CHƯƠNG 224: VÔ TÌNH GẶP ĐƯỢC Ở BỆNH VIỆN
Bản thân lỡ miệng, Trần Tiểu Bích vội vàng chữa lại, nói: "A, không đúng, vậy cháu không đi giúp ba cháu tìm chị Nhung Nhung sao?"
"Chị Nhung Nhung đang tức giận, giận ba, không phải giận Nhung Nhung." Tiểu Nhung Nhung rất nghiêm túc giải thích cho Trần Tiểu Bích.
Buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi chị Nhung Nhung, lặng lẽ biến mất, không biết có phải do buổi tối mình khóc nhè, dọa chị bỏ đi.
Nhưng, chuyện xấu hổ như vậy, mình tuyệt đối không thể nói cho mọi người, nếu không ba sẽ lại chê cười mình khóc nhè.
Hai ngày này, cô bé gọi điện thoại cho chị Nhung Nhung, giọng chị Nhung Nhung vẫn rất dễ nghe, còn sẵn lòng nói chuyện với mình, cho dù không muốn để ý tới ba, cô bé đoán rằng chị đang giận ba, không liên quan gì đến việc mình khóc nhè.
Cô bé cũng biết mình rất đáng yêu, rất biết làm người khác yêu quý, chị Nhung Nhung sẽ không ghét bỏ cô bé.
Trần Tiểu Bích đảo mắt một vòng, nói: "Tiểu bảo bối, cháu có muốn gặp chị Nhung Nhung không?"
Tiểu Nhung Nhung gật gật cái đầu nhỏ: "Nhung Nhung muốn."
Con bé rất nhớ chị Nhung Nhung, thế nhưng chị Nhung Nhung không đồng ý về nhà cùng cô bé, cô bé cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Trần Tiểu Bích còn nói: "Bây giờ cháu gọi điện thoại cho chị Nhung Nhung, nói cho chị ấy biết cháu đang ở bệnh viện, chị ấy sẽ nhanh chóng chạy đến đây gặp cháu."
"Chị sẽ đến gặp Nhung Nhung sao?" Vẻ mặt Tiểu Nhung Nhung có chút hoài nghi, chị Nhung Nhung mấy ngày chưa gặp mình rồi, gọi cho chị ấy, chị ấy thực sự sẽ đến sao?
...
Ngày đó lúc rời khỏi nhà họ Trần, Giang Nhung liền tập trung tất cả vào công việc, tuyệt đối không thèm nghĩ đến chuyện nhà họ Trần nữa, càng không để bản thân nhớ đến chuyện bị Trần Việt xem như người thay thế cưỡng hôn.
Nhưng, Giang Nhung càng không để cho mình suy nghĩ, ngược lại càng nhớ tới.
Đặc biệt, là vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trần Việt, trong ánh mắt bất đắc dĩ, một chút thôi cũng làm cho Giang Nhung muốn truy đến cùng, muốn biết quá khứ Trần Việt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong cuộc sống, Giang Nhung cũng không phải là một người nhiều chuyện, ngay cả khi ba không muốn nói với cô ký ức trước kia, cô đều không quá quan tâm, cũng không biết sao đối với chuyện của Trần Việt vô cùng đau lòng.
Làm việc ở công ty PM nhiều ngày, Giang Nhung làm việc cũng dần dần lên tay.
Những người trong phòng thiết kế do cô lãnh đạo lúc nhìn thấy tác phẩm của cô, không còn cho rằng cô chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để ngồi trên vị trí này, thừa nhận thực lực làm việc của cô, thái độ đối với cô trong công việc cũng tốt hơn nhiều.
Bây giờ, cuộc sống và công việc của Giang Nhung đều thuận buồm xuôi gió, chỉ là đột nhiên rất nhớ tiểu Nhung Nhung, nhớ giọng trong trẻo của cô bé, muốn nhìn hai má hồng hồng của cô bé.
Reng reng…..
Trong lòng Giang Nhung đang nghĩ tại sao hôm nay tiểu Nhung Nhung không gọi điện thoại tìm cô, không ngờ lại có điện thoại gọi đến.
"Chị..."
Giang Nhung bắt máy liền nghe được giọng trong trẻo của tiểu Nhung Nhung từ trong điện thoại di động truyền đến, nghe được giọng của cô bé, Giang Nhung cảm thấy lòng mình chợt ấm áp.
"Tiểu Nhung Nhung, em ăn cơm trưa chưa?" Lúc hỏi, Giang Nhung không ý thức nhếch môi, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Bị ngã rồi, Nhung Nhung ở bệnh viện, đau quá đau ạ, ba không ở đây." Tiểu Nhung Nhung theo chỉ dẫn của cô út, cố tình nói không rõ ràng.
"Tiểu Nhung Nhung, em ở bệnh viện nào?" Còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Nhung đã cầm túi đi ra cửa, cô phải chạy tới chăm sóc tiểu Nhung Nhung, tuyệt đối không thể để cho tiểu Nhung Nhung sợ.
Nghĩ đến đêm hôm đó tiểu Nhung Nhung một mình khóc ở trên hành lang đáng thương như vậy, giống như cả thế giới đều bỏ rơi cô bé, đến bây giờ Giang Nhung vẫn cảm thấy đau lòng.
Bây giờ tiểu Nhung Nhung bị ngã, ba lại không bên cạnh, cũng không có mẹ, cô bé còn bé như vậy, phải một mình chịu đựng nhiều như vậy, trong lòng chắc chắn rất sợ.
Lúc này, Giang Nhung đã bất chấp phải giữ khoảng cách với người nhà họ Trần gì gì đó, trong lòng chỉ muốn bên cạnh tiểu Nhung Nhung, không thể lại để cho tiểu Nhung Nhung cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Sau khi tiểu Nhung Nhung nói cho Giang Nhung là ở bệnh viện Thịnh Thiên, Giang Nhung liền thuê xe chạy tới, cô xuống xe liền vội vàng chạy vào bệnh viện, không để ý tới xe bên cạnh cũng có người đi xuống, mục đích giống cô.
Chờ vào thang máy, một người khác cũng đi vào, lúc này Giang Nhung mới ngẩng đầu nhìn anh ta, kinh ngạc nói: "Trần, ngài Trần?"
"Cô Giang, thật trùng hợp, cô cũng vào bệnh viện." Trần Việt gật đầu với cô, lịch sự khách sáo lại lạnh nhạt dường như còn có chút lạnh lùng, giống như đêm hôm đó anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì với cô.
"Ừm." Giang Nhung gật đầu, dời tầm mắt không nhìn anh nữa.
Còn Trần Việt giống như trước kia, đứng nghiêm, mắt nhìn phía trước, thoạt nhìn không có tâm tư gì, chỉ có hai tay ở bên thân nắm chặt đến mức khớp xương trở nên trắng bệch.
Rất nhanh đã đến khu nội trú tầng tám, cửa thang máy mở ra, Trần Việt không nhúc nhích, là muốn chờ Giang Nhung đi trước. Thế nhưng Giang Nhung cũng không cử động.
Cô đến gặp tiểu Nhung Nhung, Trần Việt cũng ở đây, hay là cô giả vờ vẫn còn việc khác đi, không muốn xuất hiện cùng lúc với Trần Việt.
"Cô Giang, cô muốn đến tầng mấy?" Hai người không ai nhúc nhích, một lát sau vẫn là Trần Việt mở miệng hỏi trước.
"Tầng mười." Giang Nhung nói đại.
"À, được." Trần Việt giúp cô ấn tầng mười, cửa thang máy lại đóng lại, dự định lên tầng mười cùng cô.
Giang Nhung: "Không phải anh đến tầng tám sao?"
Trần Việt: "Tôi cũng đến tầng mười." Cô đến tầng nào, anh cũng đến tầng đó.
Giang Nhung: "..."
Tiểu Nhung Nhung rõ ràng ở tầng tám, anh đến tầng mười làm gì?
Chẳng lẽ là vì cô?
Nghĩ tới đây, Giang Nhung lặng lẽ nhìn anh một cái, thấy anh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng cửa thang máy, hoàn toan không có tâm tư gì khác.
Được rồi, cô thừa nhận, là cô suy nghĩ nhiều, có thể anh thực sự chỉ là vừa đúng lúc đến tầng mười.
Rất nhanh đã đến tầng mười, lần này Giang Nhung sẽ không ở lại, đi ra ngoài trước, Trần Việt cũng theo sát phía sau cô.
"Ngài Trần, hay là anh đi trước?" Giang Nhung thực sự không nhìn thấu Trần Việt con người này, không nói câu nào, liền theo cô, cũng không biết muốn làm gì?
"Sao em phải tránh anh?" Trần Việt hỏi. Giọng vô cùng nghiêm túc.
Cô mãi mãi không cách nào có thể hiểu được anh, rõ ràng vẫn đợi người kia cuối cùng sẽ trở về bên cạnh, nhưng không cách nào tới gần cô, chạm vào cô cái cảm giác bất đắc dĩ này.
Mấy ngày này, anh thậm chí nghĩ tới, bất chấp mọi thứ, mặc kệ Thịnh Thiên , mặc kệ Giang Nhung muốn làm gì, mặc kệ Giang Nhung có thể nhớ lại quá khứ hay không...
Anh vứt bỏ hết tất cả, dẫn theo tiểu Nhung Nhung và Giang Nhung cùng đi tìm một chỗ không ai biết bọn họ sinh sống.
"Tôi không phải tránh anh." Cô tránh anh, thế nhưng không thừa nhận trước mặt được, không thể để cho người ta nghĩ cô hẹp hòi được.
"Chuyện đêm hôm đó..."
"Ngài Trần, tôi đã quên rồi." Giang Nhung ngắt lời anh, nhìn về phía xa xa nói: "Anh đi gặp tiểu Nhung Nhung đi, không có anh bên cạnh cô bé, cô bé chắc chắn sẽ rất sợ."