CHƯƠNG 155: CÓ PHẢI CÓ RỒI HAY KHÔNG
Trời vừa tối, Giang Nhung đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Ngủ nguyên một buổi chiều, tối đến là Trần Tiểu Bích đến gọi, cô mới tỉnh lại, ăn cơm tối xong cũng vẫn không có tinh thần gì, thế là lại về phòng ngủ tiếp.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nghe được tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng gần như không thể nghe thấy của Trần Việt.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, rất muốn ngồi dậy nói chuyện với anh, nhưng lại lười nhác không muốn cử động.
Cô cảm nhận được anh đi tới, cảm nhận được anh đứng bên giường, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú cô, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, anh mới xoay người đến phòng tắm.
Sau một lúc, Giang Nhung ngủ được mơ mơ màng màng, nghe được anh từ phòng tắm ra, cô ngẩng đầu: "Lại về muộn vậy à?"
"Ừm." Anh nằm xuống cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
"em buồn ngủ lắm." Giang Nhung không tránh đi, nhưng người thì vô lực.
"Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?" Buổi chiều lúc anh gọi điện thoại cho cô, cô cũng nói đang ngủ.
"Có thể là do vừa vào xuân. Thời tiết lúc này là đáng ghét nhất." Giang Nhung thì thào nói.
"vậy em ngủ đi." Anh hôn một cái lên trán cô, liền không tiếp tục quấy rầy cô nữa.
chuyện cô không muốn làm, anh cũng không cưỡng cầu.
Giang Nhung đổi một tư thế thoái mái trong ngực anh, nhắm mắt lại liền ngủ say.
Có anh thật tốt, đi ngủ cũng mới có thể yên tâm ngủ ngon lành
Nhìn khuôn mặt an tĩnh khi ngủ của cô, Trần Việt thì qua rất lâu cũng chưa dời đi.
Bận việc đến khuya, về nhà có người chờ, cảm giác này rất không tệ.
Hôm sau.
Giang Nhung ngủ đến trễ mới tỉnh, lúc mở mắt Trần Việt đang ngồi bên cửa sổ xem báo chí.
"Tỉnh rồi."giọng anh truyền đến.
"Ừm."
Cô gật đầu.
"Buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc, anh đưa tiễn người nhà đến sân bay là được."
"vậy sao được."
Giang Nhung lập tức đứng lên, đến phòng rửa mặt rửa mặt.
người nhà họ trần đi lần này, đoán chừng phải qua rất lâu mới có thể gặp lại, sao cô có thể không đi tiễn bọn họ được chứ.
lúc bọn họ xuống lầu thì người nhà họ Trần đều đã thức dậy, đang chờ bọn họ cùng ăn sáng.
sau bữa sáng qua, ông cụ Trần lao
ị dặn dò vài câu với Trần Việt và Giang Nhung, khiến bọn họ sớm ngày sinh con, để ông sớm có cháu bồng.
Sau khi ông cụ Trần rời đi thì Mẹ Trần lại nói cho bọn họ, việc sinh con đẻ cái đừng quá sốt ruột, hết thảy thuận theo tự nhiên là được.
Người một nhà người người đến sân bay, Trần Tiểu Bích ôm Giang Nhung: "Chị dâu, em chỉ là về trường báo danh thôi, không bao lâu sẽ về lại Giang Bắc quay phim, chị không cần nhớ em nhiều đâu."
"Được, vậy bọn chị chờ em về." Giang Nhung cười nói.
"anh trai, anh nhớ phải đối xử với chị dâu cho tốt đó, nếu dám khi dễ chị ấy, em sẽ về tìm anh tính sổ." Nói xong, Trần Tiểu Bích còn giơ giơ nắm đấm trước Trần Việt.
"em ở bên đó đừng khiến ông nội và ba mẹ phải phí tâm lo cho em, học tập cho giỏi, đừng luôn chỉ nghĩ đến việc quay phim." Trần Việt nghiêm túc nói.
"Ai cần anh lo." Trần Tiểu Bích bất mãn chu môi.
"được rồi, hai anh em đừng cãi nhau nữa." Mẹ Trần cười tiếp lời, còn nói, "minh Chí, thường ngày dù công việc có bận, nhưng cũng phải nhớ con là người đã có vợ, đừng lạnh nhạt Nhung Nhung."
"vâng." Trần Việt gật đầu.
ông cụ Trần nói: "trong khoảng thời gian này con hết việc, có rảnh cũng mang Giang Nhung về nhà. Còn hôn lễ, các con cũng không cần quan tâm, chuyện này chúng ta sẽ giúp các con sắp xếp."
"ông nội, chuyện này..."
"cứ quyết định vậy đi." ông cụ Trần khoát khoát tah, ngăn Trần Việt nói thêm: "chúng ta phải lên máy bay rồi, hai con về đi."
Trần Việt không đáp lời, chuyện hôn lễ, anh muốn tự tay chuẩn bị.
Giang Nhung nhìn ra được ý anh, lặng lẽ nắm chặt lấy tay anh, nở một nụ cười với anh, thật ra hôn lễ do phụ huynh chuẩn bị cũng tốt, mang ý nghĩa họ đã hoàn toàn chấp nhận cô.
Nhìn bọn họ đi qua cổng soát, Trần Việt mới nắm tay Giang Nhung rời khỏi.
Trần Việt hỏi: em muốn đi đâu?"
Giang Nhung nói: "anh đưa em đến công ty đi."
"Được." Trần Việt gật đầu, liền dặn dò lái xe đưa cô đến công ty trước.
"Hôm nay anh còn bận gì không?" Giang Nhung lại hỏi.
"Cần dời tổng bộ trong nước của Thịnh Thiên về Giang Bắc, nên sẽ hơi bận một chút."Trần Việt nói.
"Bận thế nào cũng phải nhớ ăn cơm." Giang Nhung nói.
"Em cũng thế." Anh xoa xoa đầu cô.
"Ừm, em biết rồi." Giang Nhung cười gật gật đầu.
Cô tựa ở trong ngực của anh, lại cảm thấy buồn ngủ . Xe còn chưa chạy được bao lâu, cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trần Việt nghĩ thầm, những ngày qua đều là cô chăm sóc người nhà, nhất định là rất mệt, anh cũng không nghĩ ngợi gì đến việc khác, anh cũng không có kinh nghiệm gì về việc kia.
Hơn một giờ sau, Giang Nhung đến công ty.
hai nhà thiết kế trong công ty có một người đang nghỉ sinh đẻ, vẫn chưa đi làm, Lương Thu Ngân lại nhận vài đơn hàng gấp, nên đã sớm mong ngóng Giang Nhung đi làm lại.
Thấy được cô, Lương Thu Ngân cực kỳ vui mừng: " thần tài của tớ, tớ trông sao trông trời, cuối cùng chờ được cậu."
Giang Nhung ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Bà chủ à, nói như cậu, khiến tớ cảm thấy cậu đang định xào nấu tớ vậy."
"Bà chủ của tôi, cậu mới là bà chủ ở đây, tớ đâu dám xào nấu cậu chứ.” Lương Thu Ngân vừa nói, vừa đem đơn đặt hàng vừa nhận cho Giang Nhung nhìn: "yêu cầu của khách hàng đều ở đây, cậu xem kỹ một chút."
"Được. Mình tớ xem là được, cậu cũng đi làm việc của cậu đi." Nói xong, Giang Nhung lại ngáp một cái.
"tớ nói này Nhung Nhung, chồng của cậu đến cùng mạnh mẽ đến thế nào vậy?"
"Có ý gì?"
"Giày vò cậu đến thế này, vừa đi làm liền ngáp dài ngáp ngắn, cậu còn nói sao?"
"bọn mình không có." Nhắc đến chuyện này, Giang Nhung lại nghĩ tới chuyện đêm qua cô cự tuyệt Trần Việt, không khỏi có chút bận tâm, "Thu Ngân, lúc mà đàn ông muốn chuyện đó, lại bị từ chối thì có phải sẽ rất khó chịu hay không?"
"Tại sao lại từ chối?"
"cậu trả lời câu hỏi của tớ đã."
Lương Thu Ngân suy nghĩ: "mình không phải đàn ông, không biết họ có khó chịu hay không, có điều khi đọc tiểu thuyết thì có nói đàn ông họ sẽ rất khó chịu."
Nói xong, Lương Thu Ngân bước đến trước mặt Giang Nhung: "Nhung Nhung, tại sao cậu lại đi từ chối chồng cậu chứ?"
"đại tiểu thư Lương, cậu đừng bà tám như thế chứ, cẩn thận Chí Dũng đá cậu đấy.”
"Anh ấy không dám đâu. Với lại tháng sau anh ấy liền chuyển đến Giang Bắc, đến lúc đó chúng mình có thể ở cùng nhau mỗi ngày.”
"Vậy chúc mừng cậu rồi."
"Chung vui thôi, có điều tớ thấy cậu ham ngủ như vậy, nhưng không phải do chồng cậu giày vò, có phải hay không là có rồi?"
"Có rồi?" Giang Nhung nghĩ nghĩ, cũng không phải không có khả năng này.
Trước kia cô không phải là người tham ngủ như vậy, mấy ngày nay thật sự là hơi không giống với thường ngày, đồng thời...
Lương Thu Ngân nhắc nhở như vậy, Giang Nhung mới nhớ tới, từ trước đến nay kinh nguyệt của cô luôn đúng giờ đúng giấc đến, nhưng giờ cũng chưa đến.
Có điều chuyện còn chưa xác nhận, vẫn là không nên nói lung tung, lỡ chỉ là thân thể xảy ra vấn đề, vui vẻ rồI tuột hứng cũng không tốt.