Sau đó, cô vội vàng lập lịch trình rồi đi ra chỗ pha café. Cô pha hai cốc, một cho cô thường uống và một cốc cho anh. Pha xong rồi thì có điện thoại, anh báo cô mang lịch trình vào. Cô để lịch trình và cốc café vào cái khay rồi bê vào đặt xuống bàn của anh. Xong, cô cúi đầu bước nhẹ ra ngoài.
Đôi mắt sâu không chút cảm xúc nào đó trong phòng chĩa thẳng vào cô đến khi cánh cửa được cô nhẹ nhàng đóng lại.
Ra ngoài cô thở phào rồi cầm cốc café lên nhấp một ngụm “TRời ơi, đắng quá. Thôi chết, nhầm cốc rồi ”
Ý nghĩ vừa lóe lên thì chuông điện thoại reo chỉ một câu : “Cô vào đây!!”.
Cô vội vàng đi vào, thấy anh cầm cốc café đập mạnh xuống bàn. Ánh mắt lại không chút cảm xúc, anh nói:
- Cô pha café cho ai đây?
- Dạ, thưa chủ tịch. Đó là cốc café của tôi. Tôi nhầm, sẽ đi pha cốc khác ngay ạ! “Cô vội vã nói”
- Đây…. là loại cô hay uống?. “Đôi mắt anh sâu vào có chút ngáy nhẹ ở lông mi”
- Dạ. “cô mở to đôi mắt nhìn anh”
- Cho tôi biết tỷ lệ!. “Anh mỉm cười , nhắm đôi mắt. Thần thái nhẹ nhàng không biểu lộ cảm xúc nhiều”
- Dạ, nếu là cái cốc đó thì… thìa café và thìa đường, ¾ lượng nước của cốc. Tôi thích uống ngọt nhưng cũng không thiếu sự đậm đặc của café. “Cô mỉm cười đáp, thấy mình quả ngạo mạng, ưa của ngọt thì nói thẳng ra”
- Cô dọn đống này đi. “Anh nhíu mạnh đôi mắt”
- Dạ…..!
Cô cúi đầu nhẹ nhàng lại gần bàn của anh. Đang lau lau vết nước loang lổ trên bàn thì nhìn thấy tấm ảnh của một cô gái. Bỗng dưng trái tim cô đứng lại, Mở to đôi mắt vô định. Anh thấy vậy khẽ nói:
- Sao không lau nữa??
Nghe tiếng anh nói, cô mới hoàn hồn. Luống cuống lau nhanh một hồi rồi để vội cái cốc vào cái khay, cúi mặt đi ra ngoài.
Anh khẽ nhìn cô bước ra, nhắm mắt lại tìm lại tiềm thức
“
- Lana, pha café cho anh xong chưa?.
Chàng trai đang ngồi trong khu vườn , vừa ăn sang, vừa ngắm nhìn những bông hoa nhỏ đẹp đẽ. Bỗng quay ra nói với cô vợ thân yêu đang loay hoay bên chiếc máy pha café.
- Đây!. “Cô pha xong, đặt lên bàn”
- Hell! Ngọt thế?. “Anh mới nhấp được một chút vào môi”
- Em thấy ngon mà!. “cô bướng bỉnh trả lời”
- Ngon cái đầu em, pha lại cho anh đi!. “Anh đưa cốc café để chỗ cô”
- Không, Từ bây giờ anh phhải uống thế này! “Bộ dang cương quyết lắc lắc đáng yêu”.
- Hell! uống giống em để anh sớm bị tiểu đường, hả cô nàng ưa của ngọt?. “Anh sát khuôn mặt cô”
- Em thấy tỷ lệ thế là ổn rồi , anh uống đắng quá!. “cô lè lưỡi”
- Vậy sao?? “Anh mỉm cười, cô gái này cũng biết tỷ lệ nha” - Nói cho anh biết tỷ lệ của em? “liếc cô”
- ¾ lượng nước này, thìa café và thìa đường. Em thích uống ngọt nhưng không mất đi vị đậm đặc của café. “cô hất hàm”
- Anh thấy toàn vị đường! “Lại còn tinh vi , tình tướng à”
- Kệ anh!. “miệng nhỏ cong lên , tặng anh thêm một từ ‘xí’ đến đáng yêu rồi hất mặt quay đi như dỗi hờn”
- Kệ anh hả?? “Anh lấy tay cù cô”
Sau đó, anh chàng rượt đuổi cô vợ yêu trong khu vườn đẹp đẽ. Cảnh tượng hạnh phúc đắm say lòng người”
Đôi mắt anh khẽ mở trở về lại thực tại. Anh chợt nghĩ “Cô gái đó …. ” và nhìn về phía bóng dàn bức tường thủy tinh mờ .
Còn cô gái sau khi về bàn làm việc vẫn chưa hoàn tâm trạng bình tĩnh. Cô gái trong bức ảnh đó, Tại sao có thể giống cô đến như đến vậy. Đôi mắt bất giác vì những suy nghĩ mà chảy những giọt lệ. Có những điều lạ lẫm mà quen thuộc đến không nói lên lời mà trong tim cô cũng không thể lý giải được là tại sao.
Đến trưa, chủ tịch đi ăn cơm với khách hàng. Giờ nghỉ, cô không xuống phòng ăn mà lấy sẵn hộp cơm trong túi ra. Vừa ăn cô vừa lấy điện thoại gọi cho cô bạn thân - Beinne:
- Mày đi leo núi sao rồi??
- Lên đỉnh rồi! Chuẩn bị xuống ăn cơm. Mày ăn chưa?. “Điện thoại hỏi”
- Đang ăn đây. “Thở dài”
- Sao đấy??. Có chuyện gì? “Cô bạn đầu dây nghe thấy thần thái không tốt, vội hỏi. Hiểu nhau quá đáng nha”
- Lão chủ tịch gớm ghiếc quá mày ạ. Ít nhất mày còn được thở. “Bắt đầu nói xấu”
- “Cười lớn” - Tao tưởng nhỏ Vivi bảo đẹp trai lắm?.
- Đẹp thì có đẹp nhưng ác! Tao thà để nhỏ Vivi lên đây còn hơn. “chẹp chẹp vài tiếng”
- Hối hận chưa??. Giờ còn chưa tái hôn được là biết thế nào rồi “Cười lớn”.
- Đâm lao theo lao thôi “Cô mỉm cười thở phào” - Mà tao cúp máy đây, còn nhiều việc quá, mày ăn trưa đi!.
- Ừ, cố lên!.
Cô cúp máy xong thì chủ tịch bước vào. Thấy vậy, cô đang cầm thìa cơm lên thì bỏ xuống, vội đứng lên cúi đầu. Anh đi đến khẽ nhìn vào hộp cơm hỏi:
- Công ty có tầng ăn trưa sao không xuống ăn hay không hợp khẩu vị?.
- Dạ, không ạ!. “Cô khẽ cười”: - Chỉ là tôi thích ăn đồ mình nấu.
- Nói vậy, chắc cô nấu ăn ngon lắm. “Anh liếc cô , sau đó nhìn xuống hộp cơm” - Hộp cơm này. “Đôi mắt vô định sững sờ”
- Đây chỉ là đồ ăn trong tủ lạnh đem trộn cơm rồi cho vào chảo rang lên thôi ạ. “Cô khẽ nhìn vào hộp cơm của mình và cười mỉm ”
- Cơm rang thập cẩm. “Đôi mắt anh sâu lại”
- Chủ tịch cũng biết ạ?. “Cô hướng anh với đôi mắt rạng rỡ như rất bỡ ngỡ” – À, tôi xin lỗi, tôi còn tưởng chủ tịch không biết những món như thế này. “Cười cười”
Nhìn đôi mắt rạng rỡ của cô. Anh không nói gì nhắm nhẹ đôi mắt bước vội vào phòng làm việc.
“ - Em nấu cho lợn ăn đó ư?? “Anh nhìn vào bát cơm cô vợ vừa đặt lên đùi”
- Đây gọi là cơm rang thập cẩm. Em trộn tất cả đồ trong tủ rồi rang lên. “cô hất tay”
- Em tính cho anh ăn hả?? “Tròn mắt”
- Vâng!!! “nhe răng”
- Em….!! “mắng yêu”
- Ngon lắm mà !. Anh với em cùng ăn đi! “Cô vừa nhõng nhẽo vừa đưa thìa cơm lên đút cho anh”
- Rồi!. “Anh cong môi há miệng ăn một miếng”
- Ngon không….. Ngon mà…. Đúng không??? “cô rạng rỡ hỏi”
- Ừ ngon!!! “Gật gật , nuốt miếng cơm khá ngon lành”.
- Haha hahaa, Em bảo mà!. “Tự mãn” - Từ giờ mỗi đêm em sẽ làm thế này cho anh. “Gật gật , cười tươi mãn nguyện”
- Em định biến anh thành heo hả?. “Anh mỉm cười lắc lắc”
- Vâng !! “Gật chung thủy”
- Em….!!! “Lại câu mắng yêu bất lực”
- Thôi, ăn nữa đi, Cậu chủ yêu dấu của em!
Cô vừa nũng nịu vừa đặt trên gương mặt của anh một nụ hôn sủng nịnh. Khiến ai đó đang giả vờ nũng liền mỉm cười hớn hở. Đó là đêm anh đi làm về muộn, cô đã rang nó cho anh. Hai người ăn uống no say vui vẻ trong căn phòng ấm áp.”
Đôi mắt anh lại chợt hoe hoe đỏ. Anh đi đến cửa sổ, thầm nghĩ , từng ý nghĩ đứt đoạn. “Rốt cuộc, cô ta…. Từng cử chỉ ….. ánh mắt… lời nói…... thậm chí nụ cười…. đều là ……EM!” từ em lóe lên anh quay lại nhìn vào tấm ảnh của cô vợ yêu dấu. Trái tim anh xót lại. Rốt cuộc là Thượng Đế hay ai đó đang cố ý trêu đùa với anh đây. Đôi mắt bỗng nhiên sâu không đáy. Vì dù sự thật là gì, anh cũng không cho phép bất kỳ ai có thể thay thế được cô.
Kết thúc giờ nghỉ trưa, anh gọi Stephan lên phòng anh nói chuyện :
- trợ lý trước mắt hãy cho dịch những giấy tờ và kế hoạch của công ty gửi từ Mỹ. Cho họ quen dần với công việc. tuần nữa, đội ngũ CEO bên ấy sẽ về cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
- Dạ…..! “Gật gật, đã hiểu”
- Joshep đã về đây rồi!. “Một hồi, anh thông báo”
- Nó không quản lý bên đó sao, anh?? “Stephan khẽ mở to khóe mi”
- Đã lâu rồi…. những thứ nó yêu thích. Tôi không muốn cản nó nữa!.
Nghe anh vừa nói vừa suy nghĩ sâu xa. Stephan nhẹ nhắm lại như hiểu được gì đó.
Em rể mỉm cười. Anh nói thêm:
- Bên Anna đang tính đấu thầu dự án đầu tư khách sạn của công ty Relax Love.
- Chưa có thông tin rõ ràng nhưng bên đó hình như đã gửi bản thảo kế hoạch rồi.
- Mụ đàn bà này hình như không biết dừng. “Khẽ nhếch khóe miệng”: - Vậy thì chúng ta sẽ thử cạnh tranh ở lĩnh vực này xem sao. “Đôi mắt sâu xa”
- Em đã hiểu thưa anh!. Ngày mai em sẽ soạn bản kế hoạch để gửi cho anh. “Em rể trả lời”
- Bản kế hoạch, Hãy để cô ta làm “Anh vừa nói vừa nhìn ra chỗ cửa kính mờ in bóng cô”
- Dạ!. “Gật đầu chấp thuận, dù sao đã cho cô vào làm việc thì cũng phải dần tập quen”
- Được rồi, cậu đi làm việc đi!.
Stephan nhẹ nhàng bước ra, Thấy Kate đang loay hoay với một trồng bản thảo. Đi tới chỗ Kate đang làm việc khẽ mỉm cười hỏi:
- Chỗ này có làm khó cô không??.
- Dạ không, thưa sếp tổng!. “Cô khẽ cười đáp”
- Cô cứ làm quen với chúng trong vòng một tuần. Tuần sau , tôi sẽ gửi cho cô bản thảo kế hoạch. Cô sắp xếp lại và gửi cho công ty đấu thầu nhé!.
- Dạ, vâng! “cô gật đầu, thần thái không lạ lẫm”
- Có gì không hiểu hãy tham khảo với Emma!.
- Dạ, cảm ơn sếp tổng!.
Cô thở phào rồi nhẹ cúi chào Stephan và làm việc tiếp. Đến h chiều Leo bước ra đi về nhà. Cô đứng lên chào Chủ tịch, anh đi qua cô được vài bước thì cô ngồi xuống làm việc tiếp, anh bỗng dừng lại, quay sang cô và hỏi:
- Tan tầm rồi, Sao không về ???
- Dạ , “Ngước lên” - Tôi muốn làm xong tập văn bản này. “Cô đáp khẽ mỉm cười”
- Cô làm thêm, công ty sẽ không trả thêm lệ phí cho cô đâu . “Anh nói”
- “cười” Dạ , tôi biết thưa chủ tịch!
Anh thấy cô mỉm cười lại nhắm nhẹ đôi mắt quay đi, nói :
- Sau khi làm xong, nhớ khóa cửa, tắt đèn và dọn dẹp gọn gàng đống bừa bộn trên bàn cô.
- Dạ, thưa chủ tịch!.
Anh bước nhẹ ra khỏi phòng, cô khẽ thở phào ngồi sụp xuống. Làm tiếp công việc.
“Có người luôn nỗ lực bằng được cái tiêu chuẩn bản thân đặt ra dù có ra sao. Luôn luôn là kẻ bướng bỉnh. Giống ai đó.” Anh vừa nghĩ lại lê đôi chân bước nhẹ ra công ty, Lái chiếc xe đi tập thể dục rồi trở về nhà ăn cơm.
h tối, đống bản thảo thứ nhất đã gần xong. Cô nhắn tin cho cha mẹ , mình về muộn một chút. Cô bước đi ra chỗ bình nước. Nhấp một ngụm nước. Cảm thấy trong người hơi mệt mỏi. Cô nhẹ bật trang nhạc lên. Đánh qua một list những bản nhạc nhàm chán. Cô muốn thay đổi đôi chút.
“Worth It - Fifth Harmony ft. Kid Ink” đây rồi. Cô khẽ bật nhạc bắt đầu lan tỏa căn phòng. Ngó qua ngó lại không thấy ai. cô nàng mỉm cười tinh nghịch. Đứng dậy nhảy múa một hồi. “Baby I'm worth it …. Uh huh I'm worth it”.
Vừa hát vừa nhảy một lúc tinh thần ổn định. Cô làm tiếp công việc.
h tối, cuối cùng cũng xong một tập. Cô thu dọn rồi vươn vai nhức mỏi.
Tắt Điện và khóa mọi thứ. Cô đi xuống thang máy.
Bước ra ngoài. Hình như trong công ty còn mỗi cô với mấy bác bảo vệ trực ca đêm. Cúi đầu mỉm cười chào các bác, cô đi thẳng ngoài cửa, cô nàng bạn thân trong bộ thể thao quen thuộc đang đứng đợi cô. Mỉm cười tươi tắn rực rỡ , cô vội chạy ra:
- Beinne, sao mày đến đây???
- Bà cô ơi bây giờ mấy giờ rồi?. Mày biết tao đợi mày từ lúc nào không?? “Nhỏ bạn chỉ vào chiếc đồng hồ”
- Sao không nhắn tin?. Tao cố làm xong một số việc.
- Máy tao hết pin!. “Giờ điện thoại” - Mày ăn gì chưa? “Hỏi”
- Chưa. “Lắc”
- Tao biết ngay. “Ngón tay dụi trán” - Lên xe!
- Đi đâu??. “Cô mở to mắt”
- Đi nhậu. “mỉm cười”
Cô cũng mỉm cười theo. Đội mũ bảo hiểm, lên xe với Beinne.
Hai cô đi đến một quán vỉa hè, Vui vẻ ăn uống nói chuyện. Đang hăng say, Kate bỗng nghĩ lại điều gì đó , thơ thẩn nói:
- Beinne này.
- Sao?
- Trên đời này có thứ gọi là kỳ diệu không? “Cô hỏi”
- Tao nghĩ bản thân mình là điều kỳ diệu!. “cô ấy đáp”
- Mày lúc nào chả nghĩ mình là siêu nhân!. “Bật cười”
Hai cô cười lớn, Kate lại ôm lấy Beinne khẽ nói:
- Dù sao thì mày cũng là một điều kỳ diệu với tao. “Mãn nguyện”
- Bà cô ơi, từ từ hãy xúc động, tao có thứ này cho mày!.
Kate khẽ mở to mắt, Beinne lấy trong túi ra một tập giấy kiểu văn bản a, nói:
- Tao đã nhờ nhỏ Helen chép bài giùm mày đó. Lo mà học đi. “Lông mày nhếch nhếch lên xuống”
- Mày nhờ hả??? “Cô ngạc nhiên”
- Ờ thì…. Là bắt ép…. Cơ mà có thưởng hậu hĩnh đấy!. “Hất hàm”
- Tao biết ngay!. “Cười lớn”
- Thôi cầm về mà ôn đi!. Mà mày làm đến giờ này xong tối về lại học nữa. Sáng mai dậy sớm đi làm thì sức lực đâu??? “Cô ấy hỏi”
- Tao sẽ cố nghỉ ngơi cho tốt. Mày không cần lo đâu!. “Cô gật gâtk , ra vẻ cương quyết”
- Thôi được rồi ăn đi. “Vừa nói cô vừa gắp đồ ăn cho Kate” : - Tý nữa, tao có vụ đua xe! “Thông báo”
- Lại đua??? Ở đâu??. “Cô mở to mắt. lắc đầu”
- Mày không cần biết!. Ăn nhanh đi !!. “Gắp lia lịa”
- Phải cẩn thận đấy! “Thở dài”
- Ok! còn phải bám mày đến hết đời.
Hai cô tiếp tục ăn uống vui vẻ chừng một tiếng. Đúng là trên đời không thể thiếu tình bạn nha . Beinne đèo Kate về nhà. Cô vào nhà chào cha mẹ rồi đi vào phòng học bài.
Học xong, Nghĩ ngợi một lúc, hôm nay quả là một ngày thực lạ lẫm. Gặp những điều kỳ lạ mà trước nay chưa từng xảy ra. Phải gọi là phi thực tế. Vừa nghĩ, cô vừa nhắm đôi măt ngủ thiếp đi trong giấc ngủ.
Lại mơ về khu vườn Lavender xinh đẹp. Chỉ vậy, còn ký ức trong đầu cô vẫn hoàn toàn trống rỗng. Khi nào mới trở về? Khi nào mới lấp đầy khoảng trống trong trái tim?. Cô khẽ rơi giọt nước mắt xuống gối.