CHƯƠNG 235: ANH TRẦN TỨC GIẬN RỒI
Ngay lập tức, Trần Việt chỉ cảm thấy một đám mây đen lướt qua đỉnh đầu.
Nhung Nhung nhỏ không đi, Giang Nhung cũng không đi, mục tiêu của Giang Nhung rõ ràng là Nhung Nhung nhỏ, mà không phải là anh.
Trần Việt lắc đầu bất đắc dĩ, lại nói: "Nhung Nhung, trưa mai ba mời chị Nhung Nhung lớn ăn cơm chung."
"Ba, chị ở đâu, Nhung Nhung muốn đi." Nghe được có chị Nhung Nhung lớn, Nhung Nhung nhỏ lập tức đổi giọng, còn trèo lên trên, dùng bàn tay nho nhỏ nâng đầu anh lên, hôn trên mặt anh.
Ba không phải người ba xấu, ba biết con thích chị Nhung Nhung lớn nên nghĩ biện pháp để con cùng chị Nhung Nhung lớn cùng ăn cơm, ba là một người ba tốt.
"Anh Trần, vậy phiền anh chuyển lời cho Nhung Nhung nhỏ, trưa mai gặp." Trong điện thoại lại truyền tới giọng nói của Giang Nhung, sau đó cô liền cúp điện thoại.
Trần Việt chỉ cảm thấy từng đám mây đen lướt qua đỉnh đầu.
Không hề nghi ngờ gì nữa, anh bị Nhung Ngung lớn và Nhung Nhung nhỏ nhà mình ghét bỏ.
…
Hôm sau.
Sáng sớm đến công ty, Giang Nhung lại nhận được hoa hồng.
Trên bó hoa vẫn kẹp một cái thiệp như cũ, trên thẻ viết một câu lưu loát: Em là cơn gió, anh là cát, anh muốn cùng em quấn quýt bên nhau đến tận chân trời! Trần Việt!
Giang Nhung: "…"
Rất muốn có người nói cho cô biết, đây không phải Trần Việt, ít nhất không phải là Trần Việt chín chắn chững chạc mà cô biết.
Thế nhưng ngoài trừ Trần Việt mà cô biết, thật sự không có Trần Việt thứ hai.
Sau khi nhìn thấy tấm thiệp này, cho dù có Nhung Nhung nhỏ thì Giang Nhung cũng không muốn ăn trưa cùng Trần Việt.
Phải làm sao đây?
Hay là gửi thông báo cho Trần Việt, nói buổi trưa phải tăng ca, không thể ăn cơm cùng anh?
"Giang Nhung."
Giọng nói của Trình Diệp truyền từ cổng đến, Giang Nhung ngẩng đầu nhìn lại: "Chào Tổng Giám đốc Trình!"
Trình Diệp nhìn thoáng qua bó hoa hồng trên bàn làm việc của cô, lại nói: "Giang Nhung, buổi trưa cùng ăn cơm đi."
"Được." Cô đang lo tìm không ra lý do thích hợp từ chối Trần Việt, thì lý do này tự động đưa tới cửa.
Lãnh đạo mời ăn cơm, khẳng định là có công việc cần bàn, cô tìm không ra bất kỳ lý do gì để từ chối lãnh đạo.
Sau khi Trình Diệp đi, Giang Nhung lập tức lấy điện thoại di động ra thông báo cho Trần Việt: Anh Trần, buổi trưa lãnh đạo có chuyện muốn bàn giao, rất xin lỗi không thể ăn cơm cùng anh.
Sau khi thông báo xong, Giang Nhung thở một hơi dài, lần này có thể yên tâm chuyên chú làm việc rồi.
Lúc tin nhắn của Giang Nhung vừa gửi qua, Trần Việt đang họp trong phòng, nghe kế hoạch cuối cùng của một dự án quan trọng.
Nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên hai chữ Giang Nhung, khóe miệng Trần Việt hơi nhếch lên, tất cả mọi người nhìn ra được tâm trạng cùa Boss lớn rất tốt.
Nhưng ngay sau khi Boss lớn xem tin nhắn xong, mọi người phát hiện bầu không khí trong nháy mắt từ mùa xuân biến thành mùa đông, lạnh đến run người.
Trần Việt nhướng lông mày lên, lạnh lùng nói: "Lục Diên, kế hoạch thu mua công ty PM tiến triển sao rồi?"
Lục Diên vội vã đưa tin: "Tổng Giám đốc Trần, đoàn chuyên viên của Thịnh Thiên đang đàm phán cùng bên phía công ty PM, một tuần lễ nữa có thể nghe được tin tốt."
Muốn thu mua một công ty đa quốc gia, trên thực tế cũng không phải việc dễ dàng như vậy, chỉ là liên quan đến thủ tục phải đã tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng đối với Thịnh Thiên mà nói, những chuyện này đều không thành vấn đề, đội ngũ chuyên môn của bọn họ ra tay, gặp chuyện khó hơn nữa cũng có thể làm được.
Mấu chốt của vấn đề là bây giờ cuộc họp đang nói về một dự án rất quan trọng khác.
Một dự án lớn chuẩn bị gần một năm, đầu tư vào rất nhiều nhân lực và tài lực, cũng là một trong hạng dự án lớn nhất năm nay của Thịnh Thiên, sao Tổng Giám đốc có thể đề cập đến sự việc không liên quan trong cuộc họp quan trọng như vậy được?
Rất nhiều cấp cao trong phòng họp không hiểu tình huống, nhưng Lục Diên và Hứa Huệ Nhi rất rõ ràng, chỉ sợ lại là Giang Nhung xảy ra chuyện gì rồi.
"Tiếp tục." Vẻ mặt Trần Việt u ám nói một tiếng, cuộc họp bị tạm thời gián đoạn được tiếp tục, lần này lúc mọi người lên tiếng đều rất cẩn thận, sợ đụng vào họng súng.
…
Công việc buổi sáng của Giang Nhung rất nhiều, lúc bận rộn thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, nếu không phải Trình Diệp gọi điện thoại cho cô, cô cũng không biết đã đến lúc nghỉ trưa.
Địa điểm hẹn của Trình Diệp là một nhà hàng Tây, buổi sáng anh nói có việc ở bên ngoài, nên đã đi trước rồi, gọi Giang Nhung qua sau.
Giang Nhung biết nhà hàng Tây này là của một công ty bên cạnh mới mở không lâu, vài ngày trước đó có nhận được tờ rơi, nhưng chưa từng đi.
Khi bước vào nhà hàng này, nhìn cách trang trí rất lãng mạn này, hẳn thích hợp cho các cặp đôi hơn, không thích hợp để bàn công việc.
Giang Nhung hỏi nhân viên phục vụ, gọi nhân viên phục vụ dẫn cô đến phòng mà Trình Diệp đặt trước Thủy Vân Hiên
Nhân viên phục vụ gõ cửa, lễ phép nói: "Chào anh, khách anh đợi đã đến rồi."
Cửa phòng mở ra, Giang Nhung cười lễ phép với nhân viên phục vụ mới nhìn vào phòng, nhìn qua thì thấy không hợp lý.
Người vốn nên ở đây chờ cô là Trình Diệp, nhưng bây giờ đổi thành Trần Việt rồi.
Trần Việt vẫn mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen thông thường, đôi mắt dưới khung kính màu vàng hơi híp lại, lẳng lặng nhìn cô xuất hiện ở cửa ra vào.
Giang Nhung không nói ra được cảm giác trong lòng mình là gì, lúc đầu hơi sốc, lúc sau không hiểu sao lại có hơi vui, rồi sau đó lại cảm thấy không biết phải làm sao.
Cả buổi cô mới mở lời: "Anh, anh Trần, tại sao anh lại ở đây? Tổng Giám đốc Trình cũng hẹn anh sao?"
Chẳng lẽ Trình Diệp hẹn cô ăn cơm bàn công việc, công việc này có liên quan đến Trần Việt sao?
Trần Việt không trả lời cô, nhìn thấy cô liền bước vòng qua sau lưng cô đóng cửa lại, khóa trái...
Giang Nhung giật nảy mình, lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với Trần Việt: "Anh, anh khóa cửa làm gì?"
"Giang Nhung, tối hôm qua đã đồng ý với anh cái gì? Hả?" Trần Việt bước từng bước một tới gần cô, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt của cô, dường như muốn nhìn ra suy nghĩ trên mặt của cô.
"Tôi…" Cô đã đồng ý ăn cơm cùng anh, nhưng buổi sáng đã gửi tin nhắn hủy bỏ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy?
Sau một lúc, Giang Nhung bị người đàn ông trước mặt kéo vào trong lồng ngực, mặt cô đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh... đau quá!
Anh xoay người ép cô lên tường, hôn vào trán của cô, giữa trán, mũi, điểm dừng cuối là đôi môi đỏ mọng của cô cắn xé xâm nhập sâu vào để trao đổi với cô.
"Đừng đừng…" Giang Nhung muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy không nổi.
Cô biết, anh sẽ mất khống chế như thế, nhất định lại xem cô là vợ anh.
Giang Nhung vung nắm đấm lên, đấm liên tục lên lưng của anh, muốn ngăn cản anh nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Anh đứng ở trước mặt của cô, vững vàng giống như một ngọn núi lớn, ép cô không thở nổi, cô không nhúc nhích anh được chút nào.
Sau khi hôn thật lâu, Trần Việt mới buông Giang Nhung ra, Giang Nhung giơ tay lên đánh anh.
Bốp….
Một cái tát đánh lên mặt Trần Việt, thế nhưng Giảng Nhung không cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại cảm thấy rất đau lòng.
Cô nhìn anh, cắn môi, mở cửa chạy.