Khác với Biên Nguyệt, anh trai Biên Huy của cô là học sinh ba tốt: Học giỏi, đạo đức tốt, tính tình cũng tốt.
Lúc Biên Nguyệt bước lên con đường làm trùm trường không thể quay đầu thì Biên Huy đã sớm cắm rễ trên bục khen thưởng, trở thành thiếu niên gương mẫu trong mắt mọi người.
Quản lý viên từng hỏi Biên Nguyệt rằng tại sao phải sáng tác anh trai mình ưu tú đến thế, Biên Nguyệt nói, cô muốn chứng minh dù ưu tú như anh trai cô thì khi bị kẻ xấu bắt nạt vẫn cần cô bảo vệ, thể hiện ra giá trị không thể thay thế của cô.
Quản lý viên: Cô có nghĩ đến khả năng anh trai cô bị kẻ xấu nhắm đến là vì có em gái như cô không.
Nếu cô cũng được như anh trai thì tiểu thuyết này cũng chẳng cần chỉnh sửa gì hết nha.
Biên Nguyệt quyết đoán tắt micro của quản lý viên, thậm chí còn muốn đập vỡ miệng cô ta.
Tuy rằng dưới phông nền là Biên Huy, sự thối nát của Biên Nguyệt được tôn lên rạng ngời, nhưng là một người anh trai tốt bụng, Biên Huy chưa bao giờ có ý định từ bỏ, luôn muốn cứu vớt Biên Nguyệt khỏi đáy vực sâu, kéo cô quay về chính đạo.
Bình thường Biên Nguyệt chẳng ngó ngàng gì tới cậu ta, cứ hễ để ý tới là cậu ta lại bắt đầu làm phiền bằng một đống đạo lý, nhưng bây giờ được chị dâu nhờ cậy nên cô phải để tâm, chủ động gõ cửa phòng bên cạnh hỏi tội.
"Dạo này anh có thêm một cô bạn tên là Bùi Bản Nùng phải không?"
"Có nha." Biên Huy mới tắm xong, đang dùng khăn lau tóc.
"Hai người thường nói chuyện gì?"
"Cũng không thường xuyên lắm, sao vậy?"
"Tối nay cô ta có gửi tin nhắn cho anh không?"
Biên Huy nghi hoặc, mở điện thoại lướt tới lướt lui, "Không có..."
Tròng mắt cậu ta cũng đảo tới đảo lui trong lúc nói, đăm chiêu, hỏi ngược lại: "Có phải hôm nay em nói chuyện với em ấy không?"
"Phải, tìm cô ta trò chuyện một lúc."
"Vậy..."
"Được rồi, sau này anh cũng đừng tìm cô ta tán gẫu nữa, quản mình cho tốt, đừng để Linh Lung bận tâm." Biên Nguyệt nói xong quay đầu đi, không muốn phí thêm lời nào với cậu ta.
Trước đó cô còn lo lắng Bùi Bản Nùng nghe không hiểu tiếng người lại đi tìm anh trai cô.
Nhưng bây giờ có vẻ mục đích đã đạt được, uy lực răn đe của cô vẫn còn online —— Quả nhiên, chỉ cần cô ra tay thì chẳng việc nào không thành!
Biên Nguyệt cắm tai nghe định chuyển sang chế độ nghe nhạc, nhưng vừa mở di động lập tức bị mười mấy tin nhắn ra làm hoa cả mắt, xếp hàng dài trên màn hình.
—— Đàn chị Nguyệt Nguyệt, chào buổi tối nha ~
—— Chị ăn cơm chưa? Ăn gì đó?
—— Em ăn gan heo xào cần tây, còn có canh trứng rong biển nữa ~
(Hai tấm ảnh, một tấm gan heo xào cần tây, một tấm canh trứng rong biển.)
—— Em đang suy nghĩ ngày mai nên mặc gì, chị cảm thấy cái sọc xanh này đẹp hay chấm bi xanh trắng đẹp hơn?
(Hai tấm ảnh, một tấm váy sọc xanh, một tấm váy chấm bi xanh trắng)
—— Đàn chị Nguyệt Nguyệt, chị không để ý tới em sao?
(Emoji mèo con trông mong)
Biên Nguyệt nhìn con mèo đáng thương kia, với vẻ mặt khao khát kia, với ánh mắt mềm mại đó, cảm xúc hết sức phức tạp.
Đây là không sợ chết hay thật sự muốn tìm cô tán gẫu?
...
Nếu có ai dám nhắn cho Biên Nguyệt một đống tin tẻ ngắt thế này thì nhất định cô sẽ không trả lời, còn nhắn tiếp nữa thì thẳng tay chặn số, nhưng tình huống lần này đặc biệt, Biên Nguyệt biết do mình chủ động nói Bùi Bản Nùng tìm đến, tuy chỉ vì hù dọa nhưng nói thì cũng đã nói rồi.
Là một bà trùm xưng bá võ lâm, cô phải giữ lời, duy trì hình tượng sang chảnh của mình.
Thế là Biên Nguyệt chỉ có thể nén bực, nén giận mà trả lời cô ấy.
—— Ăn rồi.
Bên kia trả lời rất nhanh.
—— Ăn gì vậy?
—— Cơm.
—— Chà, ngon không?
—— Cũng được.
—— Có chụp ảnh không?
—— Không.
—— À, đàn chị, chị làm bài tập xong chưa?
Biên Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình, hai mắt trợn trừng —— Không được, cô không thể tiếp tục nói chuyện kiểu này, cô không thể lãng phí thời gian nữa, phải nhanh chóng kết thúc chủ đề, ngắt luôn cuộc nói chuyện!
Vì vậy, dưới sự nỗ lực không ngừng của Biên Nguyệt, hai người chỉ nói chuyện tới giờ đêm, cuối cùng cũng chúc ngủ ngon.
...
Biên Nguyệt cho rằng Bùi Bản Nùng tìm đến mình chỉ đơn giản là tán dóc, có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng ai mà dè, phúc phận của cô vẫn còn ở phía sau.
Thứ hai, một tuần lễ mới, chúng đàn em đang cố gắng hoàn thành "KPI năng lượng tích cực", Biên Nguyệt đợi tăng điểm, nhưng quản lý viên lại nhảy ra đâm thọc, "Nguyệt Nguyệt, ngoại trừ chỉ số hình tượng nhân vật và chỉ số cốt truyện, cô cần phải nhớ chỉ số thân mật tình cảm nha, cái này cũng cần đạt tiêu chuẩn."
"Tuyến tình cảm trong nguyên tác của tôi có vấn đề gì? Không phải có nam chính sao?"
"Đúng là có nam chính, nhưng sau khi cô và nam chính có ý với nhau thì cô làm lơ cậu ta luôn, cái này bị hệ thống nhận định là tuyến tình cảm không hoàn chỉnh."
Trong nguyên tác, Biên Nguyệt là bà trùm cao quý có đông đảo người theo đuổi, đương nhiên người ái mộ cũng không ít, trong đó có một người đặc biệt nổi bật, thân cao mét tám, cơ bụng tám múi, quan trọng là người này còn rất lãng mạn, thành công chiếm được trái tim Biên Nguyệt, trở thành nam chính trong tiểu thuyết.
Nhưng Biên Nguyệt thân là bà trùm lại còn là Bang chủ, dã tâm bừng bừng, sau khi xác định quan hệ ở giai đoạn giữa lập tức đi lên con đường thống trị trường học, rong ruổi trong game ở giai đoạn sau, cuối cùng thành công quét sạch đám anti fan và các bang phái đối địch, trở thành một đời "Bá chủ" —— Về mặt sự nghiệp có thể xem như công thành danh toại, nhưng ở phương diện tình cảm lại qua loa, nam chính lướt qua một chút ở giai đoạn giữa rồi mãi đến cuối mới xuất hiện, nếu trí nhớ độc giả không tốt thì đã quên béng cậu ta là ai.
Quản lý viên: "Do đó, lần chỉnh sửa này chúng ta phải cho tuyến tình cảm xuyên suốt toàn truyện, đồng thời phải duy trì tình cảm phát triển ổn định, tăng cường tương tác mập mờ giữa cô và nam chính."
Biên Nguyệt: "Mập mờ, mập mờ thế nào?"
"Giống như tương tác giữa tình nhân với nhau đó, một chút yêu thầm, một chút đưa đẩy, một chút ngọt ngào."
"À, vậy bây giờ tôi phải làm gì?"
"Cô còn nhớ lần đầu gặp nam chính không?"
"Nhớ nha," Biên Nguyệt nhớ lại nguyên tác, "Là ở căng tin, lúc đi ngang qua cậu ta bị vẻ đẹp và khí chất của tôi thu hút."
Quản lý viên: "Ừm, dù lý do thu hút này nghe quá xá giả nhưng cũng có thể xem như lần gặp gỡ lãng mạn đầu tiên.
Hôm nay rất thích hợp, cô nhớ đúng mười hai giờ trưa tới căng tin để vô tình gặp cậu ta."
...
Tuy Biên Nguyệt khôi phục thân phận bà trùm nhưng dưới áp lực của ba chỉ số, cô vẫn phải điều chỉnh một chút, ví dụ như bình thường ở trường không thể cho đàn em theo đuôi, tránh quá phô trương chọc hệ thống cáu tiết, lại trừ mất vài chục điểm.
Bây giờ một thân một mình vừa thuận tiện cho cô bàn bạc cùng quản lý viên, cũng tiện cho cô hoàn thành nhiệm vụ, giống như lần này Biên Nguyệt tranh thủ tới căng tin, trong đám người xếp hàng tìm được nam chính tương lai kia —— Nguyên Như Sơn.
Nguyên Như Sơn bị đám đông chen lấn nhưng kích thước hình thể vẫn khiến cậu ta nổi bật hẳn lên, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, bờ vai rộng và vòng eo nhỏ cho thấy đây là người tập thể thao điển hình, ngay cả khi mặc đồng phục học sinh vẫn có thể làm xao xuyến trái tim của bao cô gái.
Biên Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta, cười nhạt —— Không tệ, giống như cô miêu tả trong truyện, nam chính của cô quả nhiên khác với tất cả mọi người.
Nhắm đúng đội ngũ xếp hàng, Biên Nguyệt đang chuẩn bị gia nhập thì đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng gọi:
"Đàn chị Nguyệt Nguyệt ~~"
Biên Nguyệt căng da đầu, không hề muốn quay lại, nhưng sợ người phía sau không biết xấu hổ lại gọi thêm tiếng nữa, cuối cùng vẫn xoay người lại.
Hôm nay Bùi Bản Nùng vẫn hoàn mỹ như thế, mái tóc dài được kẹp cố định hai bên, hai viên đá mắt mèo tòng teng đáng yêu trên tai.
Váy cô ấy mặc đều do tự tay cô ấy sửa lại, hôm nay là váy JK thuần xanh dài vừa tới đầu gối, lộ ra đầu gối xinh xắn và đôi chân thon nhỏ.
Cô ấy vui sướng hân hoan bước tới, tay xách một chiếc túi vải có in hình chuột túi khổng lồ, trong đó chứa đầy thức ăn phong phú.
"Đàn chị Nguyệt Nguyệt," Bùi Bản Nùng cười toe toét, mắt hạnh lấp lánh, "Em mang theo sushi chà bông và cá ngừ đại dương nè, còn có nước trái cây mới ép nữa, chị có muốn ăn cùng không?"
Biên Nguyệt vừa định mở miệng từ chối thì đã thấy cô ấy đưa tay kéo cánh tay cô, điệu bộ vô cùng thân mật, "Biết ngay là chị sẽ thích nên em mang theo hai phần, chắc chắn đủ cho chúng ta ăn, còn có thể ăn no nê nha."
Biên Nguyệt không biết xảy ra chuyện gì, quỷ thần xui khiến thế nào lại đi theo Bùi Bản Nùng, chờ đến khi cô nhận ra thì đã đến bàn, ngồi đối diện Bùi Bản Nùng.
Bùi Bản Nùng lấy ra hai hộp cơm giữ nhiệt, trong đó đầy ắp các cuộn sushi được xếp ngay ngắn và cốc nước ép trái cây, màu sắc tươi ngon bắt mắt, cô ấy lấy hai cái ly inox, rót đầy.
Bùi Bản Nùng cầm đũa, trước khi ăn giải thích: "Dãy này là chà bông dưa chuột, dãy này là cá ngừ đại dương, dãy này là giăm bông và bắp, còn dãy cuối cùng là trứng gà và trứng cá muối."
Nói xong, cô ấy gắp một cuộn chà bông vào chén Biên Nguyệt, "Chị nếm thử đi, chà bông tươi không thêm hương liệu gà đâu, em bé cũng ăn được."
Biên Nguyệt bị "mỹ vị" của đồ ăn hấp dẫn, thật sự gắp lên, chuẩn bị đưa vào miệng bỗng cảm thấy không ổn, quét mắt nhìn xung quanh —— Không biết từ lúc nào xung quanh chợt trở nên yên ắng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người họ, hoặc nhiều hoặc ít mang theo hiếu kì, khó hiểu, thậm chí là sợ hãi.
Sợ hãi nhất phải kể đến Lăng Duyệt và Thư Hào, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của lão Đại không dám tùy tiện tới gần, kết quả chỉ chớp mắt đã thấy lão Đại cùng người khác ăn cơm trưa, lại còn là một bữa sushi cao cấp?
"Không ổn rồi, kia không phải Bùi Bản Nùng à? Là người ngày nào cũng tìm anh Huy nói chuyện, sao lão Đại lại ăn cơm với cô ta?"
"Đúng nha, không phải cô ta nên bị lão Đại dần cho một trận nhừ tử hả, làm sao bây giờ còn dám ngồi chung với lão Đại?"
Hai đàn em càng nghĩ càng tò mò, bữa trưa cũng chẳng thèm ngó ngàng, chỉ chăm chăm quan sát hai người kia ăn cơm.
Không thể không nói khả năng nấu nướng của Bùi Bản Nùng vô cùng xuất sắc, ban đầu Biên Nguyệt khá miễn cưỡng nhưng cuối cùng dạ dày vẫn bị sushi mê hoặc, ăn liền mấy miếng.
Ánh mắt của những người xung quanh như rắn đảo quanh hai người, Bùi Bản Nùng lại như hoàn toàn không hay biết, ăn rất vui vẻ, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu cười nói với Biên Nguyệt.
"Đàn chị, chị thích nhất loại nào?"
"Cái nào cũng được."
"Vậy sau này em sẽ làm mỗi thứ một ít, làm cả những loại khác nữa cho chị nếm thử."
"Ồ..." Biên Nguyệt đáp lại, nhưng nhanh chóng giật mình —— Sau này? Còn có sau này? Còn có bao nhiêu lần sau này?
Cô chợt nhớ tới chính sự, quay đầu nhìn lại thấy người đứng trước cửa sổ quầy ăn thưa thớt, vị nam chính anh tuấn kia đã không còn bóng dáng..