CHƯƠNG 213: MỜI ĐẠI NHUNG NHUNG ĂN CƠM
Mới tới Giang Bắc được mấy ngày ngắn ngủi, Giang Nhung đã cảm thấy trong có mấy ngày ngắn ngủi, người quen biết cô còn nhiều hơn người cô quen biết trong hai ba năm gần đây gộp lại.
Hơn nữa ai nấy khi gặp cô đều rất nhiệt tình, giống như bọn họ rất thân với cô vậy, như gặp một người bạn nhiều năm không gặp.
Lấy ví dụ Lương Thu Ngân đã gặp vào sáng sớm hôm nay mà nói, ôm cô khóc đến mức chảy nước mắt nước mũi, khóc một lúc lâu mới dừng lại, ai không biết còn tưởng cô bắt nạt cô ấy.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng thấy bộ dạng vô cùng lo lắng của Lương Thu Ngân… Giang Nhung cũng cảm thấy ấm áp khó hiểu.
Trần Việt? Lương Thu Ngân? Trần Tiểu Bích? Tiểu Nhung Nhung?
Trong lòng Giang Nhung đọc lại những cái tên này nhiều lần, lại ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không nhớ ra trong ký ức của mình có sự xuất hiện của nhóm người này.
Giang Nhung lắc đầu, chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ngoại ra còn có chút lo lắng mơ hồ về ký ức đã bị mất.
Ba cô chưa bao giờ nói với cô, nhưng nếu không liên quan đến đau khổ, tại sao lại che giấu những ký ức đó đi?
Ting ting…
Giang Nhung đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại đang đặt ở trên bàn vang lên tiếng ting ting, cô cầm lên, nhìn thấy trên điện thoại hiện lên ba chữ “Tiểu Nhung Nhung”.
Nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung, khóe miệng Giang Nhung không tự chủ được hơi nhếch lên, mỉm cười nghe điện thoại: “Là Tiểu Nhung Nhung sao?”Mê Tình Truyện
“Vâng vâng! Tiểu Nhung Nhung đây ạ.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại của Tiểu Nhung Nhung, chỉ nghe tiếng của cô bé đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng khi nói của cô bé đáng yêu như thế nào: “Chị ơi, Nhung Nhung muốn mời chị đi ăn cơm.”
“Tiểu Nhung Nhung, chị đang làm việc, để hôm khác chị đi ăn với em được không?” Giang Nhung không nhẫn tâm từ chối một cô bé đáng yêu như thế, nhưng cô vẫn phải làm việc, không thể không từ chối.
“Nhưng nhưng mà, Nhung Nhung đang ở dưới lầu đợi chị rồi.” Giọng nói mềm mại của Tiểu Nhung Nhung có pha lẫn một chút lo lắng, giống như chỉ cần Giang Nhung từ chối thì cô bé sẽ lập tức khóc ngay.
“Em đang ở dưới lầu nào cơ?”
“Em đang ở dưới lầu của chị.”
Giang Nhung nhìn thời gian, sắp tới 12 giờ rồi, tới giờ ăn cơm trưa rồi, cô lại nói: “Tiểu Nhung Nhung, em đợi chị một lát, chị sẽ xuống lầu tìm em.”
Xuống dưới lầu, Giang Nhung nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung, thân hình nhỏ bé của cô bé đang chạy tới chạy lui trước cửa công ty, đôi mắt lấp lánh đang ngóng nhìn nơi đó, trông rất đáng yêu.
Không thấy ba bé bên cạnh, chỉ thấy có một người phụ nữ, Tiểu Nhung Nhung chạy một bước, người phụ nữ đó sẽ chạy theo cô bé một bước, lo lắng cô bé sẽ bị vấp ngã.
“Chị ơi!” Tiểu Nhung Nhung cũng nhìn thấy Giang Nhung, cười hi hi nhào vào lòng cô, chu miệng nhỏ mềm mại tới gần mặt của Giang Nhung rồi thơm một cái: “Tiểu Nhung Nhung hôn Đại Nhung Nhung không mất tiền nha.”
Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung lên, cũng hôn lên gương mặt trắng nõn của cô bé: “Đại Nhung Nhung cũng hôn Tiểu Nhung Nhung không mất tiền.”
Tiểu Nhung Nhung nâng mặt Giang Nhung, đột nhiên hỏi một câu cực kỳ nghiêm túc: “Nếu Đại Nhung Nhung hôn ba thì thu bao nhiêu tiền?”
Giang Nhung: “…”
Tiểu Nhung Nhung: “Chị ơi, chị muốn thu rất… nhiều tiền sao?”
Tiểu Nhung Nhung cảm thấy mình mới là đáng yêu nhất, Đại Nhung Nhung hôn bé sẽ không đòi bé trả tiền, còn nếu hôn ba chắc chắn là phải thu rất nhiều tiền, chỉ có điều không sao, ba có rất nhiều tiền.
Giang Nhung mỉm cười không đáp lại, lời nói của trẻ con, không ai coi là thật.
Tiểu Nhung Nhung mời Giang Nhung ăn cơm trưa, địa điểm là nhà hàng Bách Hợp cách công ty không xa, còn mở một căn phòng riêng là phòng 1808, căn phòng đã từng tạo nên nhiều kỷ niệm.
Đẩy cửa phòng, Giang Nhung mới biết ba của Tiểu Nhung Nhung cũng có mặt ở đây.
Anh đang nghe điện thoại, nhìn thấy bọn họ đi vào, mỉm cười xin lỗi, sau đó nói với bên kia hai câu rồi cúp máy.
Trần Việt kéo ghế, mời Giang Nhung ngồi xuống, sau đó lại đặt Tiểu Nhung Nhung lên một chiếc ghế dành cho trẻ em, lúc này mới nói: “Tiểu Nhung Nhung cứ ầm ĩ muốn cùng cô ăn cơm trưa, tôi thực sự không còn cách nào khác, đành phải sai người đưa con bé đi tìm cô, cô Giang sẽ không để bụng việc Tiểu Nhung Nhung làm phiền cô chứ?”
“Sẽ không.” Giang Nhung lập tức lắc đầu, quả thực cô rất thích ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, chỉ là không nghĩ đến ba của Tiểu Nhung Nhung cũng ở đây, khiến cô có chút lúng túng khó xử.
Vẻ khó xử của cô rơi vào đáy mắt của Trần Việt, có chút chói mắt nhưng anh vẫn duy trì nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ, Tiểu Nhung Nhung đã không có mẹ ở bên cạnh, tôi luôn muốn đối xử với con bé tốt một chút, không biết từ lúc nào đã nuông chiều con bé trở nên tùy hứng như vậy.”
“Ba nuông chiều con gái cũng không có gì không tốt. Lại nói tôi cảm thấy Tiểu Nhung Nhung rất đáng yêu, không hề thấy tùy hứng bướng bỉnh chút nào.” Giang Nhung xoa đầu Tiểu Nhung Nhung: “Tiểu Nhung Nhung dễ thương nhất, hiểu chuyện nhất rồi.”
Chính bản thân Giang Nhung cũng không phát hiện ra lúc nghe Trần Việt nói Tiểu Nhung Nhung tùy hứng, giọng điệu của cô rất đau lòng.
Cô cũng không có mẹ, mặc dù ba năm nay ba luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô, nhưng có lúc cô cũng sẽ hy vọng có mẹ ở bên… Cô đã lớn như vậy còn muốn như thế, huống hồ Tiểu Nhung Nhung chỉ là một đứa bé?
Nghe những lời Trần Việt nói, có lẽ mẹ của Tiểu Nhung Nhung vẫn còn sống, chỉ là không biết đã đi đâu rồi… Thật sự không biết cô ấy nghĩ như thế nào? Có một người chồng một đứa con gái tốt như vậy, sao còn chạy lung tung ở bên ngoài.
“Dạ vâng, Nhung Nhung dễ thương nhất, là ba không ngoan.” Đương nhiên Tiểu Nhung Nhung không biết Giang Nhung đang suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy Giang Nhung khen bé, vô cùng đắc ý, cười hì hì phối hợp với Giang Nhung, giống như Giang Nhung và bé mới là người nhà, còn Trần Việt là người ngoài.
“Đúng vậy, Nhung Nhung nhà chúng ta dễ thương nhất, là ba không ngoan.” Trần Việt đứng dậy, hôn lên khuôn mặt của Tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung ngoan nhất, vì vậy khi ba đi công tác không được khóc nhè nữa.”
Tiểu Nhung Nhung nghe vậy, khuôn mặt khiếp sợ nhìn Trần Việt, ôi, bị mắc bẫy của ba rồi, cô bé lập tức tỏ vẻ không vui.
Làm sao bây giờ? Nếu như cô bé biết phép thuật, cô bé sẽ lập tức biến ba đi nơi khác một lát.
Trần Việt nhéo chiếc mũi nhỏ của Tiểu Nhung Nhung, lại nhìn về phía Giang Nhung, nhẹ nhàng nói: “Công ty vẫn còn việc phải làm, tôi phải đi công tác mấy ngày, tôi đi trước, hai người cứ từ từ mà ăn.”
“Đồ ăn…” Món ăn đã được đưa lên bàn rồi, sao không ăn đã rồi đi.
Giang Nhung muốn nói như vậy, nhưng nghĩ đến cô và anh chỉ là hai người xa lạ, lại nuốt những lời đó vào bụng, mỉm cười gật đầu.
Trần Việt nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, hô hấp hơi chậm lại, ngay cả việc bận cũng quăng sau đầu, cúi người hôn lên hai má của Tiểu Nhung Nhung, xem như chào tạm biệt.
“Ba hôn Tiểu Nhung Nhung rồi, còn phải hôn Đại Nhung Nhung nữa…” Tiểu Nhung Nhung chớp mắt, giọng nói vô cùng mềm mại.
Tiểu Nhung Nhung vừa nói xong, Trần Việt và Giang Nhung cùng lúc nhìn về phía đối phương.
Trong ánh nhìn của Trần Việt, Giang Nhung nhìn thấy một tia sáng không nên có, khiến cho cô không chống đỡ được, cô lập tức quay đầu đi nơi khác, mắt chớp nhanh, giả bộ như không nhìn thấy gì.
Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung quay đầu đi, trong lòng có chút cô đơn.
Cùng một nhà hàng Bách Hợp, cùng một căn phòng 1808, cô vẫn ngồi ở vị trí cô đã từng ngồi, nhưng không còn dáng vẻ đỏ mặt với anh như lúc trước nữa.
Chỉ có điều không sao, mọi thứ rồi sẽ trở lại như lúc ban đầu.