Tấm Ảnh Còn Sót Lại
Lana bước vào nhà, như mọi khi, mẹ đã đi làm từ sáng. Cô nhẹ nhàng thay đồ rồi nấu ăn. Nấu ăn xong, cô ăn một phần. Một phần cô để vào hộp mang đến nhà hàng cho mẹ cô. Chaddie ăn cơm trưa ở trường nên không có trở về lúc này.
Đến nhà hàng, cô chào hỏi mọi người và mang đồ ăn vào cho mẹ. Trong lúc mẹ nghỉ ngơi, cô làm đỡ việc giúp mẹ. Việc của mẹ con cô là nấu ăn. Nếu có những bữa đông khách thì hai người làm thêm bồi bàn và dọn dẹp luôn. Cô làm được một lúc thì chú Harvey (Chú ruột của cô) đến cửa hàng. Cô tươi cười chào chú rồi nói:
- Chú Harvey, con có chuyện muốn hỏi xin chú được không ạ? "Xen lẫn chút hồn nhiên là một chút vui vẻ trên gương mặt tràn đầy nhiệt huyết chân thành"
- Ừ, vào văn phòng trên tầng nhé! “Chú trả lời cô trong thân thiện “
- Dạ!..
Hai chú cháu cô bước vào thang máy lên tầng . Chỗ nghỉ ngơi và để đồ của nhân viên nhà hàng. Văn phòng riêng của Giám Đốc – Chủ cửa hàng cũng ở đó.
Chú Harvey ngồi xuống chiếc ghế trong văn phòng:
- Có chuyện gì thế, con?
- À, chiều nay con muốn mời bạn con một bữa. Chú cho con mời các bạn ra đây nhé! Có gì chú trừ lương của con được không ạ??. “Cô mỉm cười ”
- Ừ, con cứ gọi các bạn đến đây! Còn chuyện tiền thì coi như chú mừng sinh nhật con. Gần tháng trước, sinh nhật con chú bận quá không tổ chức được cho con. Coi như chú bù nhé ! “Chú Harvey mỉm cười đứng lên vỗ vai Lana”
- Dạ, mẹ và các bạn học đã tổ chức cho con rồi! Chú còn nhiều việc và cũng phải lo cho các em không cần phải lo cho con nhiều đâu ạ! “Cô cúi cúi cười cười”
- Lana này, trước khi anh chú rời khỏi.. Đã căn dặn chú phải chăm sóc cho mẹ con con chu đáo. Nhưng bao năm rồi chú vẫn chưa làm được. “Chú cô thở dài, Vừa nói, ông vừa nhìn đăm chiêu ra cửa sổ”
- Chú đừng nói thế!. Những điều chú làm là quá đủ cho mẹ con con rồi!. “Cô ngước lên nhìn chú, mỉm cười” - Vậy tuần này, con sẽ giúp chị Tani và chị Kali dọn dẹp nhé!!. Chú cho phép đi ạ !!! “Cô vừa nhăn mặt vừa cong môi”
- Được rồi, con nhỏ ngoan cố này!! Con muốn làm gì thì làm đi !!! “Chú cô mỉm cười xoa đầu cô ”
- Dạ, con cảm ơn chú !!!!
Nở một nụ cười thật to với đôi mắt như chẳng thể cho không khí chui lọt. Cô vui vẻ đáp . sau đó, cô cúi chào chú. Bảo chú nghỉ ngơi rồi đi xuống nhà hàng làm việc tiếp.
Cuộc sống là vậy, Cho dù là ruột thịt máu mủ hay thân thiết đến đâu thì con người ai cũng có cuộc đời và những gánh nặng của riêng họ. Bản thân cô đã nhận thức sớm được điều này ngay khi cha mình qua đời. Chú cô cũng đã giúp đỡ mẹ con cô hết sức có thể nên cô chưa bao giờ than trách chú cô nửa lời, thậm chí đôi khi , như những lúc thế này cô lại cảm thấy biết ơn chú cô. Và đương nhiên nếu không có chú cô, chắc cô đã phải tự lập khó khăn và gian truân hơn rất nhiều. Nhưng nếu không phải là cửa hàng của cha. Nếu không phải được nhìn người chú có những đường nét trên gương mặt giống với cha thì có thể cô đã chọn cách khác để tự lập. Để có thể được thanh thản hơn với cái hư danh “ăn bám” vào chú của mình. Đương nhiên chẳng có ai bàn luận hay nói cô như vậy. Mọi người ai cũng biết một cô bé như cô đã phải nỗ lực ra sao . Nhưng cái lòng tự trọng và sự tủi thân khi mất đi người cha đáng kính của cô vẫn còn tồn đọng quá lớn. Giống như một vết rạn lớn trong trái tim không thể lành lại.
Như mọi hôm, gần h chiều cô đạp xe ra trường cấp một đón cậu em nhỏ. Đưa cậu nhỏ về thay đồ và tắm rửa. vệ sinh sạch sẽ. Sau đó, cô dắt tay cậu bé ra nhà hàng, vừa đi vừa mỉm cười, cô nói:
- Chadie à, hôm nay chị sẽ cho em ra chỗ chú ăn thỏa thích nhé!
- Woaaaa!!..... Chị Lana của em là tuyệt nhất ! “Mặt cậu bé hớn hở ngước lên nhìn cô”
Đến ngôi nhà Lavender Queen, cô dừng lại gọi điện cho Rose:
- Rose à, cậu ra đây chút nhé! Mình đang đứng ở cửa nhà cậu đây!
Rose nhẹ nhàng mở cửa đi ra, Cô giới thiệu cho cô ấy cậu em dễ thương của mình.
Sau màn chào hỏi dễ thương vui vẻ , Cô ấy hỏi cô đến vì muốn nói chuyện gì. Cô có ý đáp muốn rủ Rose đi ăn ở một nhà hàng gần đây. Coi như hôm nay là mừng lại sinh nhật của cô. Rose nhẹ nhàng lúng túng một hồi. Rồi nói phải vào xin phép mẹ và anh trai trước đã. Cô nhẹ gật đầu,.Sau đó, cô tranh thủ sang gọi hai ông anh thân thiết Joshep và Stephan.
Bấm chuông nhà Joshep. Mẹ Joshep trả lời chuông điện tử. Bà nói rằng Stephan vừa qua rủ Joshep đi rồi. Quả nhiên anh chàng Stephan sốt sắng ác quá nha. Chỉ có thể ra đó trước rồi. Cô khẽ mỉm cười chào mẹ Joshep. Trước khi bà tắt chuông điện tử.
Tiến lại cánh cửa nhà Rose . Mong rằng mẹ và anh Rose sẽ cho cô nàng đi liên hoan. Không thì thực mất vui. Cô thở dài trong suy nghĩ . Ý nghĩ vừa thoáng qua thì Rose bước ra, có phần vui vẻ nói với cô:
- Mình được đi tiếng!.
- Vậy hả? Vậy chúng mình đi luôn nhé!!!
Đôi mắt sáng của Lana hiện hữu chứng tỏ cho sự vui sướng trong cô. Quả không ngờ nha.
Hai cô bạn vui vẻ dắt cậu em nhỏ cùng nhau đi đến quán ăn.
Đến nhà hàng của chú, như dự đoán hai anh kia đã đến và chờ cô ở ngoài. Cô đến nói với cô quản lý. Đã đặt trước bàn. Cô Quản Lý với biển tên Sami hân hoan chỉ bảo hai chị nhân viên dẫn cô và mọi người lên tầng VIP. Khiến cô một trận lúng túng nhưng cô quản lý vui vẻ nói thêm:
- Giám đốc đã căn dặn dò rồi! Con không nghe thì cô sẽ bị trách tội đó!.
- Vâng!
Nghe cô quản lý phân trần, cô vui vẻ trong gượng gạo. Nhưng cuối cùng cũng không muốn bạn bè , người thân phải chờ lâu , cô nhận lời. cùng lắm là lại lao đầu vào làm việc giúp sức cho mọi người như con thiêu thân là được rồi. Vả lại quang cảnh và không khi trên tầng quả thực khó có thể miễn cường cố khước từ .
Cô đi ra bảo mọi người đi lên tầng (Tầng Vip) với chị nhân viên trước còn Lana đi xuống gọi mẹ mình. Tươi cười cúi đầu nhờ các cô các chị trong bếp giúp đỡ đôi lúc . Sau đó, cô sẽ xuống dọn dẹp cùng mọi người. Mẹ cô không định đi nhưng nghe các cô đầu bếp khuyên ngăn rối rít nên cuối cùng cũng đành lên với cô.
Nhà hàng của chú cô rộng tầm m có tầng. tầng là bày biện các bàn ăn cho những khách thường đến. Tầng là dành riêng cho khách vip. Nơi đó, cũng có thể gọi là rất đẹp! Cả phòng chỉ có bàn tròn lớn. Mỗi bàn được trang trí rất đẹp. Cả tầng được ngăn bằng các cửa kính. Mọi khách có thể nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp của cả khu phố và hơn nữa.
Mọi người đã lên đông đủ, người ngồi xuống một cái bàn tròn xinh đẹp. Lana đưa mẹ vào chỗ ngồi cạnh Chad, sau đó cô đến ngồi cạnh Rose, cô giới thiệu với Rose: về Mẹ của mình!. Cô còn vui vẻ bảo Rose cứ tự nhiên vì tất cả đều như người nhà. Rose rụt rè mỉm cười khẽ gật đầu.
Đang bảo mọi người gọi món thì quản lý Sami cùng vài chị bồi bàn vui vẻ mang đồ lên, đặt vào bàn đĩa thức ăn. Trong đĩa có món bíttết hảo hạng ăn kèm với khoai chiên thảo dược. Nước uống là Sinh tố dưa hấu. Mọi người có phần sửng sốt nhất là Lana , cô đang có ý khước từ thì cô Sami lại nói là chỉ làm theo căn dặn của Giám Đốc. Thấy Lana vẫn có phần bối rối , Joshep khẽ mỉm cười lên tiếng:
- Quỷ nhỏ, em cứ nhận đi ! Có gì anh sẽ trả chỗ này cho.
- Anh lấy đâu ra tiền? “Lana nhẹ cong môi. Thực sự Joshep bị cha anh quản lý chi tiêu rất chặt chẽ , tuy là con nhà giàu nhưng chưa thể thoát khỏi cái ách thống trị của cha. Mà điều này chẳng ai có thể rõ hơn cô”
- Anh có mà , em cứ yên tâm ! “Joshep hất hàm , ra vẻ thần bí thêm một chút lòng tự cao của thanh niên”
- Nhưng sau đó , em làm gì có tiền để trả anh? “Cô cong môi”
- Anh đâu cần tiền , em biết điều đó mà “Joshep khẽ nói với đôi môi và mí mắt lộ rõ vẻ sâu không đáy trong sự nguy hiểm lưu manh của thanh niên ấy. Thực vẫn còn kém lắm nha“.
- Anh! Đang có mọi người ở đây đó. “Lana nhìn xung quanh thấy ai cũng mỉm cười nhìn hai người khiến cô ngại ngần. Trợn mắt lên xuống với Joshep, cô nói”
- Đâu phải không ai biết chuyện chúng ta ! “Joshep được phen cười lớn”
- Anh ! Có chết em cũng không mướn anh trả tiền giúp . “Lana bực đến bốc khói, mặt đỏ hoe. Trong phút chốc , cô lấy lại bình tĩnh, quay sang cô quản lý “ – Cô Sami những thứ này cháu……
- Chuyện tiền nong Giám Đốc đã căn dặn không cần phải trả . Đây coi như quà mừng của Giám Đốc với cháu . Cháu không nhận Giám Đốc thực sẽ rất buồn. Cô cũng chỉ làm theo ý của Giám Đốc thôi.
Lana cuối cùng cũng thở dài , vui vẻ cảm ơn cô quản lý và các chị nhân viên. Sau đó, những người mang đồ ăn đi xuống hết thì mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
Lana quay sang hỏi Rose:
- Mình cứ tưởng cậu không được đi cơ!!
- Ừ, anh mình lúc đầu không cho đi nhưng vì mẹ mình bảo hôm nay là sinh nhật mình nên muốn mình được ra ngoài cho vui vẻ! Cũng gần nữa nên anh mình miễn cưỡng đồng ý!. “Rose khẽ cười”
- Hôm nay sinh nhật cậu ư?? “Lana cùng mọi người mở to mắt”
- Ừ, mùng /. Tại nhà mình vừa chuyển đến , còn chút bỡ ngỡ và bận rộn nên năm nay không có làm sinh nhật cho mình . "Rose thấy mọi người nhìn cô ngơ ngác bèn quay sang Lana nói thêm để đánh bật đi cái không khi có chút thương sót của mình" - Sinh nhật cậu chắc cũng gần đây đúng không nên mới tổ chức lại?
- Không, mình sinh nhật / !. Cậu là Thiên Bình hả? "cô biết ý, quay ngoắt độ mỉm cười với Rose"
- Ừ, cậu cũng xem chiêm tinh à?. Mình cứ nghĩ ở đây Chiêm Tinh không phổ biến. "Rose vui vẻ đáp. Hai cô này đúng hiểu nhau trời sinh nha"
- Ô, con gái ở lớp rất thích đó. Mình với cậu hợp nhau đó nha!. hahaa. “Cô mỉm cười khẽ liếc Rose giễu cợt. Rose cũng vui vẻ mỉm cười. ”
- Anh là / còn thằng Stephan là /! Bảo bình hợp với Sư Tử còn Song Ngư hợp với Thiên Bình đúng không? “Joshep cười vui vẻ nói lớn, chen ngang công cuộc dụ dỗ bạn mới của Lana ”
cô nghe vậy khẽ mỉm cười . Rose có phần ngượng ngùng còn Lana thì lườm nhẹ Joshep.
- Anh đúng là bảo bình chỉ toàn suy nghĩ lung tung thôi! hahaa. “Cô cười lớn”
- Anh nói gì chả đúng! Đấy, rồi em xem !. “Joshep hất hàm”
- Chadie là Kim Ngưu /. Chị nói Kim Ngưu rất giỏi và ăn tham…
Thấy Chadie mũm mĩm vừa ăn vừa nói trong sự hồn nhiên của trẻ thơ , khiến mọi người đều đánh bật đi cái không khí ngượng ngùng mà cười phá lên một trận vui vẻ!.
Được một lúc , đôi mắt Joshep cư nhiên sâu không đáy , chợt hỏi Rose:
- Anh trai em, Leonard, đừng bảo hắn cũng Sư Tử nhé! “Suy từ cái tên đây mà“
- Không, anh trai em là Xử Nữ - / !
- Vậy hả? “Joshep cong nhẹ khóe môi mỉm cười “.
- Vậy hôm nay ở lớp các anh có chuyện gì?. “Lana để ý thấy đôi mắt Joshep thực khác lạ khi nói đến anh trai Rose và còn nghĩ lại chuyện hồi sáng nên hỏi”
Hai cô nhìn anh với ánh mắt chăm chú đợi kết quả , Một hồi thấy Joshep không nói gì. Lại khẽ liếc sang Stephan , Stephan thở dài vì không chịu được hai con mắt chăm chú tò mò vương chút van xin bám vào mình. nhẹ nhàng thuật lại câu chuyện:
- Ừ chuyện là…..
Hôm nay, hiệu trưởng trường của các anh đích thân chỉ thị một sinh viên ưu tú vào học cùng những sinh viên xuất sắc của cả đất nước.
Khi sinh viên này cùng thầy giáo bước vào. Cả lớp như bừng sáng. Sau khi cái tên Leonard Hữu Thiên Rolls LaTiNo được giới thiệu. Là loạt loạt những tin tức kháo nhau.
Anh chàng sinh viên mới này không những đẹp trai, sở hữu chiều cao hơn m khí chất điềm đạm phi phàm. Khiến cho các sinh viên nữ cứ ngất ngây nhìn. Thậm chí “Thái tử gia” – Joshep , nhân vật có tầm ảnh hưởng không kém cũng bị đem ra so sánh!.
Tiết học xây dựng đất nước như mọi khi, cô giáo đến và sinh viên mở sách cùng tranh luận.
Nhưng hôm nay cuộc tranh luận có phần sôi nổi hơn rất nhiều lúc trước.
Lúc trước, chỉ có Joshep là sinh viên ưu tú nhất trường dám đứng ra kết luận những ý không ai phát hiện. Như mọi khi, những tưởng Joshep kết luận là hết. Nhưng sinh viên mới – Leonard lên tiếng nói một câu, các sinh viên khác cứng họng ngay cả cô giáo cũng ngạc nhiên. Rồi sau đó, Joshep cũng hỏi lại Leonard cũng làm mọi người sững sờ.
Cuối cùng, cuộc tranh luận không hồi kết giữa sinh viên cũng kết thúc sau tiếng chuông tan trường. Như mọi ngày, Stephan và Joshep đi đến sân bóng rổ chơi với các bạn. còn Leonard đi theo cô giáo hướng dẫn và giới thiệu những phòng học của trường để cậu không nhầm lẫn. Khi cô giáo đưa Leonard đến sân bóng rổ cũng là kết thúc buổi hướng dẫn. Cô giáo đi về, còn Leonard lại gần xem mọi người tập bóng. Joshep nhìn thấy Leonard đang nhìn mình với ánh mắt cao ngạo nhưng không hé lộ một chút tâm trạng. Khiến Joshep trong lòng như có gì đó sục sôi lên liền giật mạnh bóng ném về phía Leonard với tốc độ nhanh không ai đỡ được. Vậy mà Leonard nhanh chóng đỡ được và ném trả Joshep với tốc độ không kém. Joshep cũng nhanh tay đỡ bóng và nói to:
- Nếu đã là thiên tài bóng rổ, vậy hãy trỏ tài đi!!!
- Không hứng thú! “Leonard quay đi với gương mặt vẫn lạnh lùng vốn có”
- Chắc là cậu sợ đúng không, “Fall Prince”???
Nghe vậy, Leonard quay nhanh lại giật trái bóng trên tay Joshep, nhảy lên ném thẳng vào rổ. Sau đó, cầm nhẹ quả bóng lại ném mạnh về phía Joshep nói to:
- Chơi!
Joshep đỡ lấy và ném vào rổ.
Trận đấu này của hai người dường như không có hồi kết. Tất cả sinh viên sán lại reo hò ầm ỹ. Một người nhanh nhẹn sáng tạo đấu với một người điềm đạm nhưng dũng mãnh! Không ai chịu thua ai!
tiếng sau, còi của hiểu trưởng lên tiếng giải tán thì hai anh mới dừng lại. thở hổn hển với mồ hôi đầy người. Kết quả - nghiêng về Leonard!.
- Tại tao thấp hơn tên đó cm thôi. Tao mà cao như nó á thì hơn nó rồi!. Vả lại trước đó , tao cũng mất sức vì chơi trước rồi! “Mọi người đang chăm chú nghe thì Joshep vênh mặt , nói lớn”.
- Anh trai em, đã phải kiềm chế nhiều.. “Rose nhẹ nhàng cúi đầu nói, như xoa dịu đi cái bất bình của Joshep”: - Mong hai anh giúp đỡ nhiều hơn!
Mọi người mở to đôi mắt nhìn Rose. Thấy Rose không nói gì thì vội vui vẻ chuyển chủ đề khác. Một cái bánh kem mừng sinh nhật Lana được đưa lên. Cô mời mọi người ăn vui vẻ. Quậy tung trời và hát hò ầm ĩ!. Rồi cuộc vui kết thúc Lana nhờ Joshep và Stephan đưa Rose về. Còn mẹ đưa Chadie về.
Cô ở lại dọn dẹp đỡ các chị trong nhà hàng. Mọi người ai cũng thúc giục cô đi về nhưng cô nhất định không chịu. Cuối cùng, vẫn phải để cô dọn dẹp. Tươi cười vừa dọn dẹp vừa hát hò cũng khiến mọi người thấy vui lây. Ừ, hôm nay cô đã thực sự có một ngày vui vẻ. nên sinh lực vẫn đang tràn đầy trong trái tim cô.
Dọn dẹp xong, đã tầm gần h tối. Mọi người chào tạm biệt Lana, nhưng thấy cô gái bé nhỏ còn muốn làm gì đó mới chịu về. Cô Quản lý Sami đưa cho Lana chùm chìa khóa để cô bé tự khóa cửa.
Cô gái nhỏ này vào bếp làm một cái bánh kem Socola nhỏ hình trái tim. Kèm chữ trên ghi : Rose - .. Viết với kem màu trắng. Cô cho vào hộp rồi khóa nhà hàng cẩn thận đi về.
Đi qua ngôi nhà Lavender Queen cô sợ Rose đã ngủ rồi. Ngập ngừng nhấn nhẹ chuông. Chuông điện tử trả lời:
- Ai ?
- Dạ…. bạn Rose ạ! “Giọng nam thanh lại trầm này khiến cô có phần ngập ngừng”
- Muộn rồi! có chuyện gì? “Bên trong đáp”
- Dạ,…… em muốn đưa cho Rose cái này nhưng bạn ấy ngủ rồi thì thôi ạ !
Một hồi, Thấy chuông không nói gì nữa. cô thở dài ra định quay đi về thì:
- Đợi đấy!
Chuông điện tử không nói, mà một giọng thật ở bên trong. Cánh cửa chợt mở, một cậu thanh niên bước ra. Là anh trai của Rose, Cô thập phần mừng rỡ , nói:
- Anh giúp em đưa cho Rose nhé! Nhẹ nhàng chút nha! Nếu cậu ấy ngủ rồi thì anh để vào tủ lạnh sáng mai đưa cho cậu ấy cũng được!. “Cô đưa chiếc hộp vào tay anh trai Rose.
- Ừ, về đi! “Cậu bé nhấc khẽ lông mày lên ”
- Em cảm ơn, em chào anh!
Cô bé vẫn nở nụ cười cúi chào anh rồi quay đi. Cậu thanh niên lặng đứng lại đó nhìn cô đến khi cô đi khuất .
Anh mang chiếc hộp lên phòng cho cô em gái.
- Đứa nhỏ hôm nay hát cùng em mang đến này!. “Anh đặt nhẹ lên bàn học của Rose, thì ra Rose vẫn đang làm bài “
- Gì thế anh? “Rose đứng dậy vui vẻ nói”
- Em có vẻ thích nó nhỉ? “Thấy em gái thực vui vẻ anh hỏi”
- Dạ, bạn ấy rất tốt! “Vừa nói cô bé vừa mở hộp quà ra” - OMG! So beautiful!!!
- Bánh kem hả? “anh liếc xuống nhìn”
- Vâng, ngoài mẹ ra chưa ai tự tay làm bánh kem cho em. Hôm nay, quả là một ngày tuyệt vời! Hai anh hàng xóm cũng tặng em con gấu bông xinh xắn to tướng kia!. Haahhaa “cô em gái chỉ tay lên con gấu trên giường. trong khuôn mặt rạng rỡ”
- Em vui đến vậy sao? “Đôi mắt anh chợt sâu không đáy, mỉm cười thập phân qủy dị “
- Vâng !!!
Thực anh chưa hề thấy cô em gái hớn hở và cười nhiều đến như vậy bao giờ. Có lẽ chuyển về đây là chính xác.
- Xuống nhà gọi mẹ ra ăn với chúng ta đi anh. “Rose vui vẻ nhấc chiếc bánh, hướng ra cửa phòng.”
- Ừ!
Hai anh em bước xuống nhà. Rose vào nhà bếp lấy nhẹ cái nến nhỏ đặt trên bánh.
Thắp nến xong, thì mẹ cùng anh bước ra. Rose chấp tay ước và thổi bánh. Tươi cười cắt bánh cho mẹ và anh. Mẹ Rose nhìn miếng bánh rơm rớm:
- Mẹ xin lỗi ! Năm nay con tuổi mà không làm được gì cho con!.
- Mẹ đừng thế! Hôm nay con vui lắm!. Bạn con đã tổ chức cho con rồi!. Mẹ và anh ăn đi bánh ngon lắm! Bạn em là đầu bếp của nhà hàng đó mà!. “Rose hất hàm khoe. Kiểu này là , phần học của cô bạn Lana vênh váo rồi ”
- Ừ vậy hả? “Mẹ cô ấy thấy cô ấy hân hoan liền mỉm cười gật gật”
- Vâng! …. À, cô ấy kể cô ấy là chủ nhân trước của ngôi nhà này!.
- Thật ư? “Mẹ cô mở to mắt nói”
- Sao lại chuyển đi? “Anh trai cô, không tỏ ra ngạc nhiên mấy chỉ khẽ hỏi”
- Em không biết, cô ấy bảo ngôi nhà này là ngôi nhà cha cô ấy thiết kế! Nhưng vì sự cố nên phải bán đi!. Cha cô ấy đã mất, nhà chỉ còn mẹ và em trai. cô ấy chuyển vào sống ở cuối khu phố của chúng ta!. Cô ấy nói, trước khi mình đến đấy sống. Ngày nào cô ấy cũng xin bác bảo vệ cho vào đây dọn dẹp nên con mới hiểu sao trước khi nhà mình chuyển vào lại sạch vậy!
- Ừ! Trên đời còn có rất nhiều người bất hạnh. “Mẹ cô thở dài ”
- Dạ! Ít nhất con cũng thực ghen tỵ với cô ấy vì cô ấy còn có ký ức về cha!.
Nghe Rose nói vậy, mẹ và anh không nói gì. Chỉ khẽ nhìn Rose với ánh mắt chua xót.
Nhưng Rose ăn bánh rất vui vẻ và ngon miệng. chưa bao giờ hai người thấy cô ấy lại có những niềm hân hoan như hôm nay. Rose đón tiếp sự thật về bản thân đã có phần khởi sắc hơn. Có lẽ cô ấy hiểu được một phần nào của thế giới vẫn là niềm vui khi tiếp xúc với con người luôn chào đón cô ấy bằng lòng nhiệt tình và chân thành thực sự. cảm xúc mà đến tận ngày hôm nay cô ấy mới có cơ hội được biết đến.
Hai người thở phào nhẹ nhõm trong nhẹ nhõm.
Ăn xong, mẹ cô về phòng của mình còn anh em cô lên gác và về phòng của mỗi người đi ngủ.
Anh cô đi vào căn phòng của mình đến chiếc bàn học lấy nhẹ một quyển sách. bên trong quyển sách có tấm ảnh nhỏ mà khi chuyển về đây anh tình cờ nhặt được trong góc nhà. Một người cha đang ôm đứa con gái nhỏ. Cô bé chừng tuổi với nụ cười rạng ngời. Một tay cầm bó hoa Lavender , một tay ôm cổ cha mình thật chặt. “Ít nhất cô ấy còn có nhất kỷ niệm về cha!”. Giọng nói của cô em gái hiện hữu trong đầu anh . Cầm tấm ảnh lên nhìn , anh khẽ thở dài.
Kể đến Lana. Cô gái nhỏ bước vào nhà. Mẹ cô vẫn mở cửa phòng đợi cô về.
- Mẹ con về rồi! Con khóa cửa nhé!
- Ừ!.
Cô nhẹ nhàng khóa cửa, bước vào phòng trong , thấy Chaddie đã yên giấc cô nhìn mẹ nói:
- Mẹ ngủ đi ! Con thay đồ rồi ngủ luôn đây!
- Con gái, ngồi xuống mẹ bảo!.
Mẹ cô với với tay nắm cổ tay cô gái nhỏ, cô nhẹ ngồi xuống. Mẹ cô lấy ra một hộp quà nhỏ. Đưa cho cô. Mở ra thấy một cái váy rất đẹp màu hồng phấn. Cô ngạc nhiên nói:
- Gì đây hả mẹ?
- Quà của mẹ tặng con!. “Tay bà vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của cô”
- Mẹ làm gì thế? Tiền đâu mẹ mua? Mẹ còn phải dành tiền học cho Chadie nữa! “Đôi lông mày cô nhíu lại”
- Con gái mẹ đã lâu không mặc váy rồi!. Mẹ muốn thấy con mặc nó!. “Mẹ cô mỉm cười, đáp. Cái vỗ tay lực có phần mạnh hơn, như đang ám chỉ chấn tĩnh cô “ bà nói thêm “ : - Con đừng lo gì!. Sinh nhật con đã qua lâu vậy mà giờ mẹ mới tặng được cho con. Con phải mặc đấy!!
- Dạ!. “Nhìn thấy gương mặt xót xa của mẹ, cô chỉ cúi đầu gật khẽ trả lời”.
Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ và thay đồ ra khoe mẹ. Mẹ cô ôm nhẹ cô vào lòng và nói:
- Con gái mẹ lớn quá!
Cô không nói gì chỉ gật đầu ôm nhẹ mẹ vào vòng tay , mẹ cô vuốt tóc cô nói tiếp:
- Nếu cha con biết con lớn lên và xinh đẹp như này , cha con sẽ rất vui!.
- Thật… hả… mẹ??. “Cô nhắm đôi mắt, như chững lại dòng nghẹn ngào”
- Ừ , con gái! Cha con thương con nhiều lắm!!!!
Cô không nói gì. Khẽ ôm lấy mẹ. Bờ mi rớt những giọt nước mắt hạnh phúc không kém xót xa..
Trời mùa thu nhẹ nhàng man mát. Có cô gái nhỏ trong tay ôm người mẹ kính yêu của mình. Ấm áp lắm.. “Đã bao năm rồi, cha ơi??!!” …. Hai mẹ con bờ mi không khỏi khỏi xúc động , căn phòng ngủ chật hẹp nhưng cũng quá ấm cúng. mẹ con vẫn như mọi ngày. ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ say sưa của hạnh phúc.
Ngày hôm nay, trôi qua thật nhẹ nhàng và không kém những dư âm tuyệt vời. Là ngày bắt đầu của những câu chuyện tình yêu đầy nước mắt nhưng không kém hạnh phúc và xen lẫn cả những yêu thương!!!!!!