CHƯƠNG 190: QUÁ KHỨ CỦA HỌ.
Nhưng lần này Trần Việt đợi đã lâu, hình như đến khi thời gian sắp đọng lại, vẫn không đợi được Giang Nhung xuất hiện.
Trần Việt không muốn chờ đợi một cách ngu ngốc, anh bắt đầu tìm kiếm, không buông tha một gian phòng, mỗi một nơi hẻo lánh, anh tìm kiếm vừa gọi tên cô: "Giang Nhung, Giang Nhung... "
Anh hết lần này đến lần khác, tên cô cũng bị anh gọi hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không tìm được Giang Nhung của anh.
"Trần Việt, em ở đây, sao anh không tìm được? Anh trở nên ngốc như vậy từ bao giờ?"
Giọng nói của Giang Nhung lại vang lên sau lưng Trần Việt một lần nữa, anh lập tức quay đầu, nhưng trong phòng vẫn trống rỗng, đâu có bóng dáng của cô.
"Giang Nhung..." Anh nằm dài trên giường, ôm chiếc gối mà cô thường xuyên nằm ngủ, ngửi một chút mùi hương trên người cô còn lưu trên gối.
Vì thời gian dài không nghỉ ngơi nên chỉ chốc lát sau, Trần Việt đã mơ màng ngủ.
Khi anh đang ngủ say, có người dùng ngón tay chọc chọc vào mặt anh: "Trần Việt, trời cao quá không công bằng, cho anh gia thế tốt như vậy mà còn cho anh một khuôn mặt đẹp trai thế này."
"Giang Nhung, đừng nghịch!" Trần Việt giơ tay định bắt lấy bàn tay đay quấy rối trên mặt anh, nhưng lại bắt hụt một lần nữa.
Trần Việt đột nhiên tỉnh dậy, trong phòng vẫn chỉ có một mình anh.
Không nhìn thấy Giang Nhung thì anh chỉ cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, luôn luôn có gió lạnh thổi qua.
Anh đứng dậy, bước tới bên cạnh bàn làm việc của Giang Nhung, bên cạnh đặt một giá vẽ, trên giá vẽ là một bức tranh mà cô chưa hoàn thành.
Trần Việt cầm bút vẽ lên, định hoàn thành bức tranh còn đang dang dở, nhưng anh vẽ đi vẽ lại, càng vẽ càng không biết mình muốn vẽ cái gì.
"Ngài Trần, sao anh lại ngốc như vậy, phá hủy cả bức tranh của em, anh thật đáng ghét."
"Giang Nhung, anh... "
"Anh ngốc như vậy thì đừng nói chuyện với em."
"Giang Nhung, em đừng trốn, em đi ra đi để anh nhìn thấy em."
Tại sao anh có thể nghe thấy giọng nói của cô nhưng không thấy được thân thể của cô, rốt cuộc cô trốn ở đâu, tại sao anh không tìm được cô.
"Trần Việt, chỗ này quá rộng, ở không tiện, hay là chúng ta dọn về chỗ cũ đi."
Giọng nói của Giang Nhung lại vang lên một lần nữa, Trần Việt đột nhiên nghĩ đến cái gì, lao ra như điên, lái xe trở lại căn phòng mà bọn họ ở lúc mới kết hôn tại Cảnh Thành ( thuộc Thâm Quyến).
Mở cửa phòng, trên kệ giày để hai đôi dép đôi, một lớn một nhỏ, lớn là của anh, nhỏ là của cô.
Đây là do cô chọn trong một lần đi dạo siêu thị, khi đó, cô đỏ mặt nói với anh: "Ngài Trần, anh nguyện ý mang dép đôi với em không?"
Khi đó, anh không nói gì, nhưng gật đầu một cái.
Mặc dù anh cũng không thích mang loại dép ngây thơ đó nhưng cô thích thì anh nguyện ý mang cùng cô, chỉ vì cô là vợ của anh, anh hy vọng cô vui vẻ.
Vì thường xuyên được dọn dẹp nên, một thời gian dài không có ai ở đây thì trong nhà vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi, giống như hai người bọn họ còn ở nơi này.
Bước qua cánh cửa đen, đầu tiên anh nhìn nhìn về phía phòng bếp, trước kia, mỗi lần tan làm về nhà, cô luôn bận rộn ở phòng bếp, nghe được tiếng mở cửa của anh thì cô sẽ từ phòng bếp nhô đầu chào hỏi với anh: "Anh về rồi à? Thức ăn sắp xong rồi, anh đi rửa tay đi."
"Ừ." Trần Việt gật đầu, bình tĩnh nhìn về phía phòng bếp, giống như Giang Nhung vẫn đang bận rộn ở đó, cô đang nấu món sở trường của mình là canh cá, trong canh cá cũng bỏ thêm hành tây mà anh không thích.
"Giang Nhung..." Anh gọi tên cô nhưng cũng không dám đến gần cô nữa, sau mấy lần thất vọng, anh biết là chỉ cần anh đến gần thì cô sẽ biến mất trước mắt anh.
"Ngài Trần, sao anh đứng đấy, nhanh đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi." Cô vừa quay đầu cười nói với anh.
"Ừ." Trần Việt vẫn gật đầu một cái, nhưng vẫn không xê dịch bước chân, anh sợ anh vừa xoay người thì cô lại biến mất.
"Ngài Trần, em muốn sinh cho anh một chú khỉ nhỏ."
Trong phòng bếp không nhìn thấy Giang Nhung, cô đứng ở cửa phòng ngủ, căng thẳng và xấu hổ nhìn anh.
Trần Việt vẫn nhớ là những lời này cô đã nói vào cái ngày họ trở về từ bệnh viện, buổi tối đó, cô chính thức trở thành vợ anh.
Rõ ràng tính cách cô xấu hổ như vậy, nhưng lại làm chuyện to gan như thế với anh.
Nếu không muốn mãi mãi sống cùng với anh thì với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ không làm như vậy.
"Giang Nhung, em thật sự nhẫn tâm như vậy à?"
Sau khi cô để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong cuộc đời anh, thì cô lại dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy để biến mất khỏi tầm mắt anh, đẩy anh vào địa ngục khép kín, gặm nhấm sự đau đớn khi vạn côn trùng đục khoét trái tim.
Anh không cần con gì hết, anh cũng không cần bất kỳ người phụ nữ nào, anh chỉ cần cô, Giang Nhung có một không hai trên thế giới... Giang Nhung của anh!
"Trần Việt, chúng ta sẽ mãi bên nhau à? Chúng ta sẽ tách rời chứ?"
Khoảng thời gian trước, cô vẫn thường là hỏi anh về vấn đề này, mỗi lần hỏi anh, vẻ mặt cô đều rất buồn bã.
Cô vốn là một người rất tự tin, cô vẫn luôn nói là mình tin tưởng anh, nhưng cô lại không hề tin vào tương lai của bọn họ.
Chắc chắn cô đã gặp phải chuyện gì nên mới như vậy, mà anh lại không hề nhận ra.
Tại sao anh không nhận ra?
Nếu như anh sớm đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thì sẽ không có chuyện hôm nay đúng không?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà anh không biết?
Trần Việt đi vào căn phòng mà họ từng sống trong mấy tháng, dường như anh lại nhìn thấy dáng vẻ cô vào lần đầu tiên giúp anh thắt cà vạt.
Gương mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng vì xấu hổ, cô cúi thấp đầu, căng thẳng nhưng chăm chú, cẩn thận giúp anh.