CHƯƠNG 179: BA RUỘT LÀ AI.
Trên bàn ăn tối có rất nhiều món ăn, có gà sợi trộn giá, súp sò, cháo bát bảo, hạt dẻ rang rau cải, đậu phụ nát xào tôm, tất cả đều là món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.
Trần Tiểu Bích một miếng cũng không ăn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người nghĩ thực phẩm khó ăn như vậy tại sao anh đầu gỗ và chị dâu lại ăn vui vẻ như thế.
Thỉnh thoảng hai người còn gắp thức ăn cho nhau nhưng điều khó mà tin nổi nhất chính là anh trai thích sạch sẽ lại ăn đồ ăn thừa của chị dâu.
Trước đây anh đầu gỗ ăn cơm luôn có người chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy, nếu ăn chung một bàn với người khác nhất định phải có đũa chung.
Nhưng nhìn lại hiện tại một chút thì anh ấy ăn rất đơn giản hơn nữa đồ ăn còn thừa cũng có thể ăn rất ngon lành, mặt còn tỏ vẻ hưởng thụ, thực sự là xem thường đến tận xương tủy rồi.
Trần Tiểu Bích nhìn thấy vợ chồng bọn họ hạnh phúc như vậy lại suy nghĩ đến mình và Chiến Niệm Bắc thì chán nản chọc chọc bát cơm, không biết bọn họ có thông cảm cho kẻ đơn độc không ai thương như cô hay không.
Đột nhiên cô lại nhớ đến mấy người lớn trong nhà, nếu có bọn họ ở đây thì ít nhất cũng có bọn họ thương cô, cô cũng sẽ không đáng thương giống như hiện tại.
Trần Tiểu Bích nói:
"Anh, chị dâu, sau khi ông và ba mẹ nghe nói chị dâu bị bắt cóc đã rất lo lắng nên hai ngày nữa bọn họ sẽ trở về."
Ngày hôm qua ông Trần gọi điện thoại cho Trần Tiểu Bích hỏi cô chơi như thế nào rồi. Trần Tiểu Bích không có chú ý nên lỡ miệng nói ra thế là chuyện bị bắt cóc truyền đến tai ông Trần.
Đặc biệt là khi ông Trần biết được mục đích chính của bọn cướp là muốn bắt cóc Trần Tiểu Bích thì liền nổi giận, vì vậy ông ta quyết định phải về nước.
Trần Việt nghe thấy người lớn nhà họ Trần trở về chỉ cảm thấy rất bình thường.
"Anh sẽ cho người chuẩn bị trước"
Cái bụng Giang Nhung đang lớn lên từng ngày, không tới hai tháng nữa sẽ tới ngày sinh trong nhà có nhiều thêm một người chăm sóc cũng tốt.
Giang Nhung nghe nói ông Trần đến trong lòng hơi hoảng hốt, cánh tay cầm đũa gắp thức ăn hơi dừng lại một chút.
Ngày cô xác nhận mình đã có thai thì ông Trần cũng đến tìm cô muốn cô rời khỏi Trần Việt thế nhưng cô cự tuyệt.
Sau này ông Trần không có tìm đến cô nữa cũng không có truyền đến bất cứ tin tức gì, không biết ông ấy đã buông tha cho cô hay là vẫn có ý gì khác.
Nghĩ tới đây Giang Nhung lại sờ sờ cái bụng tròn tròn của mình, một ngày con còn chưa có sinh ra trái tim của cô liền không vững vàng, lo lắng có chuyện gì bất ngờ phát sinh nữa.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì bào thai trong bụng cô cũng là con của Trần Việt, dù ông Trần không thích cô hơn nữa cũng sẽ không động đến máu mủ của nhà họ Trần bọn họ.
Thế nhưng bào thai trong bụng cô không chỉ là máu mủ của nhà họ Trần mà còn là máu mủ của cô. Dựa theo cách nghĩ của ông Trần thì đứa trẻ trong bụng cô vẫn có một nửa máu thịt thấp kém, ngộ nhỡ ông Trần muốn gột rửa hết một nửa máu thịt không sạch sẽ của nó thì sao.
"Giang Nhung, làm sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp của Trần Việt kéo Giang Nhung đang suy nghĩ miên man trở lại, cô quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh.
Cô cười cười:
"Em ăn no rồi"
Trần Việt để đũa xuống, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau miệng:
"Đi, anh với em ra ngoài đi dạo một lúc"
Giang Nhung gật đầu:
"Được."
Bởi vì thành phố Giang Bắc là vùng duyên hải nên ban ngày rất nóng, may mà buổi tối có gió biển thổi khí trời khá mát mẻ.
Sau bữa tối hai vợ chồng bọn họ đi tản bộ trong sân cỏ của biệt thự một chút, khỏi phải nói có bao nhiêu thích thú.
Trần Việt nắm tay Giang Nhung thả chậm bước chân hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của nàng, vừa kiên nhẫn lại vừa để tâm đi cùng cô.
Tất cả tâm tư của Trần Việt đều ở trên người Giang Nhung nhưng suy nghĩ của Giang Nhung lại không biết bay đi nơi nào.
Cô nghĩ tới tên cầm thú Giang Chính Thiên, nghĩ tới mẹ ruột chưa được sống một ngày thật tốt nào, nghĩ tới người đàn ông thần bí kia.
Rốt cuộc người đàn ông kia là ai, anh ta có biết sự tồn tại của cô hay không.
Giang Nhung rất muốn biết thậm chí cô từng nghĩ tới chuyện thuê thám tử tư đi điều tra người đàn ông kia rốt cuộc là ai nhưng không biết sau khi điều tra ra lại có thể thế nào.
Từ nhỏ đến lớn mẹ cô chưa từng nói với cô về chuyện kia mà chỉ muốn cô khỏe mạnh trưởng thành như những đứa trẻ bình thường.
"Giang Nhung, em đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp của Trần Việt lại đã cắt đứt suy nghĩ của Giang Nhung lần nữa.
Cô nhìn anh mỉm cười:
"Em đang nghĩ tại sao anh thích quần áo màu xám như vậy.
Mùa đông mặc âu phục màu xám tro, mùa hè mặc áo sơmi màu xám, lẽ nào anh ấy không thể đổi sang màu khác sao.
Trần Việt chỉ nói ngắn gọn một câu:
"Quen rồi!"
Không biết bắt đầu từ lúc nào anh ấy chỉ mặc quần áo màu này và chưa từng thay đổi. Nói là ưa thích thì cũng không đúng, có khả năng là một thói quen một loại dấu hiệu thuộc về anh ấy.
Giang Nhung quan sát anh một lát rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ:
"Em cảm thấy anh mặc áo sơ mi trắng sẽ càng đẹp hơn, anh có muốn thử một chút hay không"
"Được." Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, liền gật đầu đồng ý luôn, bởi vì cô một câu liền muốn thay đổi thói quen lâu năm của anh.
Anh thuân theo cô như vậy,thương yêu cô, mà trong lòng của cô lại cất giấu rất nhiều chuyện, không cách nào mở miệng nói anh cho rõ ràng.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Giang Nhung mở miệng nói ra: " Trần Việt , anh sớm biết ba ruột của em không phải Giang Chính Thiên."
“Ừm.” Mặc dù có chút ngạc nhiên khi Giang Nhung hỏi cái vấn đề này nhưng Trần Việt vẫn thành thực gật gật đầu đồng thời nắm tay cô càng thêm chặt hơn, trầm giọng nói:
"Anh nói rồi anh chỉ quan tâm tương lai của em"
Đương nhiên cô biết anh không để ý quá khứ của cô, nếu như quan tâm mà nói thì sau khi anh tra được thân thế của cô anh đã không kiên quyết đăng ký kết hôn cùng cô.
Cô lại hỏi:
" Vậy anh biết người đó là ai sao."
"Ừm."
Trần Việt đứng lại, hai tay nắm lấy vai Giang Nhung nghiêm túc nói:
" Giang Nhung, cha ruột của em là một người đàn ông có trách nhiệm, chỉ có điều nhiều năm trước đây ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên qua đời rồi, nếu không phải vậy ông ấy sẽ không bỏ mặc mẹ con em"
" Nhiều năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã qua đời sao?" Giang Nhung hít một hơi, cười cười:"Cho nên em mới còn một mình".
Trần Việt nghe thấy cô nói chỉ còn một mình thì lông mày hơi nhăn lại, khó chịu nói:
"Em có anh và Bảo Bảo"
"Đương nhiên em biết em có anh và Bảo Bảo nhưng em muốn nhà mẹ đẻ có người. Nếu anh dám bắt nạt em thì lúc đó sẽ có người thay em dạy dỗ anh." Biểu cảm ghen tuông của Trần Việt đặc biệt dễ thương, Giang Nhung không khỏi cười anh: “Anh ngốc ạ!”
Trần Việt nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực sau đó nghiêm túc hỏi:
"Nếu như bố ruột em có con em có đồng ý nhận bọn họ không"
"Chỉ sợ bọn họ không muốn nhận em" Giang Nhung cười cười.
Có lẽ không có con cái nhà ai đồng ý để bố mình sinh con với người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa còn ở trong tình huống như vậy.
" Không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta đi tiếp đi"
Trần Việt xoa xoa đầu của cô sau đó cầm tay cô tiếp tục tản bộ.
Giang Nhung hy vọng lúc nào anh cũng có thể dắt tay cô giống như bây giờ, một mực đi tới lúc thiên hoang địa lão* mãi mãi không xa rời.
Thiên hoang địa lão*: trời đất già đi, hoang tàn.
Nhưng cô vẫn rất hoảng loạn, cô luôn cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp đó sẽ rời khỏi cô và cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh ấy.