CHƯƠNG 276: DIỄN MỘT VỞ KỊCH HAY
Vì muốn chăm sóc tốt hơn cho Tiểu Nhung Nhung, vì muốn nhanh chóng tìm lại trí nhớ, vì muốn trở lại bên cạnh Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung với thân phận mợ chủ Trần …
Nghị lực cai nghiện của Giang Nhung mạnh hơn tất cả mọi thứ, mấy ngày liên tiếp, cô gần như không lên cơn nghiện, tình trạng tinh thần đã khá hơn rất nhiều.
Còn hai ba ngày nữa là đến ngày quốc tế thiếu nhi, Giang Nhung đã may xong quần áo cho Tiểu Nhung Nhung.
Vì là lần đầu tiên tự may quần áo cho con gái của mình, Giang Nhung rất để tâm, mỗi một đường kim mũi chỉ đều là tâm huyết của cô.
Cô may hai chiếc váy nhỏ xinh xắn và một bộ đồ Tây, con gái sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, có thể làm một công chúa xinh đẹp hoặc cũng có thể làm một cô nàng tomboy đẹp trai.
Giang Nhung cầm sản phẩm đã làm xong, xem đi xem lại, tựa như có thể tưởng tưởng ra dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Nhung Nhung khi mặc những bộ quần áo này.
Mỗi lần nghĩ tới Tiểu Nhung Nhung là do mình mang thai sinh ra, trong lòng Giang Nhung sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào ấm áp.
Cô không hề đơn độc, cô còn có con gái Tiểu Nhung Nhung nữa.
Giang Nhung đang ngây người suy nghĩ, điện thoại ở bên cạnh kêu lên reng reng, cô lấy lại tinh thần nhìn thấy màn hình điện thoại di động hiện lên một cái tên quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn được nữa-ba.
Cô rất không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng muốn nghe xem Giang Chính Thiên còn muốn nói gì với cô, thế là cô nhận.
Điện thoại kết nối liền nghe được giọng nói vô cùng lo lắng của Giang Chính Thiên: “Nhung Nhung, ba về không thấy con ở nhà cũng không ở công ty, con đang ở đâu? Ba rất lo lắng cho con”.
Nếu như không biết chuyện bị cho uống thuốc này, Giang Nhung nhất định sẽ tiếp tục bị dáng vẻ hiền hòa của Giang Chính Thiên đánh lừa cô.
Trước đây mỗi lần nghe được giọng nói như vậy của Giang Chính Thiên, Giang Nhung đều cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, đã mất đi trí nhớ, mất đi tất cả, nhưng vẫn còn có ba ở bên cạnh quan tâm cô, cho cô động lực.
Bây giờ nghe được giọng nói của Giang Chính Thiên, Giang Nhung chỉ cảm thấy giả dối đến cực điểm, ngay cả đối phó vài câu cô cũng không muốn nói.
“Nhung Nhung, sao vậy? Sao con lại không nói gì? Có phải khó chịu chỗ nào không?” Giang Chính Thiên tiếp tục nói, tất cả đều là quan tâm Giang Nhung.
Giang Nhung hít sâu một hơi, nói: “Con không sao, ba tìm con có chuyện gì không?”
Sự hời hợt của Giang Nhung đã chứng minh suy đoán của Giang Chính Thiên, trước đó vài ngày Giang Nhung gọi điện thoại nói qua về chuyện thuốc thang, sợ rằng cô đã biết được ông ta cho thêm morphine vào trong thuốc của cô.
Hiểu được điều này, Giang Chính Thiên lại nói: “Nhung Nhung, ba về rồi, con lúc nào thì về nhà?”
Giang Nhung nghĩ đi nghĩ lại, có một số việc cô vẫn phải gặp trực tiếp hỏi Giang Chính Thiên, im lặng hồi lâu cô mới nói: “Lát nữa con về”.
Trước tiên cô đem phơi quần áo mới may cho Tiểu Nhung Nhung vừa giặt xong, lại thu dọn qua loa một chút chuẩn bị trở về nhà Giang Chính Thiên.
Về tới cổng, Giang Nhung đã ngửi thấy mùi thơm của món hầm, giống như những lần về nhà trước đây.
Trước đây lúc ngửi thấy mùi thơm này cô sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng bây giờ cô chỉ có một cảm giác, cảm thấy Giang Chính Thiên đang cố ý lấy lòng cô mà không phải thật sự quan tâm cô.
Mà khi ở bên Trần Việt và Lương Thu Ngân, cô lại cảm nhận được bọn họ quan tâm cô thật lòng, người của hai bên cho cô cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mọi người thường nói giác quan thứ sáu của con gái rất chuẩn, Giang Nhung cũng vô cùng tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung đã cảm thấy rất thân thuộc vậy.
“Nhung Nhung, con đã về”. Giang Chính Thiên cùng cô chào hỏi.
“Vâng”. Giang Nhung gật đầu, không hề nói thêm một lời thừa thãi nào.
“Ba nấu món canh mà con thích nhất, còn hai món ăn mà con thích nữa. Con ngồi đợi một lát, ba đi xào lên là ăn được”. Dặn dò xong, Giang Chính Thiên liền đi tới phòng bếp.
Giang Chính Thiên giống như hoàn toàn không biết cảm xúc khác lạ của Giang Nhung, vẫn giống như ba năm nay lúc đợi Giang Nhung về hiền từ thân thiết như vậy.
Ông ta không phải không biết Giang Nhung đang nghi ngờ mình, chính vì biết trong lòng cô đang nghi ngờ nên ông ta càng phải diễn cho tốt.
Chỉ cần Giang Nhung chưa khôi phục trí nhớ, ông ta sẽ nắm lấy bất kỳ một cơ hội nào để lợi dụng Giang Nhung, lợi dụng cô đối phó Trần Việt.
Bây giờ không phải lúc ông ta chủ động thú nhận chuyện cho cô uống thuốc mà là chờ Giang Nhung chủ động mở miệng hỏi, chỉ cần cô mở miệng hỏi ông ta, ông ta sẽ có cơ hội khiến Giang Nhung lần nữa tin tưởng ông ta trăm phần trăm.
Giang Chính Thiên múc cho Giang Nhung một bát canh, tự mình đưa đến tận tay Giang Nhung, nói: “Nhung Nhung, ba biết con không đói lắm, uống bát canh trước đi”.
Giang Nhung không nhận bát canh, im lặng nhìn Giang Chính Thiên, hỏi: “Tại sao ông lại phải cho tôi ăn ma túy?”
Giang Nhung không đầu không cuối trực tiếp hỏi, giọng nói cũng lạnh lùng, Giang Chính Thiên mới biết Giang Nhung đã chắc chắn chuyện ông ta cho cô uống thuốc.
Nhưng mà không có vấn đề gì, chuyện này ông ta đã sớm có chuẩn bị trước.
Giang Chính Thiên bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, thở một hơi thật dài: “Con biết rồi à? Là Trần Việt nói cho con biết?”
Không đợi Giang Nhung lên tiếng, Giang Chính Thiên nói tiếp: “Lúc đầu ba một mực muốn giấu con, nhưng cuối cùng vẫn là không giấu được”.
“Giấu tôi?” Giang Nhung kích động nói: “Ông có thể giấu tôi một thời gian nhưng ông có thể giấu tôi cả đời được không?”
Giang Chính Thiên lại nói: “Nhung Nhung, con có biết tại sao ba lại cho con uống thuốc không? Con có nhớ được con từng nằm trên giường một năm?”
Giang Nhung đương nhiên nhớ rõ, khoảng thời gian kia cô xuống giường đi lại là cả một vấn đề, thần kinh cũng không tỉnh táo, cô cảm thấy mình đã dạo qua một vòng quỷ môn quan trở về.
“Con cho là con thật sự bị bệnh à?” Giang Chính Thiên lắc lắc đầu, ôm ngực nói: “Nhung Nhung, không phải, không phải con bị bệnh, là con bị tiêm vào người một loại thuốc”.
Giang Nhung sững sờ, hỏi: “Thuốc gì?”
Giang Chính Thiên cắn răng, vẻ mặt càng thêm khổ sở, mãi sau mới dùng giọng khàn khàn nói ra: “Sau khi bị tiêm vào người loại thuốc này năm mươi phần trăm là sẽ chết còn năm mươi phần trăm cơ hội sống nhưng sẽ mất đi trí nhớ”.
Nghe Giang Chính Thiên nói Giang Nhung cảm thấy vô cùng chấn động, hồi lâu mới khôi phục tinh thần nói: “Cho nên tối bị mất trí nhớ, không phải do tôi bị bệnh nên không nhớ được mà là bị người ta tiêm vào một loại thuốc?”
Lúc đó, cô hẳn là đang mang thai Tiểu Nhung Nhung hoặc là mới sinh Tiểu Nhung Nhung xong, đến cùng là ai đã ra tay độc ác với cô như vậy?
Giang Chính Thiên khí phách nói: “Đúng vậy”.
Giang Nhung lại hỏi: “Là ai làm? Vì sao phải làm như vậy?”
“Bởi vì chúng ta là gia đình bình thường, chúng ta không xứng với nhà họ Trần. Người nhà họ Trần chỉ là mượn bụng sinh con, sinh con xong, người mẹ này tự nhiên không còn giá trị lợi dụng”. Giang Chính Thiên vừa kể vừa khóc, nói xong lại tự tát mình một cái thật mạnh: “Nhung Nhung, nói tới cùng vẫn là lỗi của ba, tại ba vô dụng, mới khiến cho con phải chịu khổ nhiều như thể”.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!