CHƯƠNG 253: CẢM GIÁC TỒN TẠI
“Đợi anh”
Trần Việt nở một nụ cười rồi mới quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời xa của anh, trong lòng Giang Nhung bỗng thấy sợ hãi một cách kì lạ, lo lắng anh rời đi sẽ lại không trở về nữa.
Lại? Sao cô lại dùng chữ “lại” nhỉ?
Cũng không biết dạo này bản thân mình bị sao nữa, tinh thần luôn bất ổn, toàn nghĩ đến những cảnh tượng kì lạ.
Luôn có một cảm giác thân thiết kì lạ Đối với Lương Thu Ngân, Trần Tiểu Bích, Tiêu Kình Hà... dường như cô đã từng quen biết bọn họ vậy.
Giang Nhung còn chưa nghĩ ra đáp án thì cửa phòng bị mở ra, Trần Việt ôm tiểu Nhung Nhung đang ngủ say như một con heo nhỏ vào:
“Để tiểu Nhung Nhung ở với em trước.”
Làm sao Trần Việt lại không nhìn ra Giang Nhung muốn nói lại thôi là vì cái gì, cô ấy sợ ở một mình, nên anh đã về phòng bế tiểu Nhung Nhung đến ở cùng cô.
“Vâng” Giang Nhung đón lấy tiểu Nhung Nhung đặt bên cạnh mình, tất cả sự chú ý đã bị đứa trẻ này giữ trọn rồi, cô không còn tư tưởng nào để nghĩ Trần Việt đang làm gì nữa.
Trong phút chốc bị người ta lạnh nhạt, trong lòng Trần Việt có chút ghen ghét, nhưng khi nhìn thấy nụ cười yên tâm trên mặt Giang Nhung, chút chua xót kia lập tức tan đi theo gió.
Anh lắc lắc đầu rồi mới rời đi, anh phải dặn dò người làm cơm, còn phải sửa soạn lại bản thân một chút, không thể doạ đến hai mẹ con họ được.
Tiểu Nhung Nhung ngủ say thở đều, không hề biết lúc mình đang ngủ bị ba ôm đến một chỗ khác.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của tiểu Nhung Nhung, lòng Giang Nhung mềm xuống đến rối mù, không nhịn được giơ tay ra búng nhẹ lên đó.
Tiểu Nhung Nhung bị làm phiền, theo bản năng giơ tay ra muốn đuổi thứ trên mặt đi, loạn xạ bắt xuống hai phát, cũng không thèm mở mắt ra, đôi môi nhỏ nhắn vẫn tiếp tục say giấc nồng.
Giang Nhung chỉ thấy rằng tiểu Nhung Nhung cực kì đáng yêu, cúi đầu hôn lên gương mặt của tiểu Nhung Nhung, tất cả bất an trong lòng cũng dần dần biến mất.
Giang Nhung ôm lấy tiểu Nhung Nhung, để mặt của cô kề với mặt con, không bao lâu sau liền tiến vào mộng đẹp, một giấc mộng ấm áp lại ngọt ngào.
Không có bóng tối trong những cơn ác mộng, cũng không có những người muốn bắt cô, trong giấc mơ đêm nay có Trần Việt, có tiểu Nhung Nhung và có cô...
Trần Việt đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bưng một bát cháo bí đỏ bước vào liền nhìn thấy hai mẹ con mặt giáp mặt, cùng nhau say giấc nồng.
Trần Việt đặt bát cháo sang bên cạnh, ngồi bên giường an tĩnh nhìn hai mẹ con họ, cũng không nhẫn tâm gọi Giang Nhung đang ngủ say dậy.
Anh kéo chăn đắp lên cho hai mẹ con, còn anh thì ngồi bên cạnh yên tĩnh ngắm nhìn họ, thật hy vọng có thể nhìn họ như vậy cả đời.
Nửa đêm sau Giang Nhung đều ngủ rất ngon, một giấc này không biết đã ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt trẻ con non nớt phóng đại ngay trước mặt.
“Chị……”
Tiểu Nhung Nhung thức dậy từ sớm đã ngồi bên cạnh đợi Giang Nhung rất lâu rồi, Giang Nhung vừa dậy, tiểu Nhung Nhung liền nhảy lên ôm mặt cô hôn xuống một cái, để lại một vệt nước dãi lớn.
“Tiểu Nhung Nhung.” Giang Nhung ôm lấy tiểu Nhung Nhung hôn lại cô bé.
“Dậy rồi sao?”
Vừa mới thơm tiểu Nhung Nhung xong, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Trần Việt đã truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn theo, liền nhìn thấy Trần Việt ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cửa sổ iên tĩnh đọc báo.
“Vâng.” Giang Nhung ngốc nghếch gật đầu.
Trần Việt mặc sơ mi trắng trước mặt biến thành một nam nhân mặc vet xám bạc, cảnh tượng quen thuộc như vậy, nhưng Giang Nhung không thể nhớ nó đã xảy ra lúc nào.
Lẽ nào cô bị linh hồn của mẹ tiểu Nhung Nhung nhập xác rồi, cho nên mới nhìn thấy những cảnh tượng không phải của mình như vậy?
Giang Nhung lập tức lắc lắc đầu, đem suy nghĩ hoang đường trong đầu đuổi đi, mình thật đúng là, tại sao chỉ nghĩ đến những thứ có hay không như vậy.
“Còn buồn ngủ không?” Trần Việt lại hỏi.
“Không buồn ngủ nữa rồi.” Giang Nhung lắc đầu, bất giác đỏ mặt lên.
“Tiểu Nhung Nhung, con phụ trách đưa chị đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, ba ở đây đợi hai chị em xuống ăn sáng.” Trần Việt lại nói
“Vâng, thưa ba.” Tiểu Nhung Nhung thích nhất được ba giao nhiệm vụ, hơn nữa cũng sẽ rất tích cực hoàn thành, chứng minh mình rất tài giỏi.
Cơ thể nhỏ bé của tiểu Nhung Nhung khẽ lăn, muốn lộn từ trên giường xuống, nhưng bởi vì cơ thể quá nhỏ bé, không chú ý chưa có điểm vững đã lăn từ trên giường xuống.
Giang Nhung muốn bắt lấy con bé nhưng quá chậm, cô không bắt được, trơ mắt nhìn tiểu Nhung Nhung ngã trên nền đất.
Tiểu Nhung Nhung ngã xuống, tốn sức bò lên, phủi phủi mông, cái miệng nhỏ nhắn oan ức kêu lên:
“ Ba ”
”Tiểu Nhung Nhung muốn khóc chảy nước mũi cho ba và chị Giang Nhưng xem sao?” Trần Việt nhìn con bé, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
“Tiểu Nhung Nhung không khóc.” Chị Giang Nhung vẫn đang ở đây, cô bé còn lâu mới khóc, cô bé không muốn để cho chị một ấn tượng xấu.
Giang Nhung bất mãn trừng mắt nhìn Trần Việt, cô xuống giường bế Tiểu Nhung Nhung lên: “ Tiểu Nhung Nhung, nói cho chị nghe, ngã ở đâu? Có đau không?”
Tiểu Nhung Nhung bò trên vai Giang Nhung quệt quệt hai cái, mềm mại đáp lại: “Tiểu Nhung Nhung không đau, Tiểu Nhung Nhung đưa chị đi rửa mặt.”
“Được, tiểu Nhung Nhung đi cùng chị.” Vì bất mãn Trần Việt không an ủi tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung không muốn nhìn anh nữa rồi.
Nhìn hai mẹ con bước vào phòng vệ sinh, Trần Việt bất lực lắc lắc đầu, xem ra sau này địa vị của anh trong gia đình sẽ cứ thế đi xuống theo đường thẳng.
……
Trên bàn ăn sáng đều là những món Trần Việt bảo người làm theo sở thích của Giang Nhung, cũng đều là những món họ hay ăn khi ở bên nhau lúc trước, anh muốn dùng những tiểu tiết nhỏ nhặt này để giúp Giang Nhung nhớ lại chút gì đó.
Nhưng món ăn Trần Việt hao tâm chuẩn bị cũng không thu hút được sự chú ý của Giang Nhung, cả trái tim cô đều đang đặt ở tiểu Nhung Nhung.
Mấy ngày nay, tiểu Nhung Nhung chưa bao giờ bám lấy anh cũng không thèm đi tìm anh Liệt trong bữa cơm, dường như trong mắt chỉ nhìn thấy Giang Nhung vậy.
Lẽ nào đây chính là mẹ con liên tâm trong truyền thuyết?
Rõ ràng cả hai người họ đều không biết thân phận của đối phương, nhưng tình yêu với nhau lại rõ ràng như vậy, ai cũng không thể thấy thế được vị trí của họ trong lòng nhau.
Vẫn luôn bị hai mẹ con lạnh nhạt, Trần Việt cố gắng tìm lại cảm giác tồn tại, anh gắp một miếng điểm tâm để vào bát Giang Nhung:
“Tiểu Nhung Nhung có thể tự ăn cơm, em đừng chỉ chăm chăm đến con bé, em cũng mau ăn đi.”
“Vâng.” Giang Nhung đáp lại, quay đầu cười với anh.
“Giang Nhung, anh đã nói với lãnh đạo công ty em rồi, những ngày này em không cần đi làm nữa, cứ ở nhà làm việc, thiết kế hết quần áo cho cả nhà ba người chúng ta.”
Nghe lời Trần Việt nói, Giang Nhung khẽ lặng người, thuận mồm hỏi theo: “Trần Việt, em và vợ anh giống nhau đến mức nào?”
“Y như đúc, không có điểm nào khác nhau, đến cả nụ cười cũng y hệt, dùng nụ cười đó lừa anh biết bao nhiêu lần.” Trần Việt muốn nói như vậy với Giang Nhung, nhưng lại không thể, nói ra lại dọa cô một lần nữa thì sao?
Cho nên Trần Việt chỉ đành nói theo một cách khác: “Em chính là em, một Giang Nhung không ai có thể thay thế được.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!