“Cô bé, cô đặt đồ ở đây đi, đi dạo với tôi một lát.” Mẹ Trần đi phía trước.
Giang Nhung nhìn lại tay mình, thì ra vẫn đang xách hai cái túi, nhìn giống như người quản lí việc vặt trong nhà.
Mẹ Trần nhận nhầm cô là người giúp việc, có lẽ là vì nguyên nhân này đi.
Giang Nhung tìm một chỗ đặt túi đồ xuống, rồi đi theo phía sau mẹ Trần, lại nghe thấy bà nói: “Cô bé, cô tới đây bao lâu rồi?”
“Hai ba ngày.” Giang Nhung trả lời sự thật, cô đúng là mới đến đây hai ba ngày, không quen với mọi thứ ở đây.
“Thì ra là như vậy.” Mẹ Trần dịu dàng mỉm cười, lại nói: “Ông cụ, ông chủ, cậu chủ và cô chủ, mọi người ở đây đều là những người rất dễ gần. Cô tới nhà họ Trần làm việc, đã là một phần của nhà họ Trần rồi, sau này đừng câu nệ quá.”
Giang Nhung rất muốn nói: “Mẹ Trần, con không phải tới nhà họ Trần làm việc, mà là muốn làm con dâu mẹ đó.”
Nhưng cô không nói ra được.
Trần Việt vẫn chưa nói với ba mẹ về việc lấy vợ, cô làm sao dám mở lời nói trước.
Đi một lúc lâu, mẹ Trần than một hơi dài: “Con bé Tiểu Bích đó không ở đây, trong nhà lúc nào cũng tĩnh mịch. Cũng không biết nó chạy đi đâu mất rồi?”
“Gâu gâu…” Giang Nhung định mở miệng nói về chuyện của Tiểu Bích, thì tiếng kêu của Miên Miên đã ngắt lời cô.
“Miên Miên, đừng có kêu bừa bãi, ở đây đều là người nhà mình.” Giang Nhung ôm Miên Miên lên, xoa đầu nó giống như vỗ về.
Sống ở đây hai ba ngày, Giang Nhung có thể cảm nhận được Miên Miên không vui, nó lúc nào cũng nhìn người ta với ánh mắt phòng bị.
“Đây là thú cưng mà cô nuôi?” Bà Trần cười hỏi, lại nói: “Cậu nhóc đáng yêu thật.”
“Đúng vậy. Nó vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.” Giang Nhung nhìn bà Trần, e lệ cười: “Mẹ Trần, mẹ có muốn vuốt lông nó chút không?”
Mẹ Trần?
Bỗng nghe cách xưng hô này, bà Trần hơi ngẩn ra, bất giác nhìn Giang Nhung kĩ hơn một chút.
Cô gái này trẻ đẹp, nói chuyện dịu dàng, dễ đỏ mặt, tính cách khác hoàn toàn với Tiểu Bích nhà bọn họ.
Nhưng bộ dạng dường như rất khiến người khác ưa thích.
“Tôi có thể chạm vào nó sao?” mẹ Trần cũng rất hứng thú, biểu cảm đó nhìn lại giống như một đứa trẻ.
“Đương nhiên là có thể.” Giang Nhung ôm Miên Miên đến gần mẹ Trần, mẹ Trần vươn tay xoa xoa đầu Miên Miên.
Miên Miên cũng rất ngoan ngoãn, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ hai cái lên tay của mẹ Trần, kêu hai tiếng rất đáng yêu.
“Tôi có thể bế nó không?” Miên Miên rất đáng yêu hiểu chuyện, mẹ Trần không nhịn được lại muốn ôm nó một chút.
Giang Nhung đưa Miên Miên cho mẹ Trần bế, vốn muốn để Miên Miên kêu một tiếng bà nội, nhưng cảm giác có gì đó không đúng, cô còn chưa được người nhà họ Trần thừa nhận cơ mà.
Mẹ Trần ôm Miên Miên, cảm thán: “Thực ra thú cưng nhỏ rất đáng yêu, tôi luôn muốn nuôi một con. Nhưng Minh Chí có hơi ưa sạch sẽ, nên nhà chúng tôi trước giờ chưa từng nuôi thú cưng.”
“Trần Việt anh ấy có thật là có tính sạch sẽ, không muốn nuôi thú cưng ư?” Lần đầu tiên nghe người làm trong nhà nói, Giang Nhung còn không tin lắm, bây giờ nghe mẹ Trần nói như vậy, Giang Nhung lại nghĩ nhiều.
Cô nhớ lại dáng vẻ của Trần Việt khi cô lần đầu mang Miên Miên về, ngày hôm đó Trần Việt hình như rất chán ghét, cũng không chịu động vào Miên Miên, quan hệ giữa anh và Miên Miên sau này mới có sự chuyển biến.
Thì ra khi cô tưởng Trần Việt không chịu tiếp nhận Miên Miên chỉ là một chuyện rất đơn giản, lại không biết rằng Trần Việt vì chấp nhận Miên Miên mà cố gắng nhiều đến vậy.
“Mẹ…”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Trần Việt bỗng vang lên, Giang Nhung quay đầu nhìn, thấy anh mặc vest xám bạc đang bước nhanh về phía bọn họ.
Anh đi rất nhanh, nhưng nhịp chân vẫn tao nhã như cũ.
“Minh Chí về rồi à.” Trong đôi mắt mẹ Trần tràn ngập ý cười, làm cho sự thất vọng vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện trong mắt bà.
“Vâng, trở về rồi.” Trần Việt bước lên ôm bà, rồi mới nghiêm túc nhìn về Giang Nhung đang đứng bên cạnh: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Trần Việt thấy mẹ Trần và Giang Nhung đi cùng nhau, theo tự nhiên sẽ cho rằng hai người họ đã quen biết rồi, mà quên mất là mình chưa từng giới thiệu vợ mình với mẹ và người nhà bao giờ.
“Minh Chí con từ bao giờ lại thích bát quái như vậy?” Ánh mắt của mẹ Trần nhìn trên hai người bọn họ, nói đùa: “Là mẹ thấy cô bé người ta xinh đẹp, nên động lòng?”
Mẹ Trần mấy hôm trước có nhận được cuộc gọi của Tiểu Bích, nói anh trai mang một người phụ nữ về nhà, bảo bà đừng lo lắng nữa.
Trần Tiểu Bích nói rất khoa trương, mẹ Trần cũng biết con bé này thường hay chém gió trên trời dưới bể, nên không quan tâm chuyện mà Tiểu Bích nói lắm, tất nhiên cũng không nghĩ tới Trần Việt sẽ có bạn gái, càng không thể đã đi đăng kí kết hôn với người ta.
Trần Việt đi đến bên cạnh Giang Nhung, ôm lấy cô, nói tiếp: “Mẹ, đây là Giang Nhung, chúng con đã đăng kí kết hôn rồi, cô ấy đã là con dâu của mẹ rồi.”
Bỗng nhiên nghe được con trai của mình kết hôn, mẹ Trần nhìn Giang Nhung đầu tiên, ánh mắt của bà rơi trên người cô.
Không giống với ánh mắt đơn thuần như nhìn người lạ vừa nãy, mà là đánh giá kĩ lưỡng Giang Nhung, nhìn Giang Nhung một lượt từ trên xuống dưới từ trái sang phải.
Nói thật, trước đây và đã tưởng tượng ra được con trai mình sẽ thích loại con gái kiểu gì, quyến rũ có, ngây thơ có, xinh đẹp có…
Lúc bà nhàn rỗi không có việc gì làm cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều kiểu, trong đó cũng có kiểu người như Giang Nhung, xinh đẹp dịu dàng, thân thiết dễ gần, nhưng hoàn toàn không ngờ tới con trai mình lại thật sự lấy kiểu người như vậy.
Bà nghiêm túc đánh giá Giang Nhung, nhìn vào ánh mắt trong veo không mang chút tạp chất nào của Giang Nhung, trong khoảnh khắc ấy, bà đã hiểu ra được tại sao con trai lại lựa chọn cô.
Việc trọng đại cả đời như kết hôn, Trần Việt không nói với người nhà, mẹ Trần cũng không lấy làm lạ. Bởi vì thằng con trai này của bà trước giờ luôn tự chủ.
Trần Việt vào khoảng thời gian đầu khi tiếp nhận Thịnh Thiên, cậu có trưng cầu ý kiến của ông và cha, nhưng bọn họ đều cứ kệ đó để anh tự mình đi giải quyết.
Có thể chính vì như vậy, nên chỉ cần là chuyện Trần Việt có thể giải quyết được, anh sẽ tự mình giải quyết, không xin ý kiến của phụ huynh trong nhà nữa.
Nhìn Giang Nhung thêm chút nữa, rồi lại nhìn Trần Việt, thấy ánh mắt anh nhìn Giang Nhung dịu dàng đến vậy, mẹ Trần không nhịn được mà cười lên: “Ừm, được, con trai của mẹ cuối cùng cũng lấy vợ rồi. Đây là chuyện tốt, chúng ta phải vui vẻ chúc mừng.”
Giang Nhung hoàn toàn đoán không ngờ được, mẹ Trần lại dễ dàng chấp nhận chuyện Trần Việt lấy vợ như vậy, trong lòng bất ngờ đến cảm động.
Nhìn thấy Giang Nhung thẫn thờ ra đó, Trần Việt dịu dàng xoa đầu cô, nói: “Mau gọi mẹ.”
Giang Nhung giờ mới hoàn hồn, đỏ mặt nói: “Con chào mẹ!”
“Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan…” Mẹ Trần gật đầu, lòng tràn ngập niềm vui.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!