CHƯƠNG 130: THẾ GIỚI HAI NGƯỜI
Tựa hồ thấy mình hơi quá đáng, nụ hôn từ Giang Nhung bỗng mềm nhẹ lại, biến thành nhỏ nhẹ mút vào, sau đó, chậm rãi rút ra.
Giang Nhung buông Trần Việt ra.
Cô hơi áy náy nhìn anh, vành mắt đáng thương đỏ hửng nhìn qua đôi môi Trần Việt bị cô cắn nát —— máu tươi ướt át trên môi, có chút gợi cảm không nói ra thành lời.
"Đau không?" Cô hỏi.
Trần Việt gật đầu, cánh môi hơi nhấp khiến người ta động lòng, anh nâng đầu Giang Nhung, nói khẽ: "Đủ rồi?"
Giang Nhung cắn cánh môi, thấp giọng nói: "Không đủ."
Vừa nói xong, Trần Việt đã cười khẽ một tiếng, hung hăng hôn Giang Nhung .
Nụ hôn của anh không giống với Giang Nhung, hung hăng lại bá đạo, phảng phất như một chú sư tử đực, có sức mạnh công kích to lớn vô cùng.
Giang Nhung hơi chút khiếp sợ, muốn né tránh theo bản năng, nhưng cô không cho phép mình tránh né, cô bất lực níu tay giữ góc áo của anh, dần dần hòa vào nhịp điệp nụ hôn này.
Cô không biết mình thế nào, đột nhiên ghen tuông, còn là ghen với Tiểu bích, ghen luôn với thím Trần, ghen tỵ hết với tất cả những con người ở vây quanh anh.
Những con người đó, mỗi một người đều đã ở bên anh cực kỳ lâu, Tiểu bích mười tám năm, thím Trần ba mươi năm, Lục Diên và trợ lý Hứa thì gần chục năm.
Mỗi người bọn họ đều hiểu rõ anh, hiểu rõ thói quen ăn uống của anh, hiểu hết thảy về anh, mà cô thân là vợ anh, lại không biết gì về anh cả.
Nghĩ tới những thứ này, cô đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy sợ hãi, luôn cảm giác mình như sẽ mất đi anh vậy.
Kỳ thật, Giang Nhung vô cùng không bản thân cứ thích ghen tuông suy nghĩ lung tung kiểu này, vô cùng không thích chính mình quá ỷ lại vào Trần Việt.
Có thể là vừa mới bị thương, vết thương lại chưa khỏi hắn, lại chưa bắt đầu làm việc, nên cô lo âu, nghĩ ngợi, rồi thấy sợ.
Cô tự giải thích như thế, nhưng cô biết không chỉ vì lý do này, mà có rất nhiều lý do khiến cô hoảng sợ.
Kết hôn đã lâu, những chuyện xảy ra của cô đều bày trước mắt Trần Việt một cách trần trụi.
Anh biết tất cả mọi chuyện của cô, mà cô lại không biết gì về anh cả.
Chính là vì cái suy nghĩ này, để cô thấy ủy khuất, muốn hung hăng tìm thứ để trút hết đi ra.
Lúc Giang Nhung suy nghĩ, đã bị Trần Việt ôm về phòng, nằm trên giường, cơ thể cường tráng của anh cúi xuống, không chế cô trong lòng ngực mình.
"Giang Nhung—— "Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Ánh mắt anh thâm thúy sâu hút, giọng anh trầm thấp khàn đậm đặc, giống như là rượu nữ nhi hồng đã được cất ủ mười tám năm.
Cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt sâu hút thâm thúy như vũ trụ mênh mông, nghe giọng nói trầm như có nam châm hấp dẫn người khác, cô không tự chủ được vươn tay quấn lấy bờ eo gầy mà cường tráng kia.
Cô không nói một lời, mà dùng hành động thực tế nói cho anh biết, cô nguyện ý nhận hết tất cả mọi thứ anh đem đến.
Một động tác, một ánh mắt biến đổi của cô, đếu không giấu được ánh mắt Trần Việt.
"Giang Nhung—— "
Anh lần nữa gọi tên cô với cái giọng khàn gợi cảm đó, rồi hôn cô, hai cánh môi chạm nhẹ, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, chầm chậm hôn sâu.
Anh dùng cái cách dịu dàng nhất là vang dội nhất mang cô đến một thế giới đê mê chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Sức lực của anh, lửa của anh, dịu dàng của anh, và cả sự mạnh mẽ của anh——
Hết thảy của anh, Giang Nhung đều cảm nhận được, cảm nhận được rất sâu sắc.
Tiểu Bích, thím Trần, trợ lý Hứa...bọn họ đã ở bên Trần Việt rất lâu, nhưng thì sao chứ?
Giờ này khắc này, thế giới của bọn họ không chưa được bất luận kẻ nào thêm nữa, chỉ có hai người bọn họ.
Anh chỉ có cô, cô cũng chỉ có anh, dù là ai cũng không cách nào xông vào thế giới này.
"Giang Nhung——" Trần Việt gọi tên cô, dùng phương thức nguyên thủy trực tiếp nhất, một lần lại một lần yêu cô.
Từ lúc đầu chưa thích ứng được, Trần Việt che chở lấy cô, càng về sau, cơ thể và linh hồn cùng kết hợp, đưa bọn họ đến một thế giới cực lạc của hai người.
Hai lần dài đằng đẵng, Giang Nhung mệt mỏi đến khó mà nhích nổi ngón tay, cô tựa vào lòng Trần Việt liên tục thở dốc.
Trần Việt ôm chặt cô trong ngực, anh chưa nói lời nào hay, chỉ là ôm chặt cô như thế thôi, phảng phất như muốn đem cô hòa vào trong thân thể của anh.
Giang Nhung đã quên mình, chỉ nhớ đến việc anh ôm cô, chặt chẽ với sức lực mạnh mẽ, tựa như đang sợ nếu buông ra thì cô sẽ biến mất không còn bóng dáng nữa.
"Giang Nhung, nói cho anh, hôm nay thế nào?"
Giang Nhung sắp ngủ thiếp đi, lại nghe được giọng nói gợi cảm thu hút kia.
Cô đều nói cho anh biết, cô đang ghen, anh còn hỏi, chẳng lẽ không phải để cô một năm một mười nói hết ra?
Cô không trả lời, Trần Việt nâng cằm cô lên, nói khẽ: "Giang Nhung, nói cho anh? Hửm?"
"em đã nói là mình đang ghen." Giang Nhung cắn cắn môi, giả bộ dạng hung ác gào với anh: “Anh hỏi gì mà hỏi?”
Anh vuốt đầu cô, một lúc lâu sau mới nói: "Anh là chồng em, em là vợ anh, đây là sự thật không ai có thể chối cãi được, em phải hiểu.”
"Ừm." Giang Nhung gật đầu, đột nhiên há mồm cắn một cái vào ngực anh.
Cô dùng lực cắn rất lớn, ở ngực trái của anh cắn ra vết răng. Sau đó, dấu răng cũng nổi lên vết đỏ nhàn nhạt
"Đau không?" Cô hỏi.
"Không đau." Anh đáp.
Cô lại dùng cách này để in một ấn ký của cô lên người anh, anh cũng chỉ hùa theo, cô vui là được.
"Sao có thể không đau?" Cô nói.
Trên ngực trái chỗ trái tim.
Cô dùng sức rất lớn cắn anh là muốn lưu lại ấn ký trên người anh, cả một đời cũng không xóa được.
"Bởi vì anh đã làm em đau." Anh nói.
Giọng anh vẫn trầm khàn, gợi cảm lại mê người, nhưng cũng để Giang Nhung nghe ra được anh một ý khác trong lời nói đó.
Thật ra cô không chút nào để ý đến việc anh làm đau cô.
Vì nỗi đau thể xác đó đối với cô không tính là đau, mà là một bước quan trọng để bọn họ chân chính thuộc về nhau.
Mặc dù cách cắn này của cô nhìn khá ngây thơ, nhưng Trần Việt không quan tâm, thậm chí anh còn thích thấy mặt ngây thơ này của cô.
Anh thích xem cô như thế, không cần lý trí giống như khi cô đối mặt anh trong công việc.
Trước mặt của anh, cô có thể không cố kỵ gì bỏ hết ngụy trang, chỉ cần làm một cô gái nhỏ, để anh bảo về là được.
"Giang Nhung—— "
Anh nỉ non tên cô, nhưng lại không nghe được lời hồi đáp, anh cuối đầu nhìn, cô đã mệt mỏi mà tựa vào lòng anh ngủ thiếp đi.
Cô ngủ sâu như thế, ngủ ngon đến thế, khóe môi lại đang nhếch lên, điều đó khiến anh hiểu, sự lo lắng trong cô đã đi xa.
Anh ngắm cô một chốc, lại cúi đầu hôn khẽ bơ môi đang phớt kia, khẽ
Đêm ——
Vừa bắt đầu.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!