CHƯƠNG 162: QUÁ KHẨN TRƯƠNG
Nghĩ tới đây, Giang Nhung trừng mắt nhìn anh: “Em không cần anh đi cùng, anh đi làm việc của anh đi.”
Trần Việt: “…”
Thật ra anh rất muốn buộc cô vào bên người, một bước cũng không rời khỏi anh, thế nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, cô rất coi trọng công việc.
Nếu như anh cưỡng ép, ngăn không cho cô đi làm, cô nhất định sẽ không vui, còn anh, chuyện anh không muốn làm nhất, chính là khiến cô không vui.
Anh suy nghĩ cả đêm, anh mới nghĩ ra được một cách mà theo anh, đó là một biện pháp rất tốt. Anh theo cô đi làm, như thế anh có thể nhìn thấy cô bất kỳ lúc nào.
Giang Nhung vén chăn lên, ngồi xuống giường, lại nghe thấy giọng nói khẩn trương của Trần Việt: “Giang Nhung, chậm một chút.”
Bàn tay anh nhanh chóng giữ lấy eo cô, ngăn cản không cho cô tiếp tục lộn xộn.
“Ngài Trần, chuyện mang thai không có đáng sợ như anh nghĩ đâu.” Cô cảm thấy, anh thật ngốc.
Cô chỉ cử động một chút, anh liền khẩn trương thành bộ dáng này. Mấy tháng tiếp theo, cô sống như thế nào đây?
“…” Anh há to miệng, không nói lời nào, hậm hực thu tay lại
Giang Nhung từ một bên giường khác đi xuống, cô đi đến phòng vệ sinh, cô vừa đi được hai bước, Trần Việt đã đứng dậy theo cô, đi theo cô đến phòng vệ sinh, anh còn không có ý dừng lại.
Giang Nhung quay đầu nhìn anh: “Ngài Trần, em muốn đánh răng rửa mặt.”
“Nhà vệ sinh trơn trượt, anh đi cùng em.”
“Em còn muốn đi vệ sinh, anh cũng đi theo em?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Anh còn ừ được à?” Cô thật sự hối hận chuyện đã nói cho anh biết cô mang thai, có lẽ cô nên chờ mấy tháng nữa, chờ đến khi không giấu diếm được nữa, cô nói cho anh biết.
Giang Nhung hít một hơi thật sâu, thử giải thích với anh: “Ngài Trần, chuyện mang thai không có đáng sợ như những gì anh nghĩ đâu, anh phải tin em, em sẽ cẩn thận, em sẽ không để cho con anh xảy ra chuyện bất trắc gì.”
“Vậy anh đứng ở cửa chờ em.” Cô không nhượng bộ, vậy anh đành lui một bước.
Giang Nhung liếc thoáng qua anh, cuối cùng lắc đầu, bất đắc dĩ đi vào nhà vệ sinh. Trong cuộc sống, người đàn ông này thật sự là kẻ ngốc.
Lúc cô rửa mặt xong đi ra, quả nhiên anh còn đang đứng ở cửa, anh nhìn thấy cô đi ra, khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới cô một lần, vội vàng đưa tay ra đỡ cô: “Giang Nhung…”
“Ngài Trần, anh như thế sẽ khiến cho em cảm thấy rất áp lực.” Cô vỗ vào ngực anh, nói: “Anh thả lỏng một chút, người sinh con là em, không phải là anh.”
“…”
Chính vì người sinh con là cô, cho nên anh mới lo lắng như thế, nếu như đổi ngược lại là anh sinh, anh cảm thấy không quan trọng.
“Anh nhanh đi thay quần áo đi, ăn sáng xong, nên làm chuyện gì thì làm việc đó.” Giang Nhung vừa đi vừa nói, thế những cô đi một bước, anh đều theo sát cô.
Cô đứng lại, quay đầu nhìn anh, giận dữ nói: “Trần Việt, anh dám đi theo em nữa, em không để yên cho anh đâu.”
Cô bị anh chọc giận đến mức muốn xông đến đánh ngất anh, để anh ngủ một giấc, không theo sát cô, không quấn lấy cô.
Trần Việt đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng ánh mắt anh lại theo sát cô
Giang Nhung đi thay quần áo, sau đó lại đi xuống lầu ăn sáng, không có nhìn người đàn ông ngớ ngẩn kia còn đang đứng ở đó.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh, cô thật khó mà tưởng tượng, trong công việc, anh chính là một người sát phạt, quyết đoán, máu lạnh, vô tình, là đế vương trong giới kinh doanh.
Nhưng nghĩ lại, đó là do anh phân chia rõ công việc và cuộc sống, tuyệt đối sẽ không đem một mặt trong công việc vào trong cuộc sống.
Có lẽ cô thích anh như thế, tuy anh không biết nói những lời dễ nghe, thế nhưng anh luôn quan tâm cô.
Giang Nhung vốn dĩ muốn từ chối việc anh đưa cô đi làm, thế nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô vẫn mềm lòng, đồng ý để anh lái xe đưa cô đi làm.
Cô không muốn để anh phải lo lắng.
Chỉ là lúc cô làm việc, cách một tiếng, anh sẽ gọi điện thoại cho cô một lần, hỏi tình hình của cô, cô tức giận đến mức hận không thể đưa tay ra đập điện thoại.
Sau cùng, vì không để cho anh tiếp tục quấy rầy, cô dứt khoát khóa điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của di động, Giang Nhung cắn răng, tức giận nghĩ: “Ngài Trần, để xem anh còn có thể làm phiền em bằng cách nào.”
Thế nhưng, không bao lâu sau, Giang Nhung đã cảm thấy hối hận với cách làm này, anh không gọi được điện thoại cho cô, Trần Việt đi thẳng đến phòng làm việc của cô.
Lúc Trần Việt đến, Lương Thu Ngân đang tiếp đãi một nhóm khách hàng.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc được cắt may thủ công, dưới gọng kính màu vàng, ánh mắt anh thâm thúy, anh nhìn xung quanh liền thấy Giang Nhung đầu tiên.
Trong nháy mắt, sự xuất hiện của anh đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người lên trên người anh.
Cô dâu đang chọn kiểu dáng, ánh mắt cô ta sắp dính lên người Trần Việt, khiến cho chú rể ở bên cạnh cô ta rất không vui, lấy tay quay đầu cô ta sang chỗ khác: “Em sắp gả cho anh rồi, còn nhìn lung tung làm gì?”
“Chẳng lẽ em không được nhìn à?” Cô dâu không vui nói.
“Lăng Phi Ngữ, anh đến gặp bà Trần sao?” Lương Thu Ngân chào hỏi anh, cũng nói cho người khác biết, người đàn ông này đã có chủ.
“Ừ.” Trần Việt gật đầu, ánh mắt anh lẳng lặng rơi vào trên người Giang Nhung đang ngồi trên bàn làm việc vẽ bản thảo.
Giang Nhung ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, đưa tay lên xoa trán, trong lòng nghĩ thầm: “Rốt cuộc người đàn ông này muốn ầm ĩ đến mức độ nào? Chẳng lẽ anh không biết, anh làm như thế, cô sẽ không có cách nào làm tốt công việc của mình à?
Không chỉ có hôm nay như thế, mấy ngày sau đó, Trần Việt đều ở trong trạng thái căng thẳng.
Mãi cho đến một tuần sau, sau khi xác định cô thật sự không có yếu ớt như những gì anh nghĩ, Trần Việt mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trong một tuần ngắn ngủi, mỗi ngày cuộc sống của hai người đều bình thản trôi qua, nhưng lại rất ấm áp.
Giống như bọn họ, Giang Hân bị hủy dung cũng trải qua vài ngày thoải mái, hôm nay, lúc cô ta đang chuẩn bị ăn trưa, một vị khách không mời mà đến, đột nhiên xuất hiện.
Cù Mạnh Chiến ngồi xuống đối diện cô ta, vẫn là dáng vẻ đại thiếu gia: “Múc cho bổn thiếu gia một bát canh.”
Giang Hân ngẩng đầu, lạnh lùng liếc thoáng qua anh ta, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, không để ý đến anh ta.
“Cô giả bộ điếc?” Cù Mạnh Chiến đập tay xuống bàn, cười mỉa: “Cô giả bộ điếc đúng không? Cô có tin hay không, bổn thiếu gia làm cho cô điếc thật?”
Cù Mạnh Chiến là loại người gì, Giang Hân tốn quá nhiều thời gian đi tìm hiểu, cô ta dĩ nhiên tin tưởng, anh ta thật sự có khả năng làm cho cô ta điếc, thế nhưng cô ta sẽ không cho anh ta có cơ hội đó.
Cô ta đứng dậy, ánh mắt đảo quanh người Cù Mạnh Chiến, sau đó xoay người đi đến nhà bếp.
Tập đoàn Cù Thị thất bại, Cù Trung Anh bị bắt, tất cả tài sản của nhà họ Cù đều bị niêm phong. Trong khoảng thời gian này, Cù Mạnh Chiến đi cầu xin những người xung quanh, thế nhưng đều bị từ chối từ ngoài cửa, ngay cả một bữa cơm no, anh ta cũng chưa được ăn qua, tình trạng thê thảm của anh ta còn hơn cả một con chó lang thang.
Giang Hân vừa đi, anh ta liền cầm đũa, bắt đầu ăn thức ăn trên bàn, vừa ăn vừa mắng: “Đồ gái điếm thối tha, bổn thiếu gia ở bên ngoài chịu khổ, con mẹ nó, cô còn có thể sống tốt ở đây.”
Một lúc lâu sau, Giang Hân từ trong phòng bếp đi ra, cô ta cầm theo một cái bát, múc cho Cù Mạnh Chiến một bát canh.
Cù Mạnh Chiến ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Quay mặt đi, đừng để cho bổn thiếu gia nhìn thấy, đang ăn ngon lại bị cô làm cho mất hết khẩu vị.”
Anh ta nói cô ta quay mặt đi, Giang Hân liền quay mặt đi, bởi vì cô ta cũng không muốn nhìn thấy gương mặt của anh ta, tránh cho sau này mơ thấy ác mộng.