CHƯƠNG 246: BÍ MẬT KHÔNG THỂ NÓI.
Giang Chính Thiên hít thở mấy hơi, dùng động tác này để giảm bớt đau đớn trên cơ thể, đợi tốt hơn một chút ông ta lại nhìn về phía Trần Việt.
Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Trần Việt hồi lâu, nội tâm của người đàn ông này quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không thể từ trên khuôn mặt của anh thăm dò được một chút suy nghĩ trong lòng nào.
Ông ta ngầm nghiên cứu Trần Việt một thời gian rất lâu, điều duy nhất có thể khiến sắc mặt của Trần Việt lộ ra sơ hở chỉ có Giang Nhung, uy hiếp duy nhất của Trần Việt.
Điểm yếu này của Trần Việt bị ông ta nắm chặt trong tay, không khiến điểm yếu duy nhất này phát huy được tác dụng lớn nhất, sao Giang Chính Thiên có thể cam lòng.
Sau một lúc lâu Giang Chính Thiên mới tiếp tục nói: "Về bí mật kia, đối với tao cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi để bọn mày biết, bí mật này sẽ có nguy cơ bị lộ ra trước mắt tất cả mọi người, đến lúc đó chỉ sợ người mà ngài Trần cố gắng bảo vệ nhiều năm cũng không thể giữ được nữa."
Trần Việt trầm giọng nói: "Lục Diên."
Lại nghe thấy Trần Việt gọi tên mình, Lục Diên vẫn luôn đứng sau lưng Trần Việt lập tức tiến lên, xoa xoa tay, ý đồ vô cùng rõ ràng.
"Đừng đừng đừng..." Giang Chính Thiên giơ tay đầu hàng: "Tao thật sự không thể nói ra bí mật này. Nếu mày thật sự muốn biết, cần phải tới hỏi ông nội yêu quý của mày... Hoặc đến hỏi người đang quản lý quân khu Giang Bắc, Chiến Niệm Bắc. Đáp án mà bọn họ trả lời cho mày chắc chắn sẽ rõ ràng hơn là tao nói cho mày."
Dù thế nào Trần Việt cũng không thể nghĩ tới lúc này lại có thể nghe thấy ba chữ "Chiến Niệm Bắc" này , hơi ngẩn ra chút, lại liên hệ với câu nói vừa rồi của Giang Chính Thiên, rất nhanh trong lòng đã có quyết định.
Bí mật này đã là bí mật, vậy cho dù nghe được từ trong miệng Giang Chính Thiên cũng chưa chắc là sự thật, xem ra vẫn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Trần Việt lại hỏi: "Vậy rốt cuộc ông muốn gì?"
"Thứ tao muốn rất đơn giản, tao muốn có tiền, tao muốn có quyền lực, tao còn muốn có địa vị,..." Nói tới đây, Giang Chính Thiên lại cười: "Trần Việt, mấy thứ này mày đều có, có đồng ý cho tao hay không, vậy phải xem xem vị trí của Giang Nhung trong lòng mày quan trọng tới mức nào."
"Trước khi trời tối gọi điện cho Giang Nhung, nói với cô ấy ông muốn tới thủ đô làm ít chuyện." Trần Việt không tiếp tục truy hỏi Giang Chính Thiên nữa, nhưng lại giao cho Giang Chính Thiên một nhiệm vụ.
"Rốt cuộc mày muốn làm gì?" Tuy biết Trần Việt không dám giết mình, nhưng sau khi bị đánh một trận, sự kiêu ngạo của Giang Chính Thiên cũng đã bớt đi rất nhiều.
Loại tra tấn bạo lực này, ngoại trừ có thể giữ lại một cái mạng thì còn khó chịu hơn cả chết. Ông ta cũng không phải kẻ ngu, hiểu rõ cứng đối cứng sẽ ăn mệt, lúc nên nhịn thì vẫn phải nhịn một chút thì tốt hơn.
Đợi đến khi ông ta có được tất cả những gì mình mong muốn, nhà họ Giang khôi phục lại quang cảnh trước kia, đến lúc đó ông ta muốn xem thử kẻ nào dám đối xử với ông ta như thế này.
"Không phải ông muốn tiền tài, quyền thế, địa vị sao?" Trần Việt nhìn Giang Chính Thiên giống như nhìn một con khỉ: "Muốn tôi cho ông, vậy ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói đi."
Tiền tài quyền thế đối với Trần Việt vốn không quá quan trọng đối với Trần Việt, so sánh với Giang Nhung, vậy càng không đáng nhắc tới.
Giang Chính Thiên muốn mấy thứ này, vậy anh sẽ mở lòng tốt cho Giang Chính Thiên một ít là được rồi.
Còn việc có thể giữ lấy hay không, vậy phải xem xem Giang Chính Thiên rốt cuộc có năng lực tới mức nào.
...
Sau khi "biến mất" mấy ngày, Giang Nhung trở lại công ty đi làm, tiếp tục nhận được một bó hoa hồng lớn.
Trong ánh mắt hâm mộ của các đồng nghiệp, cô ôm hoa trở lại phòng làm việc của mình.
Biết được những bó hóa lúc trước không phải do Trần Việt tặng, những lời buồn nôn này không phải Trần Việt viết, Giang Nhung thật sự không quá chán ghét như trước.
Ngược lại cô muốn xem thử là ai đang đùa cợt mình, nhìn xem người đó còn có thể viết ra được những lời buồn nôn tới mức nào?
Vì thế, Giang Nhung mở ra xem.
Trên thiệp vẫn là một bài thơ, nhưng chữ viết so với trước kia có vẻ càng thêm mạnh mẽ có lực, càng giống chữ viết của một người đàn ông hơn.
Trước khi bên em
Th giới yên tĩnh, nhưng chưa từng tịch mịch
Sau khi bên em
Trời đất náo nhiệt, đời lại hoang vu.
Cũng không ký tên.
Đọc xong bài thơ này, trái tim Giang Nhung "thình thịch" đập mạnh trong lồng ngực, dường như muốn gõ ra một lỗ thủng thoát ra ngoài.
Hai gò má xinh đẹp tinh tế của cô lại càng hồng rực, giống như ánh hoàng hôn lúc mặt trời ngả về Tây, xinh đẹp khiến lòng người say.
Bó hoa này hẳn không phải là do người muốn đùa cợt cô mang tới, người mà cô có thể nghĩ tới cũng chỉ có Trần Việt thôi.
Trần Việt!
Người đàn ông này sao có thể dễ dàng khiến trái tim yên tĩnh này của cô rung động như vậy?
Loại cảm giác này cô chưa từng cảm nhận được trong ba năm nay, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, trái tim của cô dường như đã không còn thuộc về cô nữa.
"Giang Nhung..."
Cửa văn phòng bỗng truyền tới giọng nói của Trình Diệp, theo bản năng Giang Nhung giấu thiệp ra phía sau, cười xấu hổ: "Tổng giám đốc Trình, buổi sáng tốt lành!"
Trình Diệp nhìn cô, quan tâm hỏi: "Cô vẫn khỏe chứ? Nếu vẫn còn chưa thoải mái thì trở về nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, đợi khỏe hẳn rồi lại tới công ty."
"Tổng giám đốc Trình, tôi rất tốt."
Giang Nhung nghe có chút không hiểu ra sao, cô không khỏe lúc nào chứ? Cho dù không tốt, đó cũng là bệnh cũ, không cần phải nghỉ ngơi.
Trình Diệp nói: "Hôm qua cô không đi làm, di động cũng không gọi được, tôi bèn gọi thẳng vào máy của ba cô. Ông ấy nói cô bị ốm, vì quá lo lắng nên ông ấy quên không gọi tới xin nghỉ làm giúp cô."
"A, tôi đã khỏe rồi." Còn muốn ba nói dối giúp mình, cấp trên lại quan tâm bản thân như vậy, Giang Nhung thật sự vô cùng xấu hổ.
"Không sao là tốt rồi." Trình Diệp cười cười, ánh mắt luôn nhìn vào bó hóa trên bàn làm việc của Giang Nhung, mấy lần muốn mở miệng nói cái gì, cuối cùng vẫn là không nói, gật đầu với Giang Nhung rồi xoay người rời đi.
Lòng dạ của Giang Nhung rất đơn giản, cũng không nhìn ra điều gì từ ánh mắt của Trình Diệp, cất kỹ hoa xong bèn bắt đầu làm việc.
Gần đây cô đang phụ trách đơn đặt hàng của Trần Việt, thật ra cô cũng hiểu rõ Trần Việt không phải thật sự muốn cô thiết kế quần áo cho anh, chỉ là vừa khéo cô giống vợ của anh nên anh tìm lý do tiếp cận cô thôi.
Nếu đơn đặt hàng của Trần Việt đã không cần phải vội, Giang Nhung liền chui chỗ trống, dùng thời gian này thiết kế vài kiểu quần áo cho trẻ em.
Tiểu Nhung Nhung tặng cho cô một cái bùa hộ mệnh, cô cũng muốn tặng quà cho tiểu Nhung Nhung, nhưng tiểu Nhung Nhung cũng không thiếu gì hết, cô liền nghĩ tới tự thiết kế, tự tay cắt vải may cho tiểu Nhung Nhung vài bộ quần áo.
Qùa tuy không đắt, nhưng là tất cả tấm lòng của cô đối với tiểu Nhung Nhung.
Trong lúc Giang Nhung đang vui đầu vẽ bản thiết kế, vội tới mức không có thời gian uống nước, di động đang đặt trên bàn bỗng vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, đuôi mày của Giang Nhung không tự chủ được mà nhẹ nhàng giương lên, dịu dàng nở nụ cười: "Alo?"
"Đang làm gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Trần Việt truyền tới tai cô.
"Đang làm việc."
"Trưa nay muốn ăn gì? Anh sai người chuẩn bị trước."
Anh hỏi rất trực tiếp, luôn không cho người khác cơ hội từ chối, nhưng, nhưng cô còn chưa đồng ý ăn cơm với anh mà.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!