dạ Diễm mắt lạnh nhìn tình yêu của Thi Dạ Triêu với Chử Dư Tịch, vậy mà hôm nay, những thứ này lại trở thành một trong những chướng ngại đáng sợ nhất giữa hai người.
Cố Lạc không hận Chử Dư Tịch, bởi vì cô đối với Thi Dạ Triêu chưa bao giờ có nửa điểm tình yêu, hận chỉ là cô cho rằng Thi Dạ Triêu đã thoải mái, thì ra lại là đem những thứ này che giấu ở sâu trong đáy lòng, ở nơi cô nhìn không thấy dùng phương thức an tĩnh nhất thương tiếc, không đi kinh động bất luận kẻ nào, bao gồm cô.
Có lẽ Nhan Hạ nói rất đúng, nếu giống như cô từ đầu chí cuối không có được Thi Dạ Diễm cũng cũng không sao, nhưng giữa Thi Dạ Triêu và Chử Dư Tịch từng tồn tại đứa bé kia, sẽ là một khoản nợ trong sinh mệnh của anh vĩnh viễn không thể biến mất.
Giữa bọn họ xem như không người nào thiếu người nào, là trời cao thiếu nợ tình cảm của anh không có chỗ sắp đặt.
Loại cảm giác đó, Cố Lạc rành rẽ nhất.
Chung đụng lâu như vậy, lại không nói anh có tính toán khác, Cố Lạc cũng cảm thụ được trái tim Thi Dạ Triêu đối với cô cũng không phải vẫn không nhúc nhích. Anh khổ tâm làm cạm bẫy dịu dàng cho cô, luân hãm trong đó cũng không phải là chỉ có một mình cô.
Nhưng cô sợ mình không có thời gian chờ anh đang ở giữa tân hoan cựu ái phán định cô sống hay chết.
Con người lúc đắm chìm trong hồi lức phòng bị thấp nhất, hơn nữa lại uống rượu.
Thi Dạ Triêu rất ít khi để cho mình ở trạng thái bị chiếm này, bởi vì những thứ đã từng có quá ít, phần lớn không thể nhớ lại.
Nghĩ lại thì thời gian cùng suy nghĩ của anh bị Cố Lạc chiếm, không ngờ sau khi uống rượu say nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện sau khi trở lại trong đầu, xuất hiện nhiều nhất lại vẫn là bóng dáng Cố Lạc. Anh nỗ lực tập trung ý thức, tiếc rằng mặt của Chử Dư Tịch vẫn như cũ càng ngày càng mơ hồ.
Cô ấy là người cả đời không thể quên được, hết thảy về cô cũng đang bắt đầu mơ hồ trong trí nhớ.
Lúc Cố Lạc leo tường đi vào, Thi Dạ Triêu cũng đã nhìn thấy từ trong máy theo dõi, lúc ấy trong lòng vẫn là cười: cô nương này một chút dáng vẻ của phụ nữ cũng không có, cư nhiên trèo tường nhà anh.
Chỉ có một Cố Lạc như vậy, trong lúc vô tình ấm áp cuộc sống của anh. Trên người của người phụ nữ này có cường hãn cùng kịch liệt không giống với những phụ nữ khác, càng cùng cô chung đụng, Thi Dạ Triêu càng muốn đến gần cô.
Có phải hay không một người tâm không thể cùng lúc để xuống hai người, có phải hay không trải qua Chử Dư Tịch, thái độ của anh đối với tình cảm đã thay đổi.
Anh từng không chừa thủ đoạn nào đem Chử Dư Tịch ở lại bên cạnh mình như thế, mà bây giờ, Thi Dạ Triêu cảm giác không gian trong lòng mình đang bị Cố Lạc từng chút chiếm đoạt. Cô đuổi đi tất cả những thứ cô cho là không nên tồn tại trong lòng anh, cũng bao gồm Chử Dư Tịch.
Tất cả tình cảm nặng nề mà chân thật đã từng tồn tại, sau khi trải qua nghiền xương thành tro, đều đã không còn là bộ dáng của ban đầu. Những thứ kia khó chịu bén nhọn như cũ, nhưng cùng Cố Lạc thành lập được một loại tình cảm khác khiến anh rốt cuộc có thể chống đỡ được đau đớn giống như lóc xương gọt thịt tất cả từng chút từng chút từ trên thân bỏ đi.
Anh rõ ràng có thể cảm nhận được Chử Dư Tịch ở trong lòng dần dần biến mất, có bi ai, có buồn bã cùng với có chút không biết làm thế nào, cái loại tâm tình phức tạp đó, nhưng anh cũng không muốn quay đầu lại, thậm chí không muốn tạm biệt, đó là hèn mọn duy nhất đời này của anh.
Cố Lạc đúng lúc này xuất hiện ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh không cách nào dùng ngôn ngữ để giải thích với cô là như thế nào dưới tình huống đó gọi tên một người phụ nữ khác.
Thi Dạ Triêu ở quầy rượu gọi mấy ly rượu, nơi này anh nhàn rỗi thường xuyên đến, ông chủ và anh coi như quen biết, biết anh thích, nhưng rượu bưng lên lại nhiều hơn một ly.
"Ly này là người phụ nữ bên kia mời ." Ông chủ thần bí hề hề áp sát, đưa một cái thẻ. Không cần nhìn cũng biết phía trên hẳn là các loại phương thức liên lạc, Thi Dạ Triêu trực tiếp đem thẻ vứt vào trong cái gạt tàn thuốc.
Ông chủ liền cười, "Cái này không giống nhau, tôi cảm thấy anh sẽ có hứng thú."
Thi Dạ Triêu ngoảnh mặt làm ngơ, ông chủ thấy anh không tiếp lời cũng không sao, nhún nhún vai tự rước mất mặt rời đi.
Đã gần đến rạng sáng, quầy rượu khách càng ngày càng ít, Thi Dạ Triêu mở điện thoại di động, chỉ chốc lát sau nhận được một cái tin nhắn. Đến từ Lục Kya Việt: "Cô uống rượu." Còn kèm một tấm hình, Cố Lạc ngủ, hình như ngủ vô cùng không yên ổn, vừa nhìn chính là chụp trộm.
Thi Dạ Triêu trả lời mấy chữ: "Chăm sóc cô."
Lục Kya Việt rất nhanh trả lời: "Cháu vẫn là đứa bé."
Thi Dạ Triêu vểnh khóe miệng lên, tên nhóc hỗn này rõ ràng đang chọc anh.
Thấy anh không trả lời, Lục Kya Việt lại gửi một tin nhắn tới: "Lúc nào thì về nhà? Cô đang ói."
Thi Dạ Triêu nhíu nhíu mày: "Lập tức."
Lúc Thi Dạ Triêu tính tiền liếc nhìn góc bên kia, trong bóng tối người phụ nữ kia chú ý anh cả đêm, mời anh uống rượu hẳn là cô ta. Anh ở quầy rượu ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền nhận thấy có cái gì không đúng. Anh cố ý thả chậm bước chân thử dò xét, quả nhiên có người theo dõi, hơn nữa còn là phụ nữ.
Tiếng giày cao gót đạp trên đất vào ban đêm rõ ràng vô cùng, cô ta hình như không quan tâm mình bị anh phát hiện, bước chân không nhanh không chậm đi theo anh.
Giữa hai người cách cũng không xa, tầm mắt người phụ nữ kia rơi vào trên người anh, không biết có phải nguyên nhân do uống rượu hay không, loại cảm giác này. . . . . . Thi Dạ Triêu cũng không xa lạ, nhưng trong lúc nhất thời anh không nhớ được là ai.
Ở đầu đường khúc quanh, Thi Dạ Triêu dừng bước lại, cũng không quay đầu lại. Người phụ nữ kia cũng dừng lại theo bước chân của anh, nhưng chỉ có chốc lát, sau đó liền từng bước từng bước, chậm rãi đến gần anh, cuối cùng dừng chân ở vị trí cách anh một bước ngắn.
Đèn đường đem bóng dáng hai người kéo dài vô cùng, Thi Dạ Triêu nhìn cái bóng hướng mình vươn tay ra ——
Một đôi tay của người phụ nữ cánh tay đụng vào anh, sau đó từ từ vòng chắc hông của anh, người phụ nữ kề mặt sau lưng anh, vô hạn quyến luyến.
Động tác này, một màn này, còn có cảm giác ôm anh của người phụ nữ này khiến Thi Dạ Triêu giống như đã từng quen biết, đại não nhanh chóng cho ra tất cả tư liệu có liên quan của cô ta. Khi gương mặt đó rõ ràng hiện lên thì thân thể Thi Dạ Triêu cứng đờ.
Người phụ nữ nhẹ nhàng cười, đi tới trước người anh, ôm hông của anh vẫn như trước kia vùi đầu ở trong lòng anh, hít một hơi thật sâu, trong hô hấp tràn đầy mùi vị trên người anh đã lâu không gặp.
"Evan, em biết ngay anh còn nhớ rõ em."
Quả nhiên!
Thi Dạ Triêu mặt trầm như nước, cũng không chạm cô ta một cái, đã cách nhiều năm câu nói đầu tiên đối với người phụ nữ này lại là: "A, buông ra."
. . . . . .
A nâng lên gương mặt nhỏ nhắn giống Chử Dư Tịch, đôi môi uất ức xụ xuống."Không thả, em không thả."
Tròng mắt Thi Dạ Triêu rủ xuống, tầm mắt ở trên khuôn mặt tinh sảo xủa cô ta quét qua một vòng, vẫn như cũ có thể từ trong đó tìm được bộ dáng Chử Dư Tịch, mà trong lòng lại ngoài dự đoán sinh ra một loại tâm tình xa lạ, anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, cái loại tâm tình đó hình như gọi là: kháng cự.
Hai người không tiếng động nhìn nhau thật lâu, A dò xét cẩn thận mỗi một tấc của người đàn ông này, trừ giữa hai lông mày bị năm tháng rèn luyện ra trầm ổn, bộ dạng giống như trong trí nhớ của cô ta, không có thay đổi chút nào, vẫn làm cho cô ta chỉ cần là nhìn như thế này liền không nhịn được đến gần, không nhịn được muốn lấy được.
Cô ta nhón chân lên, nâng cằm lên muốn hôn anh, Thi Dạ Triêu chỉ khẽ nghiêng đầu tránh đi. Đáy mắt A âm u, cũng không cố chấp nụ hôn của anh, chỉ thuận thế đặt đầu ở trên vai anh."Em nhớ anh lắm."
Thi Dạ Triêu đẩy cô ta một cái, lại bị cô ta ôm chặt hơn. A uất ức lên án, giọng nói mang theo có hơi nức nở."Trước kia thời điểm anh muốn em, em có một lần đẩy anh ra?"
Cô không có, một lần cũng không có.
Nếu như nói trên đời này có ai bị qua tất cả hắc ám, kịch liệt, tàn nhẫn cùng quyết tuyệt của Thi Dạ Triêu, sợ là đến hiện tại chỉ có một mình A. Đối với A mà nói, tất cả dung túng cùng quý trọng của Thi Dạ Triêu đối với cô đều là giả dối, đều là bắt đầu xây dựng trên cơ sở anh điên cuồng yêu một người phụ nữ khác mà có được, còn tất cả tàn nhẫn đối với cô lại đều là chân thật.
Quá khứ như thế, mà nay vẫn như cũ như thế ——"Tôi nói một lần nữa, buông ra."
Lần này, Thi Dạ Triêu âm thanh đã lạnh xuống .
Nếu là ngày trước cô ta cho dù không nguyện cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời, nhưng lần này Thi Dạ Triêu biết, cô ta đã không còn là thuộc hạ anh nói gì nghe nấy.
Thi Dạ Triêu kéo cô ta một cái, lui về phía sau nửa bước vẫn duy trì một khoảng cách."Trước khi cô rời khỏi Thi gia mệnh lệnh cuối cùng tôi đã cấp cho cô là cái gì?"
A cắn cắn đôi môi, bướng bỉnh đáp lời: "Từ thế giới của anh —— hoàn toàn biến mất."
"Rất tốt." Thi Dạ Triêu chỉ một chữ: "Đi." Sau đó lướt qua cô ta, không lưu luyến chút nào rời khỏi.
A đáy mắt nhất thời liền đỏ, nhìn chòng chọc vào bóng lưng của anh: "Nếu anh còn nhớ tình cảm trước kia của em đối với anh, thì đã không nên đối với em ác như vậy?"
"Cũng là bởi vì nhớ một điểm này, mới ở lúc cô làm sai chuyện như vậy còn lưu cô một mạng."
Thi Dạ Triêu cũng không quay đầu lại, A xoa mắt một cái đuổi theo kéo anh lại."Mệnh lệnh cuối cùng kia không thi hành được rồi, không bằng anh trực tiếp giết chết em cho rồi!"
"Cô đã không phải là người của nhà họ Thi, không phải người của tôi, tôi không có tư cách không có quyền lợi làm như vậy, càng không muốn nhấc lên bất kỳ quan hệ gì với cô." Thi Dạ Triêu lại nhìn cô ta một cái, cơ hồ là chán ghét vỗ vỗ cằm của cô ta."Biết không? Tôi ngay cả tên của cô cũng không muốn nhớ."
A nhếch miệng lên, lần nữa nhào vào trong ngực anh, "Nhưng mới vừa rồi anh lập tức cũng biết là em, anh nhớ em."
Thi Dạ Triêu cơ hồ ở một khắc cô ta đụng phải mình kia cũng đã nhanh chóng giơ tay lên bóp chặt cổ cô ta, trong mắt nửa chút tình cảm cũng không có."Tôi nói một lần nữa, tôi và cô không còn bất kỳ quan hệ gì, cô không cần khiến cho tôi hối hận thả cô một con đường sống, cách tôi xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy cô, một chút cũng không muốn."
Lúc anh nói lời này sức trên tay lần nữa buộc chặt, A cảm giác khổ sở hít thở không thông, sau cùng một khắc anh buông lỏng tay ra, không khí nhanh chóng trở lại trong phổi của cô. A ho khan, cười châm chọc."Anh và trước kia một dạng, mỗi lần đều phải làm cho em ở bên bờ tử vong đi một lần, sau đó sẽ cho em con đường sống."
Thi Dạ Triêu không nói, A giương mắt, thật sâu đưa mắt nhìn cặp mắt màu hổ phách kia: "Em không cảm kích anh cho em đường sống, nếu có thể, em chỉ muốn cho anh nếm thử tư vị không đường để đi. Evan, đừng rơi vào trong tay em, anh dạy cho em, em sẽ trả lại toàn bộ cho anh."
Thi Dạ Triêu kéo khóe miệng, coi như là đáp lại."Nếu thật là như vậy, tôi sẽ vui mừng chờ cô tiến bộ."