CHƯƠNG 259: TRUY HỎI BÍ MẬT TỚI CÙNG
"Chiến Niệm Bắc, cậu cũng nghe cho kỹ, đời này nếu như cậu dám cưới người phụ nữ khác, cháu nhất định sẽ làm cho cậu thành thái giám." Trần Tiểu Bích cắn răng hung hăng cảnh cáo.
Nhưng trong mắt cô đã có nước mắt dâng lên từ lúc nào, cô giơ tay lên lau rồi nói: "Trần Tiểu Bích cháu đã xác định cậu là người đàn ông của mình rồi. Mẹ nó, ai dám cướp của cháu, cháu không thể không giết cô ta. Nếu như cậu không tin thì có thể thử xem."
Chiến Niệm Bắc biết quá rõ tính tình của Trần Tiểu Bích. Cô nói những lời này thì tuyệt đối không phải là lời nói đùa, cô nói ra được thì cũng làm được. Nếu không anh ta đã sớm tìm một phụ nữ để kết hôn giả, làm cho cô bỏ đi suy nghĩ này rồi.
Nhưng điều Chiến Niệm Bắc thật sự lo lắng không phải là Trần Tiểu Bích tổn thương anh ta hoặc là người phụ nữ khác, anh ta lo lắng cô sẽ tổn thương chính mình.
Tính tình của cô quá mạnh mẽ, gặp chuyện sẽ không quanh co, nếu đã xác định là anh ta thì cô sẽ không suy nghĩ tới người khác nữa.
Nhìn nước mắt Trần Tiểu Bích dâng lên, anh ta hận không thể hôn khô nước mắt cho cô nhưng cố cứng lòng nói: "Đã lâu không thấy cháu khóc rồi, cháu khóc thử cho tôi xem nào. Đầu heo mà khóc thì chắc hẳn rất dễ nhìn đấy."
Trần Tiểu Bích phản ứng nhanh, nắm lấy tay của Chiến Niệm Bắc và mở miệng cắn xuống. Nhưng da của người đàn ông này quá dày, nhiều năm dùng súng nên trên tay cũng bị chai một lớp dày. Cô cắn đến đau cả răng cũng không cắn đứt được tay của anh ta.
Đúng là đáng giận lại đáng ghét!
Cô hất tay anh ta ra, căm phẫn trừng mắt nhìn anh ta: "Đàn ông thối, sao da dày như vậy chứ?"
Chiến Niệm Bắc mỉm cười: "Là răng của cháu vô dụng thôi."
Trần Tiểu Bích không muốn để ý đến anh ta, nhắm mắt lại nói: "Cháu hơi mệt nên muốn ngủ một lát, cậu ở đây cùng cháu, không được phép đi. Nếu như cậu nhân lúc cháu ngủ mà rời đi, cháu sẽ cho nổ nát cái ổ của cậu."
Xem đi, tính tình cô chính là như vậy đấy. Cô muốn người khác ở cùng với cô lại không biết nói vài câu mềm mỏng dễ nghe, còn hung dữ như vậy. Trừ anh ta ra thì còn có người đàn ông nào có thể sửa lại tính tình hung bạo này của cô chứ?
"Cháu ngủ đi. Hiếm khi được thấy cháu xấu như vậy, tôi còn muốn nhìn thêm vài lần đấy." Anh ta nói xong lại kéo chăn đắp lên cho cô.
Trần Tiểu Bích nghiến răng mắng: "Đồ vô sỉ khốn kiếp, đừng tưởng rằng bà cô đây thích cậu thì cậu lại đắc ý."
Đúng vậy, vì anh ta biết cô thích anh ta nên mới hết lần này tới lần khác tổn thương cô, làm cô thương tích đầy mình, nhưng cô vẫn theo bước chân của anh ta mà đi về phía trước.
Chiến Niệm Bắc thật hy vọng mình không biết bí mật kia, thật hy vọng chuyện kia không xảy ra, như vậy giữa anh ta và cô lại rất có thể ở bên nhau. Nhưng không có chuyện nếu như. Sự thật đã xảy ra, không ai có thể thay đổi được lịch sử.
Tính tình Trần Tiểu Bích nóng nảy nhưng cũng rộng lượng. Vừa rồi cô còn bị Chiến Niệm Bắc chọc cho tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mới nhắm mắt không lâu đã ngủ say, thậm chí còn có tiếng ngáy khẽ vang lên.
Chiến Niệm Bắc nhìn mặt cô sưng như đầu heo thì trong lòng cũng khó chịu, không nhịn được mà giơ tay lên sờ vào mặt cô, trong lòng lặng lẽ nói: "Tiểu Bích, đường đời thường có rất nhiều gian truân, hy vọng cháu có gặp phải khó khăn tới mức nào cũng có thể dũng cảm như bây giờ, tiếp tục đi tới, đừng để bất kỳ khó khăn nào đánh ngã."
Chiến Niệm Bắc đang đờ người ra nhìn Trần Tiểu Bích thì chợt nghe điện thoại đổ chuông. Anh ta cầm lấy xem, thấy là Trần Việt gọi tới lại theo bản năng liếc nhìn Trần Tiểu Bích, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh mới nghe máy: "Minh Chí, có việc gì sao?"
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Việt: "Cháu có một số việc muốn hỏi cậu. Khi nào cậu có thời gian rảnh rỗi, chúng ta hẹn gặp mặt một chút đi."
"Tôi lúc nào cũng rảnh cả. Thời gian và địa điểm thì cháu sắp xếp đi, đến lúc đó cho người thông báo với cậu là được." Chiến Niệm Bắc nói xong lại trò chuyện với Trần Việt thêm vài câu rồi cúp máy.
...
Địa điểm Trần Việt hẹn gặp mặt Chiến Niệm Bắc là ở quân khu. Chỗ này là an toàn nhất, cũng rất tiện để nói về một số việc.
Hai đàn ông đều ưu tú ngồi bên nhau, từ xa nhìn lại cũng đẹp như một bức tranh, rất bắt mắt.
May là bên cạnh Chiến Niệm Bắc còn có một ít binh lính, nếu không thấy hai người kia ngồi bên nhau, chắc hẳn không ai có thể làm việc đàng hoàng được nữa.
Chiến Niệm Bắc rót cho Trần Việt một chén trà và ngồi xuống đối diện anh nói: "Minh Chí, cháu tìm tôi có chuyện gì mà phải chọn nói chuyện ở trong quân khu vậy?"
"Cháu muốn biết giữa ông nội và cậu có bí mật gì nằm trong tay của Giang Chính Thiên?" Trần Việt không cần một câu vô nghĩa đã nói rõ ý định của mình.
Tay Chiến Niệm Bắc cầm chén trà chợt cứng đờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên, mỉm cười nói: "Cháu đang nói gì? Giữa tôi và ông nội cháu có thể có bí mật gì chứ?"
"Có phải bí mật này liên quan tới Tiểu Bích đúng không?" Trần Việt không để ý đến câu trả lời của Chiến Niệm Bắc, lại hỏi vấn đề thứ hai.
Từ trước đến nay, khả năng quan sát của anh rất nhạy bén. Chút dừng lại rất nhỏ của Chiến Niệm Bắc vừa nãy cũng không thoát được ánh mắt của anh. Đồng thời anh cũng tin tưởng Giang Chính Thiên không nhất thiết phải tự nhiên kéo một Chiến Niệm Bắc hoàn toàn không có liên quan gì vào.
Biết không thể gạt được Trần Việt, Chiến Niệm Bắc cũng không nói những lời vô nghĩa nữa. Anh ta đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói: "Chuyện này không liên quan đến cháu, đồng thời người biết càng ít càng tốt, cháu vẫn không nên hỏi nữa."
"Không liên quan tới cháu à?" Trần Việt hừ lạnh một tiếng lại nói: “Vì chuyện này vợ cháu mà bị người ta hại, cậu nói chuyện này không liên quan tới cháu sao?"
Nếu chuyện này không liên quan tới Giang Nhung thì không quan tâm là bí mật gì, anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng rất có thể vì chuyện này nên ông cụ mới đưa Giang Nhung rời khỏi anh. Làm sao có thể nói chuyện này không liên quan tới anh chứ?
Anh nhất định phải biết nguyên nhân thực sự của năm đó, nhất định phải biết ông cụ đã dùng cách gì làm cho Giang Nhung mất đi ký ức, như vậy anh mới có khả năng giúp cô khôi phục lại ký ức nhanh nhất, trước khi Giang Chính Thiên được thả ra.
"Minh Chí, cháu có người cháu muốn bảo vệ, tôi cũng có người tôi muốn bảo vệ." Chiến Niệm Bắc nhìn Trần Việt, dừng lại một lát mới nói tiếp: “Tôi sẽ không nói cho cháu biết chuyện này, tôi tin tưởng ông cụ cũng sẽ không nói. Cháu không nên hỏi nữa."
Chiến Niệm Bắc không trực tiếp trả lời Trần Việt nhưng anh cũng hiểu rõ bí mật này chắc chắn có liên quan đến Tiểu Bích.
Khi ông nội mà anh kính yêu nhất lựa chọn bảo vệ Tiểu Bích, đồng thời hy sinh vợ của anh.
Mổ lấy một đứa trẻ còn chưa đủ tháng có thể làm cho đứa trẻ bị chết non bất kỳ lúc nào mà người phụ nữ mang thai cũng có khả năng phải chết.
Giang Nhung mất đi ký ức, bị Giang Chính Thiên khống chế và bị ông ta cho hút ma túy suốt ba năm.
Tối hôm qua, Giang Nhung lên cơn nghiện, anh vừa không chú ý, không ngờ cô đã đập đầu vào tường và tự cắn tay mình.
Giang Nhung cũng không có làm gì, dựa vào đâu mà bắt cô ấy phải trả giá cho bí mật này?
Mỗi khi nghĩ đến việc này, trong lòng Trần Việt khó chịu như bị dao cắt. Anh tuyệt đối sẽ không để cho Giang Nhung chịu những hành hạ như vậy một cách vô nghĩa.
Mà chuyện anh cần phải làm bây giờ là điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện trước khi Giang Nhung khôi phục lại ký ức.
Chờ tới khi Giang Nhung nhớ lại, anh sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!