CHƯƠNG 207: LẠI CÓ TIN ĐỒN
Nữ ngôi sao Polaris và nam ngôi sao đang nổi Doãn Tùng Dương trong quá trình quay phim đã nảy sinh tình cảm, ma sát ra tia lửa tình yêu. Ngày mười tám tháng này là sinh nhật của Doãn Tùng Dương, nam nữ chính dắt tay nhau về nhà Doãn Tùng Dương, triền miên cả đêm.
Tin tức này vừa được tung ra, sức nóng của hai cái tên Polaris và Doãn Tùng Dương không ngừng tăng lên, rất nhanh đã trở thành tin tức hot trên trang nhất của các web lớn.Mê Tình Truyện
Hai nhân vật chính còn chưa lên tiếng, fan hâm mộ của hai người đã bắt đầu gây lộn, mắng đối phương là muốn dựa hơi thần tượng của mình.
Một số fan hâm mộ có lý trí hơn nói đây là cuộc sống cá nhân của thần tượng, mọi người không nên can thiệp quá nhiều mà nên chúc phúc vì thần tượng đã tìm thấy hạnh phúc của mình.
Nhưng tiếng nói của một bộ phận fan hâm mộ có lý trí quá nhỏ, rất nhanh bị đè ép xuống, có thể thấy trên internet, người hâm mộ của hai fanclub đang mắng chửi lẫn nhau.
Doãn Tùng Dương vừa bấm nghe cuộc điện thoại của quản lý, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương mắng cho xối xả.
Anh vừa mới nổi tiếng không lâu, vào những lúc như thế này, có thể dính tin đồn đang yêu đương nhưng tuyệt đối không được gây ra tin tức rằng anh qua đêm với người ta.
Doãn Tùng Dương sốt ruột đến mức đi lòng vòng, anh muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì quả thật là anh có đưa Polaris về nhà của mình.
Tuy hai người bọn họ không làm gì, thế nhưng ai sẽ tin tưởng trai đơn gái chiếc qua đêm trong cùng một nhà, lại không làm chuyện gì cả?
Lúc này, nam chính Doãn Tùng Dương đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, còn nữ chính Polaris lại đang nằm trên sofa ở nhà, ăn hoa quả, cầm di động lướt facebook, giống như một người ngoài cuộc đang quan sát trận “chiến sự” kịch liệt này.
Cô ấy vừa lướt facebook, vừa nói thầm: “Chiến Niệm Bắc, Chiến Niệm Bắc, anh trốn đi, tiếp tục trốn tránh em đi, có bản lĩnh thì anh tránh em cả đời đi.”
Trên facebook có tài khoản đăng lên mấy bức ảnh, bức ảnh đầu tiên thoạt nhìn giống như Doãn Tùng Dương và cô đang hôn nhau, bức ảnh thứ hai, cô bị Doãn Tùng Dương đè xuống sofa, nửa bờ vai lộ ra, bức ảnh thứ ba và bức ảnh thứ tư càng thân mật hơn…
Nhìn thấy mấy bức ảnh này, Trần Tiểu Bích không nhịn được muốn tặng cho người chụp ảnh một like, trình độ chụp ảnh rất chân thật. Ngay cả chính bản thân cô suýt chút nữa cũng bị lừa…
Nhất là khi nhìn thấy những dòng bình luận mắng chửi dưới trang facebook của cô, Trần Tiểu Bích không nhịn được, lập tức đăng ký một tài khoản phụ, cũng tham gia vào bình luận ầm ĩ.
Mọi người mắng chửi đi, mắng cô thật nhiều vào, mắng càng gắt càng tốt. Cô bị mọi người chửi mắng thê thảm như vậy, còn bị người đàn ông kia “làm chuyện đó”, Chiến Niệm Bắc nhất định sẽ không thờ ơ ngồi yên.
Cho dù anh có muốn ngồi yên thờ ơ, Trần Tiểu Bích cũng không để cho anh làm vậy, cô đã sớm dặn dò Chung Khôn, đợi đến khi chuyện này hot đến một mức độ nhất định thì gọi điện thông báo ngay cho Chiến Niệm Bắc.
Chẳng qua cô lại nghĩ, Chiến Niệm Bắc không phải là người ngu ngốc, cô muốn lừa được anh, đây không phải là chuyện dễ dàng, cô còn phải tiếp tục diễn kịch, diễn càng chân thật càng tốt.
Chuyện đầu tiên cô cần làm là đặt di động ở chế độ máy bay, khiến cho Chiến Niệm Bắc không gọi được cho cô, không gọi được cho cô thì anh sẽ nóng ruột, sau đó nhất định sẽ đi tìm cô.
Chuyện thứ hai, cô nhất định phải diễn vai thê thảm, trước tiên phải nghĩ cách để mắt cô sưng lên, rồi làm cho bản thân có dáng vẻ hốc hác hơn một chút.
Chuyện thứ ba, cô phải ăn no, ăn no mới có năng lượng để đọ sức với người đàn ông xấu xa Chiến Niệm Bắc kia.
Trần Tiểu Bích ăn một bữa thật thịnh soạn, sau đó cô tự làm rối tóc mình, rồi còn bôi thứ gì đó lên trên mặt, cố gắng làm cho bản thân có dáng vẻ càng thê thảm, càng chật vật càng tốt.
Sau khi làm xong tất cả công tác chuẩn bị, Trần Tiểu Bích đứng trước gương đi lại một vòng, cô rất hài lòng với hình tượng giả bộ đáng thương của mình. Trần Tiểu Bích lấy di động ra, chụp một bức ảnh.
Cô đi ra, nhìn thấy Chung Khôn dáng vẻ bực bội, đứng bên cạnh không nói tiếng nào, liền đưa tay ra chọc chọc vào ngực anh ta: “Tôi nói này Chung Khôn, anh còn xị mặt ra như thế nhìn tôi, tôi sẽ không vui đâu.”
“Polaris, một khi tin tức như này truyền ra, danh tiếng của cô sẽ bị hủy.” Trơ mắt nhìn Trần Tiểu Bích làm liều, Chung Khôn không ngăn cản được, anh ta dùng sự trầm mặc của mình để kháng nghị.
“Đừng có nhiều chuyện, anh mau gọi điện thoại cho Chiến Niệm Bắc đi.” Chỉ cần có thể theo đuổi được Chiến Niệm Bắc, Trần Tiểu Bích không quan tâm có còn danh tiếng hay không.
Danh tiếng là để cho người khác nhìn, người khác nói, cuộc sống là của chính mình, được sống cùng người mình thích mới là thứ mà cô theo đuổi.
“Polaris…”
“Chung Khôn, anh là người của tôi, anh phải nghe theo lời tôi nói, nếu không, tôi sẽ để cho anh về Mỹ.” Trần Tiểu Bích đấm một cái lên ngực của anh ta: “Cơ bắp của anh ngày càng săn chắc đấy.”
Mặt Chung Khôn đỏ lên: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Trần Tiểu Bích nằm trên ghế sofa, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ Chiến Niệm Bắc sốt ruột vì cô, khóe môi cô cong lên, nở nụ cười.
Chiến Niệm Bắc nhất định là thích cô rồi, nếu anh không thích cô, thì sao chừng ấy năm anh vẫn còn độc thân, không lấy vợ sinh con, anh là con trai duy nhất của nhà họ Chiến mà.
Trần Tiểu Bích mở máy tính bảng ra, ấn vào ứng dụng facebook, vừa rồi tin tức về cô còn trong top tìm kiếm, vậy mà giờ lại không thấy đâu nữa.
Trong năm mươi tin tức nóng nhất cũng không có một tin tức nào liên quan đến cô, cô tìm lại một lần nữa, hôm nay không có bất cứ một tin đồn nào liên quan đến cô và Doãn Tùng Dương.
Tất cả tin tức đều được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một dấu vết gì.
Không chỉ mình cô cảm thấy liệu bản thân có hoa mắt sinh ra ảo giác hay không, mà rất nhiều tài khoản cũng cùng một suy nghĩ như thế.
“A…”
Trần Tiểu Bích tức giận đến mức muốn đánh người, cô đã tốn rất nhiều tâm tư mới có thể tạo ra được vở kịch ngày hôm nay, người anh trai đầu gỗ kia của cô lại đem chuyện này đè xuống.
Anh quản vợ và con anh là được rồi, làm gì cứ phải quan tâm đến chuyện vớ vẩn của cô chứ.
Trần Tiểu Bích tức giận lăn từ trên sofa xuống dưới đất, hét to: “Chung Khôn, tôi bảo anh gọi điện thoại cho Chiến Niệm Bắc, rốt cuộc anh gọi điện thoại thông báo cho ai hả?”
Chung Khôn đi đến, ấp a ấp úng nói: “Polaris, tôi đã gọi cho anh ta, thế nhưng anh ta không nói sẽ đến gặp cô.”
Trần Tiểu Bích nói: “Anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ấy đã nói gì hả?”
“Anh ta nói…” Chung Khôn biết những lời này quá làm tổn thương người khác, thế nhưng anh ta lại không dám nói dối, suy nghĩ một chút, anh ta vẫn lựa chọn nói thật: “Anh ta nói, chuyện của cô không liên quan gì đến anh ta, sau này cô có chuyện gì cũng đừng làm phiền đến anh ta.”
“Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh ấy ư?” Trần Tiểu Bích tức giận đến mức đập điện thoại, cô xoay người đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại, thay bộ quần áo khác.
Chung Khôn đi theo sau lưng cô: “Polaris, cô muốn đi đâu vậy? Cô tuyệt đối đừng làm loạn.”
“Hiện tại tâm trạng của tôi không tốt, tốt nhất anh đừng đi theo tôi.” Trần Tiểu Bích đi đến bãi đậu xe, lấy xe sau đó lái thẳng đến quân khu Giang Bắc, hôm nay, nếu như cô không gặp được Chiến Niệm Bắc, cô tuyệt đối sẽ không về.
Quân khu là căn cứ quân sự trọng yếu, người không có phận sự không được vào, Trần Tiểu Bích còn chưa tới đến gần cổng lớn đã có người ngăn lại.
Cô không sợ người khác ngăn cản, có người đến cản cô thì mới có người giúp cô chuyển lời.
Cô nháy mắt với anh lính gác cổng, cười hì hì nói: “Anh lính, tôi là bạn gái của quân đoàn trưởng Chiến Niệm Bắc của các anh, phiền anh thông báo với anh ấy một tiếng, nhờ anh ấy ra đây một lát được không?”
“Bạn gái của quân đoàn trưởng chúng tôi thường xuyên tới nơi này, chúng tôi đều nhận ra được, cô đừng đứng ở đây giả mạo nữa, lập tức đi ngay, chúng tôi sẽ coi như chưa nhìn thấy cô.”
“Cái gì?” Trần Tiểu Bích nheo mắt lại: “Bạn gái của quân đoàn trưởng các anh thường xuyên đến đây? Quân đoàn trưởng của các anh là ai? Bạn gái của quân đoàn trưởng của các anh là ai?”
Cô thề, nếu như người này dám nói là Chiến Niệm Bắc, cô sẽ đánh người.