CHƯƠNG 170: TỎ TÌNH.
Máy gieo giống ư?
Lời của Giang Nhung vừa mới ra khỏi miệng, cô đã cảm thấy trên môi đau nhói, còn chưa phản ứng kịp đã bị Trần Việt cưỡng hôn.
Anh linh hoạt, hung hăng cạy hàm răng cô ra, xông vào trong miệng cô, ép buộc cô tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ của anh.
"Ưm ..." Giang Nhung vung quả đấm lên, từng đấm từng đấm nện trên lồng ngực rắn chắc của anh: “Khốn kiếp, thả em ra!"
Cô ấy hàm hồ không rõ mắng chửi, nhưng Trần Việt không rảnh để ý, anh giống như một con sư tử đực đang nổi giận gặm hôn cô.
Nụ hôn của anh quá mức mạnh mẽ, rất nhanh Giang Nhung ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn, nhưng cô cũng không phải là người tùy tiện nhận thua.
Giang Nhung không đẩy anh ra nổi, đánh cũng đánh không làm đau anh, người đàn ông này không những có khí lực kinh người, ngay cả cơ bắp trên người cũng chắc chắn vô cùng.
Giang Nhung tức giận quá mức nhưng cũng chỉ có thể ngốc nghếch luồn một tay từ cổ áo vest chui vào ngực anh, cách áo sơ mi hung hăng véo ngực anh một cái.
Thân thể Trần Việt hơi rung động một chút, vội vàng thả cô, đẩy cô ấy ra, ánh mắt sâu thẳm rơi trên mặt cô.
"Đáng ghét!" Cô ấy giơ tay lên, dùng sức véo anh một cái, lại giơ quả đấm lên đập hai cái trước ngực anh: “Đồ đầu gỗ, chẳng lẽ anh không nhận ra em quan tâm anh cỡ nào à?"
Cô đột nhiên bày tỏ làm Trần Việt rất kinh ngạc, lại nghe cô ấy nói: "Em quan tâm anh, quan tâm đến ngay cả nằm mơ cũng thấy anh sẽ rời bỏ em, em cũng sẽ khổ sở rất lâu. Mỗi lần nghĩ đến có thể không còn tiếp tục cuộc sống với anh là lòng em rất khó chịu."
Trần Việt kinh ngạc nói: "Giang Nhung ... "
"Anh không cần nói, nghe em nói hết đã." Giang Nhung hung dữ cắt đứt lời anh, hét lên như một con thú nhỏ: “Anh nói ngươi muốn chăm sóc em cả đời, sao em không muốn chăm sóc anh cả đời chứ? Em muốn chúng ta sinh một đám trẻ con, cùng nhau nhìn bọn chúng từ từ lớn lên. Sau này già rồi, có thể giống như ba mẹ anh vậy, đi dạo chơi khắp nơi."
"Giang Nhung, em, em nói thật chứ?" Một lúc lâu, Trần Việt mới tìm về được tiếng nói của mình, thậm chí còn hơi cà lăm.
Nghĩ đến Trần Việt anh đã từng đứng trên sân khấu diễn giảng trước mấy chục ngàn người nghe, vẫn ổn định như thường, lịch sự tự tin, mà lúc này lại bởi vì mấy lời của Giang Nhung mà làm anh ta căng thẳng đến mức lắp bắp.
"Ngốc!" Giang Nhung thở hổn hển nói.
Trần Việt kinh ngạc chấn động đến mức vẫn không nói ra lời, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh quá, lần đầu tiên trong đời nó đập nhanh như vậy, nhanh đến nỗi giống như muốn nhảy từ ngực anh lên cổ họng vậy.
Anh nói không ra lời, cũng không biết nên nói gì, lại nâng đầu cô lên một lần nữa, hung hăng hôn cô một lần nữa.
"Ưm ..." Giang Nhung đẩy đánh anh, người đàn ông này có bị bệnh hay không, tức giận ôm cô gặm hôn, vui vẻ lại ôm cô gặm hôn, cô sắp bị anh hôn không thở nổi.
Một lúc lâu, Trần Việt mới buông cô ra, ngón tay thô to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo mịn màng của cô, rất trầm thấp gọi tên cô:"Giang Nhung ... "
"Vậy anh có điều gì muốn nói với em không?" Cô cũng đã chủ động tỏ tình với anh rồi, anh ta là đàn ông thì cũng nên bày tỏ một chút chứ đúng không?
"Ừ, anh biết." Trần Việt ôm cô vào lòng, dùng sức ôm chặt, khí lực lớn như muốn làm cô hòa vào thân thể anh.
Anh biết gì vậy?
Đây là một câu trả lời kiểu gì vậy?
Giang Nhung lại muốn cắn người, vì vậy há miệng cắn một cái trước ngực anh, trong lòng tức giận mắng: "Đáng ghét! Đầu gỗ! Tại sao lại có loại người như anh?"
"Trần Việt, hình như bụng em hơi đau." Giang Nhung đang mắng thầm trong lòng, bỗng nhiên cảm giác được bụng âm ỉ đau, hoảng sợ mềm nhũn người.
"Chú Ngụy, lái xe đi bệnh viện!" Trần Việt hướng về phía ngoài xe hô to một tiếng, một tay vuốt cùng bụng hơi nhô lên của Giang Nhung: “Đừng sợ, không có chuyện gì."
Ông Ngụy tài xế lập tức lên xe, lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Xe của bọn họ vừa rời đi, thì Ngài Hứa vẫn chưa xuất hiện lại hiện ra, nhìn xe của bọn họ đi xa, cười nói:"LeoTrần, tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều. Lần này nếu không phải cậu giúp tôi một tay thì sao tôi có thể đạt được mục đích nhanh như vậy, sao Cù Mạnh Chiến có thể chết trong tay Giang Hân nhanh như vậy?"
Người khác không biết, nhưng anh ta vô cùng rõ ràng, gần đây tất cả những chuyện đã xảy ra đều do Leo Trần của Thịnh Thiên ở sau lưng điều khiển.
Nếu như không phải là Leo Trần thì có ai bản lĩnh cao như thế, làm cho Cù Thị từng nổi bật biến mất trong thời gian ngắn như vậy.
Những thứ này đều làm một ván cờ do Leo Trần bố trí, một ván cờ chết để ai rơi vào thì không có cách nào bò ra nữa.
Từ lúc Cù Thị bắt đầu rơi vào cảnh khó khăn, Cù Mạnh Chiến dẫn Giang Hân ra ngoài tặng cho người khác, Giang Hân phản bội Cù Thị, Cù Trung Anh bị bắt, Cù Mạnh Chiến bị giết, mỗi một bước đều dựa theo từng bước mà LeoTrần đã sắp xếp xong, không có một tia sai lệch.
Nếu như phải nói có gì không may, thì cũng chính là anh không ngờ vợ mình lại đột nhiên đến Kinh Đô.
Leo Trần chạy tới nhanh như vậy, trừ lo lắng cho an toàn vợ mình còn sợ hơn là vợ anh biết được, thật ra anh chính người đứng sau màn điều khiển tất cả những chuyện này.
Ánh mắt Ngài Hứa theo sát chiếc xe của bọn họ đang chạy, cho đến lúc không nhìn thấy nữa, anh ta mới xoay người đi vào trong, lại đến khu giam của Giang Hân một lần nữa.
anh ta đấy cửa sân đi vào, đi tới phòng Giang Hân, ngồi xuống cười một cái nói: "Thấy tình địch cũ mà bây giờ quá hạnh phúc như vậy, cô có cảm tưởng gì?"
Giang Hân ngẩng đầu lên im lặng nhìn anh ta, nhìn một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng điên rồi thì còn có thể có cảm tưởng gì?"
"Tôi mở một đoạn video, cô xem một chút được không?" anh ta hỏi nhưng cũng không cần được Giang Hân đồng ý cũng đã mở một video trên điện thoại di động.
Trong video truyền ra tiếng mắng của Cù Mạnh Chiến, còn có tiếng kêu thảm thiết của Giang Hân, và giọng của Giang Hân vào lúc cuối cùng, khi đập chết Cù Mạnh Chiến.
Giang Hân chỉ liếc một cái, lập tức dời mắt, sợ hãi run rẩy cả người: "Tên họ Hứa kia, anh đã có được mọi thứ mình muốn, rốt cuộc nh còn muốn làm gì?"
"Thật ra tôi chỉ muốn nói với cô, lý do cô giết chết Cù Mạnh Chiến, lý do hôm nay cô bị nhốt ở chỗ này, kẻ đằng sau màn cũng không phải là tôi, mà là người đàn ông vừa nãy."
Ngài Hứa cười một tiếng, còn nói: "Nói cho cùng, chúng ta cũng chỉ là một quân cờ bị anh ta lợi dụng mà thôi. Mà sau khi những con cờ này không còn tác dụng gì, thường thường sẽ bị người ta vứt đi. Chắc cô phải biết rõ hơn tôi kết quả sau khi bị vứt đi là gì, Giang Nhung lúc trước chính là ví dụ tốt nhất."
Nghe xong lời Ngài Hứa, Giang Hân không có phản ứng một lúc lâu, đợi anh ta cũng sắp mất đi kiên nhẫn mới nghe cô ấy nói: “Anh ta thật sự quan tâm người phụ nữ đó như vậy à?"
Ngài Hứa nói tiếp:"Nếu không phải là quan tâm, vậy thì là cái gì? Cô suy nghĩ kỹ một chút, những người lúc trước từng tổn thương Giang Nhung, ai không tan cửa nát nhà, kẻ bỏ đi, người thất bại."
Giang Hân kéo Ngài Hứa lại: "Vậy chúng ta phải tự cứu như thế nào?"
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Giang Hân, Ngài Hứa vẫn cười nhạt: "Muốn tự cứu thì đầu tiên phải biết thân biết phận, đừng thu hút sự chú ý của anh ta nữa."