Lần đầu tiên nhìn thấy nam phụ là trên hành lang dẫn đến thao trường, quản lý viên nhắc nhở hồi lâu Biên Nguyệt mới để ý, nhìn thấy một cậu trai cúi đầu đi tới, cũng là đồng phục học sinh nhưng trên người cậu ấy lại có cảm giác lịch sử, quần và cổ áo xanh lam đều biến thành màu trắng, giống như đây là bộ đồng phục được thừa kế từ anh chị mình.
Tuy quần áo không đẹp nhưng mặt mũi cậu bé này rất xuất sắc, xương quai hàm rộng, sống mũi cao, cằm thon, nếu trên mặt có thêm hai lạng thịt nữa để nâng đỡ làn da thì nhất định sẽ là một mỹ nam, đủ để sánh vai với nam chính đã "từ trần".
Biên Nguyệt: "Tôi nhớ nhân vật này, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, thường bị bắt nạt, nhưng Tinh Nguyệt Bang không động tới cậu ta, tôi viết ra cậu ta chủ yếu là để làm nổi bật sự xấu xa của anti fan Tinh Nguyệt Bang.
Quản lý viên: "Đúng vậy, ngoại hình đẹp, học tập xuất sắc, nhưng gia cảnh bi thảm, chẳng phải phù hợp với bối cảnh của nam chính bi tình sao? Nhưng bây giờ tên nhóc này có phúc, sắp được làm nam chính rồi, cô phải chú ý đối xử đặc biệt nha."
"Không thành vấn đề, tôi hiểu."
Ban đầu, Biên Nguyệt thấy tuyến tình cảm với Bùi Bản Nùng có điểm nên động "tà tâm", muốn tiếp tục phát triển, nhưng quản lý viên nhắc nhở cô, truyện này mang chủ đề ngôn tình nên phải tuân theo mạch chính, phát triển nam chính theo tiêu chuẩn của trang web.
Vì đã có đối tượng mục tiêu, Biên Nguyệt cần thỉnh thoảng chạy đến dãy phòng học lớp , ngó thử nam chính tương lai.
Nam chính tương lai tên Trần Dao Đông, học sinh lớp ban , là một học bá mẫu mực.
Học bá rất trầm lặng, hết giờ học là ngồi tại chỗ học từ vựng, đến giờ ăn vẫn ngồi trong lớp một lúc lâu mới tới căng tin, Biên Nguyệt muốn tình cờ gặp mặt cũng không tìm được cơ hội, chỉ có thể thi thoảng lượn lờ ngoài lớp học, quét chút cảm giác tồn tại.
Thế nhưng sự hiện diện của cô không lọt vào mắt Trần Dao Đông mà lại rơi vào mắt một người khác —— Bùi Bản Nùng vừa ngẩng đầu đã thấy cô qua cửa sổ, hai mắt tỏa sáng như nhìn thấy bánh Mousse yêu thích nhất của mình trong tủ kính, tròng mắt nhuộm thắm sắc kem, hớn ha hớn hở chạy ra.
"Đàn chị Nguyệt Nguyệt ~" cô ấy nhẹ nhàng bay đáp xuống trước mặt cô chẳng khác nào cánh bướm, "Chị đến tìm em sao?"
Bây giờ Biên Nguyệt đã không còn cảm giác bài xích mỗi khi nhìn thấy cô ấy, thậm chí còn thấy thân thiết, không biết có phải dạ dày bị tài nấu nướng chinh phục nên sinh ra cảm xúc khác hay không.
Nhưng hiện tại Biên Nguyệt đang có nhiệm vụ nên không rảnh nói chuyện với cô ấy, thế là trả lời dứt khoát.
"Không phải, tìm người khác."
Bùi Bản Nùng lại tới gần hơn một bước, người ta trốn bà trùm còn không kịp, còn cô ấy là thân cận còn không kịp, "Là ai vậy, biết đâu em có thể giúp."
Lúc này, Trần Dao Đông ngồi trong phòng học hơi nhúc nhích, đặt sách từ vựng xuống, rời khỏi chỗ ngồi.
Biên Nguyệt thấy cậu ta bước ra khỏi lớp, không nhịn được dõi theo, nhưng Bùi Bản Nùng lại ở ngay trước mắt, cô chỉ có thể nghiêng đầu rướn cổ lên nhìn, cố gắng nhận biết hướng đi của cậu ta.
Trong mắt Bùi Bản Nùng vẫn luôn chỉ có Biên Nguyệt, nhưng đột nhiên thấy cô nghiêng đi, ánh mắt vòng qua mình mà trôi về một hướng khác cạnh phòng học.
Bùi Bản Nùng xoay đầu lại, thấy nơi ánh mắt Biên Nguyệt theo sát có một nam sinh đang cầm khăn lau bảng đen, hẳn là hôm nay được phân công trực nhật.
Trên bảng đen viết công thức bình thường, tư thế lau bảng của cậu ta cũng bình thường, thứ duy nhất thu hút ánh mắt của người khác có lẽ chỉ là bản thân người đó.
Quay đầu, rốt cuộc vẻ mặt Bùi Bản Nùng cũng có chút biến đổi, khóe môi hơi trễ xuống, nụ cười đã tắt, biến thành sự im lặng ẩn ý sâu xa.
...
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Biên Nguyệt, trạng thái tình cảm của cô vẫn mắc kẹt trong sáu chữ "Gặp gỡ tình cờ thất bại", bất đắc dĩ cô chỉ có thể nhờ quản lý viên tư vấn.
"Trong vòng mười giây, tôi muốn biết tất cả thông tin về đường đi nước bước của nam sinh này!"
"Rõ ràng là cô hỏi tôi thông tin, lôi lôi kéo kéo làm gì?" Quản lý viên nhanh chóng đối chiếu nguyên tác, "Theo cốt truyện bình thường thì sau giờ học tối nay, cậu ta sẽ về nhà theo đường Tử Hòa Tây."
Biên Nguyệt bắt chéo chân, mắt cá chân trái đặt lên đầu gối phải, mũi chân thỉnh thoảng đung đưa, chiếc quần ống rộng cũng bị kéo căng, "Được, ở đó có vài cửa hàng văn phòng phẩm, tôi sẽ qua đó sớm một chút."
"Xin chú ý tư thế ngồi!"
"Sao vậy, cô sợ tét XX hả?"
Biên Nguyệt thấy câu nói của mình vô duyên cớ lại xuất hiện hai dấu XX, hỏi: "Các cô che cái gì? Ngay cả quần, quần cũng muốn che?"
Quản lý viên: "Xin chú ý quy tắc dùng từ, bất kỳ từ ngữ nào không tuân theo quy tắc đều sẽ bị che."
Biên Nguyệt: "XXXXXX!"
Quản lý viên: "Từ ngữ thô cũng bị che nha."
Biên Nguyệt đảo mắt khinh thường, ngồi lại đoan trang, mở sách tiếng Anh ra, tiếp tục duy trì hình tượng "bà trùm hoàn lương".
...
Giờ tan học hôm nay sớm hơn mọi khi, Biên Nguyệt nhanh chóng thu dọn sách vở, lặng lẽ rời khỏi trường.
Cũng may trước đó cô thay đổi phong cách, cấm chỉ đàn em tự tiện tới gần, nếu không thì lần này bước ra khỏi cổng, nhất định phía sau lại kết bè kết lũ giống như dẫn theo đội ngũ đón dâu, muốn kín đáo hành động cũng không được.
Vốn buổi tối tan học về nhà cùng Bùi Bản Nùng đã trở thành thói quen tự phát của cô, nhưng bây giờ đang có chuyện quan trọng, cô đành giao cho Lăng Duyệt phụ trách.
Lăng Duyệt biết tin thì ngạc nhiên đờ ra, há hốc mồm, "Không phải chứ lão Đại, chị muốn đổi chị dâu thật à?"
Biên Nguyệt bảo cậu ta ngậm miệng, nhưng cuối cùng lại không kìm được dặn dò: "Chuyện này không thể cho Linh Lung biết, giữ bí mật!"
Dặn xong, Biên Nguyệt chép miệng, cô cảm thấy không phải anh trai, mà là chính cô đang làm chuyện đáng hổ thẹn sau lưng Diệp Linh Lung.
Buổi tối, đường Tử Hòa Tây loang lổ bóng cây, vốn chỉ là con phố nhỏ không mấy náo nhiệt, nhưng nhờ ánh sáng từ các cửa hàng văn phòng phẩm nên có thể nhìn rõ người qua lại.
Biên Nguyệt chọn đúng thời gian, giữa dòng người thoáng thấy bóng dáng Trần Dao Đông, thân hình cao gầy với bộ đồng phục học sinh lủng lẳng trên người, thấp thoáng trong những khoảng sáng tối do bóng cây tạo ra.
Biên Nguyệt đi đến gần cửa hàng văn phòng phẩm, định theo đuôi, nhưng nửa chừng tòi ra mấy học sinh chặn giữa đường, giành "tình cờ gặp mặt" Trần Dao Đông trước.
Trần Dao Đông nhìn thấy mấy người trước mắt, cúi đầu lặng lẽ đi đường vòng.
Cậu ta chuyển hướng, nhưng phía đối diện đâu buông tha, dựng một hàng rào người trước mặt cậu ta.
"Đi thôi, đại biểu Trần, cho tụi này mượn nói chuyện một chút!" Đám người Trần Lực Hưởng cười cười, vây vị khách quý vào giữa, đi đến hẻm nhỏ bên cạnh.
Sau khi đám người Trần Lực Hưởng xuất hiện, Biên Nguyệt lập tức dừng bước, cô biết chuyện sắp xảy ra —— Đoạn này chính là tình tiết trong nguyên tác, cũng chính là lúc nam phụ bi thảm bị ngược đãi dã man.
Chờ nhóm người Trần Lực Hưởng khuất dạng ở đầu hẻm, Biên Nguyệt mới tiếp tục đi tới một góc, thò ra một con mắt dò xét tình hình bên trong.
Ánh sáng trong con hẻm cũng giống như đường Tử Hòa Tây, chỉ là không có sự trợ giúp của các cửa hàng văn phòng phẩm nên hoàn toàn dựa vào bóng đèn trên đầu tường.
Dáng người không được chiếu sáng, đến cái bóng còn thấy rõ hơn mặt người, đen ngòm ma quái kéo dài trên đất.
Biên Nguyệt muốn rình xem kịch nhưng không cách nào thấy rõ, cũng may bốn bề im ắng, chất lượng âm thanh cũng không đến nỗi nào.
"Sao rồi, lúc mách lẻo thầy cô không phải tự tin lắm hả? Bây giờ lại nói không ra lời?"
Vương Việt Oánh gấp gáp vào việc, đứng dựa nghiêng vào tường, như thể hứng thú với nhan sắc của người trước mắt này, phát ra tiếng cười như chuông bạc, "Ha ha ha ha ha, người ta là đại diện của lớp Toán mà, tất nhiên phải báo cáo tình hình nộp bài tập nha, cậu đừng làm khó người ta!"
"Tôi làm khó dễ hắn?" Trần Lực Hưởng càng giận sôi, tóm chặt cổ áo Trần Dao Đông, "Mày nói xem là ai làm khó ai? Trong lớp nhiều người như vậy, sao lúc nào cũng ghi tên tao? Là do tao đẹp trai hay vì tên tao đẹp?"
Biên Nguyệt nghĩ thầm: Chắc chắn là vì lần nào cậu cũng không nộp bài tập, với IQ như thế, thảo nào không thể nộp được bài tập Toán!
Trần Dao Đông nghi ngờ trí thông minh của đại ca này, có lẽ cũng gần giống Biên Nguyệt, nhưng cậu ta không nói gì mà chỉ cúi thấp đầu, tránh đối diện với đại ca.
Chiến thuật kiểu này cậu ta đã trải nghiệm nhiều lần trước kia, biết cách đối phó tốt nhất chính là làm đà điểu, không trả lời, không liều mạng, chí ít cũng đỡ mất vài miếng thịt.
Cao Ngao cầm chai Coca ướp lạnh, dùng đầu chai nâng cằm Trần Dao Đông lên, "Không nói gì là thừa nhận anh Hưởng người đẹp, tên cũng đẹp.
Nhưng hành vi này của bạn là không chấp nhận được, nếu nhớ tên người, nhớ thương người thì viết ba chữ là được, hà cớ gì mà anh Hưởng của bọn này chiếm tới mấy trang liền!"
Trần Lực Hưởng lắc vai, hất cặp xuống, "Được rồi, đừng phí lời nữa, không phải mày nói tao không giao bài tập à? Vậy thì bây giờ tao giao bài tập cho mày, đêm nay mày về nhà mà làm, sáng mai nộp chung đi!"
Dứt lời, sách bài tập được nhét vào tay Trần Dao Đông, nhưng cậu ta vẫn cúi đầu không tỏ vẻ gì là sẵn sàng tiếp nhận.
Tuy cậu ta sợ va chạm trực tiếp, nhưng việc làm bài tập thay người ta thế này đã vượt qua giới hạn học sinh tốt của cậu ta —— Cậu ta sợ thật, thế nhưng là sợ một cách có nguyên tắc, bằng không cũng sẽ không liều chết viết ra tên Trần Lực Hưởng, lại còn viết cả một học kì.
"Không muốn hả? Không phải mày rất thích làm bài tập Toán hả? Lần này được làm những hai phần, thêm lượng không tăng giá!"
Trần Dao Đông cắn đầu lưỡi, không hé răng, rất muốn ném thứ bẩn thỉu này xuống đất, giẫm qua giẫm lại, nhưng cậu ta không có can đảm, cũng không có năng lực đó.
"Về nhớ xem kĩ chữ viết của tao, phải chép cho giống, nếu để lão Ngô nhìn ra, chắc chắn ông ta sẽ xử lý cả mày luôn đó!" Trần Lực Hưởng thấy đối phương không dám phản kháng, hài lòng kéo cặp lên, chuẩn bị bỏ đi.
"Có phải cậu tìm lầm người rồi không? Hẳn là cậu nên tìm chó làm giúp bài tập mới đúng." Biên Nguyệt đút hai tay trong túi quần, từ đằng xa đi tới, dáng vẻ còn nham hiểm hơn so với ba tên kia.
Trần Lực Hưởng biến sắc, niềm vui trong nháy mắt biến mất, mặt nhăn lại thành vẻ cảnh giác, "Biên Nguyệt? Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là chữ viết của cậu chỉ có chó mới cào ra được, bắt người ta viết thay không phải làm khó người ta à?"
Trần Lực Hưởng siết chặt hàm răng, chặt đến mức nghe ra cả tiếng kẽo kẹt, lúc nói chuyện thì miễn phí thêm cả tiếng rít, "Cô muốn đánh nhau phải không?"
Sắc mặt Biên Nguyệt chìm trong bóng tối càng thêm âm u so với ngày thường, cô không trả lời, chỉ bước từng bước tới gần, tiếng bước chân đã trả lời thay cô.
Bây giờ cô phải giữ hình tượng, không tiện ra tay, nhưng nếu như cần thiết, cô cũng không ngại đập ba tên này vào tường, mất mấy điểm hình tượng cũng không sao, xem như "phí bồi thường" cho bọn họ.
Mới cách đây không lâu, Vương Việt Oánh và Cao Ngao đã bị bà trùm này giày xéo tàn nhẫn, kí ức vẫn lưu lại vẹn nguyên, lúc này nhìn thấy "cội nguồn đau đớn" đang tới gần, chưa cần cô động thủ thì bọn họ đã sợ vỡ mật, mỗi người một bên kéo Trần Lực Hưởng tìm đường lui.
Biên Nguyệt đi tới vị trí ban đầu của họ, không đuổi theo, nhưng đột nhiên kêu một tiếng: "Họ Cao đứng lại!"
Da đầu Cao Ngao tê rần nhưng vẫn xoay người lại, cơ thể còn lạnh hơn cả chai Coca lạnh trong tay.
"Cậu có thể đi, nhưng đồ trong tay thì để lại."
Cao Ngao sững sờ, rồi chợt nhận ra là người ta muốn đồ uống của mình.
So với mạng thì một chai nước có đáng gì? Đương nhiên là ngoan ngoãn để Coca lại!
Trần Dao Đông vẫn cầm cuốn sách bẩn thỉu kia, biến cố trước mắt xảy ra quá nhanh khiến cậu ta phản ứng không kịp, thế nhưng sau khi mối đe dọa biến mất, cơ thể cậu ta cuối cùng cũng thả lỏng, rã đông.
Biên Nguyệt ngước mắt, nhìn thấy dưới ánh đèn mỹ nam như họa, bóng đêm mịt mờ càng tô đậm nét đẹp kia.
Tuy mới bị hoảng sợ, trên gáy vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh, không nói lời nào.
"Còn cầm thứ này nữa, xúi quẩy." Biên Nguyệt cầm góc sách bài tập ném xuống đất.
Trần Dao Đông bất ngờ, dù rằng không thích nhưng nếu thứ này bị mất thì ngày mai kẻ bị đánh nhừ tử là cậu ta.
Đám người Trần Lực Hưởng kia bám dai như đỉa, Biên Nguyệt có thể cứng rắn, nhưng cậu ta không thể nha!
Biên Nguyệt nhìn ra sự lo lắng của cậu ta, giơ tay đánh bay nắp chai, oai phong lẫm liệt đưa đến trước mặt cậu ta.
"Đừng lo, từ nay về sau tôi sẽ che chở bạn!".