Buổi chiều, bốn người quyết định đi xem phim, Diệp Linh Lung chọn một bộ phim kinh dị lãng mạn, ba phần ân ái, bốn phần đáng sợ, còn có bốn phần năm cơ hội âu yếm nhau.
Trên đường đi, Diệp Linh Lung kéo tay Biên Huy cố ý đi lên trước, hai người đan tay nhau đung đưa theo từng bước đi, ai có mắt đều có thể nhận ra họ là một đôi tình nhân yêu thương nồng cháy.
Bùi Bản Nùng nhìn thấy, cái tinh thần "Em mặc kệ, em cũng muốn" lại tới nữa rồi, vẫn còn đi trên đường đã bắt đầu mỏi mắt trông mong nhìn Biên Nguyệt, gửi đi tín hiệu khẩn cầu.
Biên Nguyệt biết cô ấy lại giả vờ ngây thơ đáng thương nhưng làm như không thấy, từ chối tiếp nhận tín hiệu —— Ăn hoa quả có thể, gắp thức ăn cũng được, dù sao đều giấu trong ghế dài không ai nhìn thấy.
Thế nhưng nắm tay trước mặt mọi người là không thể được!
Sao cô có thể làm ra hành động đáng tởm đó, lại còn với Bùi Bản Nùng?
Kết quả là suốt đường đi Biên Nguyệt chỉ lo quan sát lề đường, ánh mắt tới lui theo dòng xe cộ, không liếc người bên cạnh lấy một lần.
Bỗng nhiên, qua khóe mắt cô nhìn thấy Bùi Bản Nùng nhảy chân sáo về phía trước, đi thẳng đến bên cạnh Biên Huy.
Còi báo động của Biên Nguyệt reo inh ỏi, giơ tay nắm cánh tay cô ấy, đúng lúc kéo trở lại, "Cô định làm gì?"
"Em nói đàn anh Huy nắm tay em nha, họ nắm tay nhìn thật hạnh phúc, em cũng muốn ~"
Biên Nguyệt cố ý đi thật chậm, kéo cô ấy cách xa hai người phía trước, "Cô không thấy anh ấy đang nắm tay bạn gái hả?"
"Không sao, không phải đàn anh có hai tay ạ?"
Biên Nguyệt bỗng chốc nghẹn họng, vẫn là câu nói cũ: Trước sự vô liêm sỉ tuyệt đối, mọi ngôn từ đều trở nên lu mờ.
Tuy ngoài miệng cô không nói lời nào nhưng tay đã tăng thêm lực, nắm chặt cổ tay Bùi Bản Nùng, đề phòng cô ấy lại chạy tới trước giở trò khùng điên.
Nắm được một lúc, Bùi Bản Nùng bắt đầu vặn vẹo cổ tay muốn tránh thoát.
Thời tiết bây giờ đã không còn mát mẻ, tiếp xúc lâu rất dễ ra mồ hôi, Biên Nguyệt hơi nới lỏng ra cho cô ấy có không gian hoạt động, nhưng ngờ đâu vừa buông lỏng, bàn tay nhỏ bé lập tức nhảy tót vào lòng bàn tay cô, siết chặt.
Biên Nguyệt: "???"
Biên Nguyệt theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng đối phương càng siết chặt hơn, vả lại, nếu cô thoát ra, Bùi Bản Nùng nhất định sẽ chạy lên trước tìm tay nắm, cô lại phải ra tay ngăn cản.
Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, ở ngoài đường lôi lôi kéo kéo vừa mất công lại mất hình tượng.
Biên Nguyệt không muốn thêm phiền, cứ để cô ấy nắm, đổi lấy một phút bình yên.
Nắm được tay rồi, Bùi Bản Nùng cười rạng rỡ, hàm răng trắng bóng lóe sáng dưới ánh nắng như thể tuyên cáo thành công.
Có tay nắm, cô ấy lại vui vẻ, lại có thể đi đứng bình thường.
Cô ấy học cặp đôi phía trước, đi hai bước vung tay một lần, nắm lấy bàn tay Biên Nguyệt, mười ngón đan nhau tạo thành xích đu.
Giữa chừng, có một lần Diệp Linh Lung quay đầu lại, vốn muốn xem màn diễn của mình có khiến người phía sau tức nổ phổi hay không, kết quả là vừa quay đầu đã lập tức thấy hai người phía sau tay nắm tay, Bùi Bản Nùng còn tươi cười ngọt ngào phất tay với cô ấy.
Quay đầu đi, Diệp Linh Lung không thể khống chế biểu cảm của mình, khó lòng tả nổi —— Lão đại của cô, lão Đại chỉ có thể nhìn từ xa không thể đến gần, lạnh lùng nhất trần đời, bây giờ lại vì hạnh phúc của cô mà hi sinh đến mức này? Vì trấn áp trà ranh này mà phải hiến thân?
Với kinh nghiệm từ trước, lúc xem phim Biên Nguyệt có thể đoán được diễn biến tiếp theo —— Diệp Linh Lung cùng Biên Huy làm gì, Bùi Bản Nùng sẽ muốn cùng cô làm đó, đến khi cánh tay bị ôm đến mất cảm giác thì Biên Nguyệt bắt đầu hơi hoảng.
—— Hoảng vì mình không phải ra để trấn áp, mà là ra để hẹn hò, nếu không thì giải thích thế nào về việc đôi tình nhân Biên Huy và Diệp Linh Lung làm gì thì cô cũng được trải nghiệm nguyên mùi nguyên vị y chang vậy nè?
Thời lượng phim tương đối dài, hai tiếng rưỡi, đủ cho các đôi tình nhân quấn lấy nhau.
Biên Nguyệt cứ tưởng mình sẽ trải qua một giây mà như một năm, thậm chí còn không kiềm chế được tính khí hung hăng, đánh cho Bùi Bản Nùng một trận tơi tả.
Nhưng thật bất ngờ, trong lòng cô cũng không thấy phiền chán hay bài xích nhiều đến vậy, giữ nguyên bộ mặt vô cảm xem phim, cánh tay xem như bị một con sóc đất marmot nào đó ôm lấy, giúp cô mát xa miễn phí.
Bữa trưa ăn cơm Tây khá sang nên tới tối, bốn người trở về quán mì Mắt Kính trước cổng trường quấy quá cho xong.
Cái tên quán mì Mắt Kính là đặt theo cặp kính gọng đen của ông chủ, nhưng Biên Nguyệt nghĩ mãi không thông, đeo kính trong lúc nấu mì thì mắt kính sẽ không bị bám hơi nước à?
Quản lý viên: "Truyện này là cô viết, tên cũng là cô đặt, đã không thông còn lấy cái tên này?"
Biên Nguyệt: "Lúc tôi còn học cấp Ba đúng là có một quán mì Mắt Kính ngoài cổng trường nha."
Quản lý viên: "...!Ờ thôi được."
Chủ quán mì tuy đeo kính nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến chất lượng nước lèo, bốn bát mì đậu hũ thịt bò giữa mùa hè thế này đủ khiến người ta chảy bọt.
Trong nước mì nhiều dầu mỡ, lúc gắp ăn sẽ dễ làm bẩn quần áo, Diệp Linh Lung xem như đã bình tĩnh lại, cũng sợ hành động của mình sẽ kéo Biên Nguyệt xui xẻo theo, chẳng bằng ăn nhanh cho xong để sớm chia tay.
Dù sao hôm nay cô cũng thể hiện đủ tình cảm rồi, Biên Huy cũng xem như hợp tác, nếu ai còn muốn chen chân vào thì đúng là không biết tự lượng sức.
Bữa tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng húp mì xì xụp.
Bốn người không ai nói lời nào nhưng trong lòng chẳng chút bình yên.
Diệp Linh Lung nghĩ hôm nay có thể xem như tốt đẹp, nhưng tâm trạng Biên Nguyệt lại trở nên phức tạp.
Hôm nay cô đi cùng là muốn đóng vai trò răn đe, kiềm chế yêu nữ Bùi Bản Nùng này, để cô ấy không quấy rầy tình yêu tuyệt đẹp của anh trai chị dâu.
Thế nhưng một ngày kết thúc, Biên Nguyệt cứ cảm giác mọi việc không nằm trong tầm kiểm soát —— Quả thật là Bùi Bản Nùng không quấy rầy hai người kia nhưng lại tới quấy rầy cô, hơn nữa còn quấy rầy rất triệt để, không cho cô hội phản kích.
—— Bùi Bản Nùng nói cô đút thức ăn cho cô ấy, cô cũng không thể bảo cô ấy đút lại cho mình đi?
Cô không cần mặt mũi à?
Biên Nguyệt hút mì, lòng nhận rõ hiện trạng —— Căn nguyên mọi việc đều do Bùi Bản Nùng hoàn toàn không sợ cô, không nhìn thấy uy lực của cô, nếu không thì sao dám làm ra hành vi gan to bằng trời như vậy?
Biên Nguyệt chợt hoài nghi bản thân, mì cho vào miệng đều không thích nổi bất cứ thỏa mãn vị giác nào, cô lâm vào trầm tư: Quái thật, sao cô ta lại không sợ mình chứ?
Ăn đồ cay, môi Bùi Bản Nùng đỏ hồng lên như thoa son, cô ấy xé một tờ giấy định lau, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc bàn chếch đằng sau có một nam một nữ đang ngồi, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người cô ấy, còn chau đầu ghé tai nhỏ giọng bình phẩm.
Thấy Bùi Bản Nùng ngẩng lên, nam sinh cũng không tránh né mà đứng dậy, bước đến gần đưa điện thoại ra, "Bạn học, có thể thêm WeChat không?"
Bùi Bản Nùng từ tốn lau miệng, không đáp.
Biên Nguyệt nghe tiếng ngẩng đầu, thấy người trước mắt tóc mọc ngược lên thành hình kim tự tháp, trở thành kiến trúc mang tính đặc trưng để nhận dạng.
Biên Nguyệt chỉ cần liếc mắt cũng biết đó là Dư Tiểu Lạc của Hắc Dạ Bang, hôm trước vừa khiêu khích xong, hôm nay lại chạy tới nữa, có vẻ chưa bị xử lý thích đáng đây mà.
Hắc Dạ Bang và Tinh Nguyệt Bang chính là những kẻ không đội trời chung, đụng nhau trong game nhất định sẽ xông lên chém giết, gặp trong đời thực cũng cách chém giết không xa, ngoài miệng lúc nào cũng phải hơn thua nhau, không phun ra vài câu trong lòng sẽ ngứa ngáy.
Diệp Linh Lung nhìn thấy họ lập tức máu nóng bốc cao, chẳng màng đến "hình tượng thục nữ", lập tức hung lên, "Các người cứ thích tới trường bọn tôi chơi bời gì vậy, bản thân không có trường à?"
"Thế nào, con đường này họ Biên hả? Hay họ Diệp? Có quy định bọn này không thể tới sao?" Dư Tiểu Lạc vừa nói vừa hất đầu, cứ làm người ta có ảo giác kim tự tháp trên đầu sắp bay ra ngoài đến nơi, "Với lại đây đang cùng cô em xinh đẹp này nói chuyện, đằng ấy chõ vào làm gì?"
Diệp Linh Lung đặt đũa xuống, quay qua Bùi Bản Nùng, "Cô muốn nói chuyện với hắn hả?"
Là một tín đồ thời trang, Bùi Bản Nùng lắc đầu như thể không hài lòng với kiểu tóc không hợp thời của cậu ta, mỉm cười lịch sự, "Không, em không thích nói chuyện lắm."
"Nghe thấy không, cứ ở đó hóng gió đi, đừng tới đây cho nhục mặt!"
Bị từ chối thảm thương, Dư Tiểu Lạc chẳng những không nhụt chí mà lại càng cố chấp, "Ồ, không không, tớ không phải người xấu đâu, chỉ muốn kết bạn thôi, nếu cậu không muốn nói chuyện với tớ thì có thể nói với Tiểu Kha, cậu ấy cũng là con gái."
Nói xong quay đầu lại với người phía sau, "Tiểu Kha, tới đây một chút, kết bạn mới!"
Nữ sinh tên Tiểu Kha kia cũng là thành viên Hắc Dạ Bang, chỉ do trước đây không đấu võ mồm với Tinh Nguyệt Bang nên nhìn không quen mặt.
So với Dư Tiểu Lạc, cô ấy trông đoan trang hơn nhiều, chỉ là đường kẻ mắt quá dày, che cả trên lẫn dưới, khi nhìn chằm chằm người ta sẽ tạo cảm giác một giây sau sẽ rút dao găm ra tay.
Tiểu Kha vừa đi tới mép bàn, Biên Nguyệt đột nhiên đứng lên, mỗi tay nắm một người xách ra ngoài, giống như sợ chút nữa động tay động chân sẽ đập nát bát đĩa trên bàn, phải bồi thường theo giá thị trường.
Thấy khí thế hùng hổ của cô, Biên Huy cuống lên, giơ hai tay lên định cản cô lại, "Nói lý lẽ, nói lý lẽ nha!"
Diệp Linh Lung trừng mắt, ấn cậu ta xuống, "Ăn của anh đi, đừng xen vào."
Là anh ruột Biên Nguyệt, Biên Huy đã quá hiểu đạo đức của cô, từ lâu đã muốn thay đổi cái tật thích đánh đấm xưng vương của cô, nhưng mấy năm qua vẫn không hiệu quả, nói chuyện đàng hoàng với cô, cô lại không nghe, còn cảm thấy phiền, làm ra tư thế như muốn đánh cậu ta.
Cuối cùng, Biên Huy chỉ có thể ép mình không nghĩ nữa, vờ như không tồn tại "Bá vương học đường".
Nhưng bây giờ trước mắt sắp xảy ra đánh nhau, thiếu niên ba tốt như cậu ta không thể làm lơ, muốn lao ra ngăn cản, nhưng Diệp Linh Lung cũng ra sức chặn đường không cho cậu ta đi, sợ đi rồi lại bị thương.
"Được rồi, anh còn không tin trình độ của cô ấy sao, tuyệt đối không có chuyện gì, yên tâm đi!"
Biên Huy khóc không ra nước mắt, "Anh chỉ quá tin trình độ của nó thôi, nhưng đừng đánh người ta tàn phế không có tiền đền đâu!"
Trong lúc hai người giằng co, Bùi Bản Nùng bất động nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc, tư thế ngồi đoan trang, thể hiện ra trạng thái tập trung nghe giảng.
Bên ngoài, Tiểu Kha đã bị quật ngã, Dư Tiểu Lạc còn đang hấp hối giãy giụa, cố gắng vặn cổ tay Biên Nguyệt, Biên Nguyệt không cho cậu ta quá nhiều cơ hội, xoay mặt cậu ta vào tường, kéo hai tay lên cao, tạo ra cảm giác đau đớn khi bị giam cầm.
Dư Tiểu Lạc mạnh miệng nhưng mềm da, bị Biên Nguyệt khóa chặt đau đến nhăn răng, gò má còn bị ép vào mặt tường, gào rú giống như bị đánh đập dã man lắm.
"Cô chờ...!chờ đó...!Ngày mai là ngày solo bang hội, xem bọn tôi trừng trị các người thế nào!"
"Đúng rồi, ngày mai là ngày đấu đơn, các người không dành thời gian rèn luyện kĩ năng cơ bản, tới đây chi cho mất mặt?"
Dư Tiểu Lạc còn muốn đốp lại vài câu, nhưng cảm giác đau đớn dữ dội trên cánh tay ập tới, cậu ta hét lên một tiếng, mọi lời chửi bới đều tan theo gió bay.
Thật ra, chuyện hôm nay không đến mức phải xảy ra xung đột, bình thường mỗi lần Hắc Dạ Bang và Tinh Nguyệt Bang chạm mặt đều không khỏi mắng chửi nhau, Biên Nguyệt rất ít khi đứng ra, toàn để đàn em giải quyết.
Bang chúng Tinh Nguyệt Bang ai nấy đều được chân truyền của cô, không những kĩ năng mạnh mẽ mà chửi rủa cũng không tệ, lấy một địch mười, một chút lợi lộc cũng không cho đối thủ chiếm.
Thế nhưng lần này Biên Nguyệt không nói câu nào đã ra tay, vì cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hai tuần trước đó cô sống thu mình, không tham gia bang phái chiến, ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích xếp hạng, bây giờ đã tụt lại phía sau Hắc Dạ Bang.
Hắc Dạ Bang lên hạng, đuôi cũng vẫy khí thế hơn, càng lúc càng không coi bà trùm này ra gì.
Bọn họ nhận ra thành viên Tinh Nguyệt Bang, biết Bùi Bản Nùng không phải bang chúng, nhưng nếu đã ăn cơm cùng nhau thì là bạn của Biên Nguyệt cô, bây giờ ở ngay trước mặt cô mà dám làm phiền đến bạn cô, đây chính là gan to bằng trời, nếu còn không dũa một chút, Biên Nguyệt sẽ cảm thấy có lỗi với thân phận "Ác bá" của mình lắm!
Dư Tiểu Lạc cũng không ngờ cô lại ra tay, sau khi giãy giụa vô ích, cuối cùng cũng xem như biết điều không ăn miếng trả miếng nữa, được thả ra vội vàng đỡ Tiểu Kha dậy, vừa chạy vừa chửi.
Xử lý người xong, Biên Nguyệt giữ vững vẻ mặt vô cảm, giống như vừa rồi chỉ cùng bạn bè ra ngoài hàn huyên chuyện cũ, hiệu quả tâm sự lại còn rất tốt, thành công tiễn bạn lên đường, còn có thể trở lại ăn uống.
Tuy mặt ngoài không dao động nhưng trong lòng Biên Nguyệt có chút đắc ý.
Cô cố ý đứng đối diện cửa khi giải quyết người ta, vừa có thể xử lý tiện nhân vừa có thể cho Bùi Bản Nùng ngồi bên trong mở mang kiến thức về sự hung tàn và cuồng bạo của mình, cô thật sự cũng biết đánh người đó, đừng tưởng rằng cô dễ trêu mà được voi đòi tiên!
Biên Nguyệt thản nhiên trở về chỗ ngồi, định kiểm tra hiệu quả kinh hoàng mình tạo ra —— Diệp Linh Lung vui mừng khôn xiết, khen cô giỏi quá, Biên Huy sầu khổ khôn nguôi, muốn làm như không quen biết cô, những chuyện này đều nằm trong dự đoán của cô.
Cô đảo mắt, thấy Bùi Bản Nùng chăm chú nhìn hai tay mình một cách rất nghiêm túc, ân cần hỏi: "Em vừa thấy hắn vặn cổ tay chị, chị không sao chứ?"
Biên Nguyệt vừa cầm đũa lập tức choáng váng, "Cô đang...!quan tâm tay tôi?"
"Đúng rồi." Ánh mắt Bùi Bản Nùng rất chân thành và nghiêm túc.
Biên Nguyệt im lặng, không biết đáp lại thế nào.
Lúc xem đánh nhau thì có người quan tâm cô ra chiêu có ngầu hay không, có người quan tâm cô thắng có vẻ vang hay không, thậm chí có người còn lan tràn tình thương quan tâm cái mông đối thủ có đau hay không.
—— Thế nhưng Bùi Bản Nùng bị sao vậy? Còn quan tâm lúc đánh nhau tay cô có đau hay không?
Giữa sự im lặng, lời nhắc nhở vang lên trong đầu.
"Theo số liệu mới, vì cô chủ động tấn công người khác, lời nói độc ác tổn thương tinh thần người ta, không phù hợp yêu cầu năng lượng tích cực, chỉ số hình tượng nhân vật - điểm, dính đến xung đột đánh nhau, tình tiết cốt truyện - điểm."
Biên Nguyệt vừa định nổi nóng, quản lý viên không dám thở ra, lại tiếp tục thông báo ——
"Nhưng hôm nay, cô thể hiện sự thân thiện và khoan dung với bạn học, phù hợp tiêu chuẩn năng lượng tích cực, hình tượng nhân vật + điểm; tụ tập vui vẻ hài hòa cùng bạn học, nội dung truyện được + điểm; thân thiết với bạn học, tình nghĩa thâm hậu, tuyến tình cảm + điểm, hiện nay ba tiêu chí đều đạt điểm, xin tiếp tục cố gắng nha."
Biên Nguyệt: "..."
Tuyến tình cảm này, nó...!nó...!nó lại nhúc nhích?!.