CHƯƠNG 228: NGƯỜI ĐÀN ÔNG PHÙ HỢP.
Lông mày giương cao, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt dịu dàng... Khuôn mặt cười như vậy rõ ràng đang cười, tuyệt đối không có ý nghĩa khác.
Lục Diên nhìn có chút không hiểu ra sao, Tổng Giám đốc Trần nhà anh ta vừa nhắc tới Giang Chính Thiên lại cười như mất hồn, đây là muốn làm gì? Nhìn chằm chằm Trần Việt một lát, Lục Diên thử gọi: "Tổng, Tổng Giám đốc Trần ..."
"Không còn việc gì nữa. Cậu ra ngoài đi."
Trần Việt khoát tay, ánh mắt càng thêm dịu dàng, khiến Lục Diên nhìn mà nổi da gà.Sau khi ra khỏi văn phòng vẫn còn suy nghĩ xem có phải mình đã làm sai cái gì, khiến ngài Tổng giám đốc của bọn họ dùng nụ cười như vậy để trừng phạt mình.
Lục Diên biết bây giờ Trần Việt có thể tùy lúc nghe lén Giang Nhung, nhưng cũng không biết vừa rồi Trần Việt đột nhiên nở nụ cười là do nghe thấy Giang Nhung nói chuyện.Trần Việt đang dặn dò Lục Diên phải luôn chú ý hành động của Giang Nhung, từ tai nghe bluetooth mang trên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của Giang Nhung.
"Nhóc quỷ này, sao chị càng nhìn em càng thấy em lớn lên giống chị. Chẳng lẽ do chị và mẹ em có chút giống nhau nên em và chị cũng giống nhau?" Trần Việt nghe thấy Giang Nhung hôn tiểu Nhung Nhung, lại nghe thấy cô nói: "Nhìn em ngủ giống như con heo con vậy, chắc chắn không thể trả lời chị rồi. Vậy em cứ nằm ngủ cho ngoan, tỉnh dậy chị sẽ dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon."
"Giang Nhung."
Bỗng nhiên một giọng nói của đàn ông truyền vào lỗ tai của Trần Việt, Trần Việt không tự chủ được mà nhíu mày.
"Tổng Giám đốc Trình."
"Nghe nói cô bận rộn làm việc không có thời gian ăn trưa nên tôi đã sai người mua một phần mang về." Người đàn ông kia nói, giọng nói thật dịu dàng.
"Tổng Tổng Giám đốc Trình, thật là ngại quá?"
"Chúng ta là đồng nghiệp, có gì phải ngại." Có thể nghe thấy người đàn ông kia đang cười.
"Vậy cám ơn Tổng Tổng Giám đốc Trình!"
"Không cần khách sáo như vậy, sau này có cần gì cũng có thể nói với tôi."
Trần Việt bỗng cảm thấy thật khó chịu, có điều Giang Nhung của anh luôn không thích làm phiền người khác... Cho nên nhất định sẽ từ chối người đàn ông này. Nhưng anh vừa định tắt đi thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Giang Nhung truyền tới từ trong tai nghe:
"Được."
Trần Việt cảm thấy có thứ gì đó bóp lấy trái tim mình, hô hấp chợt cứng lại.
"A, nhóc con xinh đẹp đáng yêu này là con nhà ai vậy? Tôi thấy cô bé thường xuyên tới tìm cô."
"Tôi chỉ thân với cô bé, không quen người nhà bé."
Những lời kế tiếp cũng không biết Trần Việt có nghe vào được hay không, vẫn luôn phản ứng chậm chạp, anh đột nhiên ý thức được một sự thật vô cùng đáng sợ…bây giờ Giang Nhung đã hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ.
Trong trí nhớ của Giang Nhung, cô là người độc thân, độc thân sẽ có quyền tự do yêu đương, mà Giang Nhung của anh ưu tú như vậy, người theo đuổi cô chắc chắn không ít... Lỡ như có người có thể chiếm được lòng cô trước anh thì sao?
Trần Việt bỗng có chút ngồi không yên, bậy giờ anh rất muốn vọt tới trước mặt Giang Nhung, sau đó nắm lấy tay cô, tuyên bố cô là người của anh. Trong khi suy nghĩ, người của Trần Việt đã vọt tới cửa văn phòng, đang muốn mở cửa ra lại ngừng bước. Bây giờ anh có tư cách gì?
Anh thật mong Giang Nhung lại đi xem mắt thêm lần nữa, vậy anh có thể lại một lần nữa đá bay người xem mắt với Giang Nhung, Nhung Nhung ngồi trên vai anh, trực tiếp bàn chuyện kết hôn với Giang Nhung. Cô từng đồng ý với anh một lần, bây giờ cũng sẽ đồng ý nhỉ?
Chỉ cần nghĩ cách kéo Giang Nhung về nhà, vậy những chuyện khác đều dễ làm....Gần đây chuyện khiến Giang Nhung cảm thấy hạnh phúc nhất chính là tan làm về nhà có thể ăn đồ ăn nóng hổi mà ba cô nấu.
Tối nay đồ ăn ba cô chuẩn bị chính là vài món ăn của người Hakka, có gà hấp muối, đậu hũ nhồi thịt, còn có rau cải xào.
Tất cả đều là món ăn gia đình vô cùng bình thường, nhưng là cả tấm lòng của ba cô, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thèm ăn. Giang Nhung thử một miếng đậu hũ nhồi thịt, không khỏi gật đầu liên tục khen ngợi: "Ba, tài nấu nướng của ba càng ngày càng ngon."Giang Chính Thiên vừa cởi tạp dề vừa nói: "Còn không phải do con thích ăn, ba muốn con ăn ngon nên mới luyện tập nấu ăn thật ngon."
Nghe thấy ba nói như vậy, chóp mũi Giang Nhung hơi chua, đột nhiên muốn khóc, nhưng lại cố chớp mắt không để nước mắt chảy ra: "Cảm ơn ba!"
Giang Nhung còn nhớ rõ, lúc cô bệnh nặng vừa khỏi, không nhớ rõ chuyện trước kia, cô nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, chính là ba đã kiên nhẫn bầu bạn với cô, giúp cô bước từng bước một thoát khỏi bóng tối.
Nếu không có ba vẫn luôn ở bên cạnh, nhất định sẽ không có Giang Nhung sống lại của hôm nay.
"Đứa nhỏ ngốc, con khách khí với ba làm gì. Con là con của ba, đương nhiên ba muốn đối xử tốt với con rồi."
Nói xong, Giang Chính Thiên gắp đồ ăn cho Giang Nhung: "Nhìn con hôm nay bận rộn đến trễ như vậy mới trở về, nhất định là mệt muốn chết rồi, ăn nhiều một chút."
"Thật ra không phải bận chuyện công việc, là do con vừa quen một cô bé rất đáng yêu, sau khi tan làm con chờ người nhà đến đón cô bé rồi mới trở về." Giang Nhung không hề phòng bị nói.
Sao Giang Chính Thiên lại không biết cô mới quen một cô bé, ông cũng biết rõ cô bé mà Giang Nhung nói tới là ai, ông chỉ muốn thử xem Giang Nhung có nói lời thật lòng với ông hay không thôi. Nghe Giang Nhung nói như vậy, Giang Chính Thiên yên lòng, lại gắp đồ ăn cho Giang Nhung: "Chơi với trẻ con càng mệt, càng nên ăn nhiều một chút."
Trên miệng nói lời quan tâm, trong lòng Giang Chính Thiên lại đang cười lạnh: "Trần Việt ơi Trần Việt, nhìn thấy vợ của mình, mẹ của con mình ở ngay trước mắt, lại không thể nhận nhau, loại cảm giác cầu mà không được này hẳn là vô cùng tuyệt vời."
Nếu Trần Việt thức thời một chút, sớm tới tìm ông, chỉ cần giúp ông hoàn thành chuyện ông muốn làm, như vậy ông có thể sẽ trả lại Giang Nhung cho Trần Việt.
Nhưng Trần Việt không làm thế...Giang Chính Thiên lại nói: "Nhung Nhung, kể cho ba, gần đây có nhiều người theo đuổi con không?"Giang Chính Thiên hỏi chính là "Có nhiều người theo đuổi hay không?", chứ không phải là "Có người theo đuổi hay không?", điều này nói rõ trước kia cũng không thiếu đàn ông theo đuổi Giang Nhung. Giang Nhung miệng ngậm cơm, ngẩng đầu nhìn Giang Chính Thiên một cái, lại lắc đầu.
Cô không quá thích nói chuyện với người lạ, cũng không thích kết bạn, đàn ông bên cạnh ngoại trừ tiếp xúc trong công việc, ngoài ra hầu như không có, đương nhiên không có người theo đuổi cô rồi.Giang Chính Thiên khổ tâm nói: "Nhung Nhung, con cũng không còn bé nữa, nếu gặp được người đàn ông thích hợp, cũng nên nghiêm túc suy nghĩ một chút."
"Ba, con không vội." Giang Nhung không muốn nói về chuyện tình cảm với ba cô.
Giang Nhung đã kịp thời cắt đứt lời của Giang Chính Thiên, nhưng những lời Giang Chính Thiên đã nói cũng tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với cô.
Lúc này, nằm ở trên giường, suy nghĩ trong đầu Giang Nhung chính là "người đàn ông thích hợp".
Hôm nay khi nghe những lời này của ba, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Trần Việt. Cô và Trần Việt là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, hơn nữa Trần Việt còn có một người vợ mà anh yêu thương sâu sắc, còn có tiểu Nhung Nhung, sao cô có thể có suy nghĩ khác với anh chứ. Muốn nói tới người đàn ông thật phù hợp, Giang Nhung lăn qua lộn lại nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ được có người nào thích hợp. Loại chuyện này cũng là là cưỡng cầu không được, vẫn nên xem duyên phận thôi.