CHƯƠNG 307 CÁI CHẾT CỦA GIANG CHÍNH THIÊN
“Người quan trọng nhất là ai?”
Mở miệng hỏi câu này vẫn không thể khiến Giang Nhung bớt tức giận.
Trong lòng cô có bao nhiêu hy vọng đây là hiểu lầm, hy vọng là Giang Chính Thiên đang nói dối lừa bọn họ, nhưng cô hiểu, Giang Chính Thiên lúc này không cần phải nói dối nữa.
Giang Chính Thiên lắc đầu, thở dài một hơi, lại nói: “Cho dù là ai, chắc có lẽ con rể ngoan của ta cũng đã có phương hướng rồi. Chỉ cần tìm đúng hướng, nó sai người tiếp tục điều tra, vậy nó rất nhanh sẽ biết là ai.”
Nói xong, Giang Chính Thiên nhắm mắt lại, không muốn mở miệng nói thêm lời nào nữa.
Giang Nhung vẫn muốn hỏi, nhưng lại bị Trần Việt kéo xuống máy bay.
Trên đường trở về, Giang Nhung vẫn luôn im lặng, trong lòng rất loạn, loạn đến mức không biết nên làm thế nào.
Con người đều nói, ân oán của đời trước không liên quan đến đời sau, nhưng thực sự có thể không liên quan không?
Giữa cô và Trần Việt còn có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra không?
Cô không biết!
“Giang Nhung....” Trần Việt gọi tên cô, âm thanh trầm thấp, có một loại đau lòng và bất lực không thể nói nên lời.
“ Hử?”
“Còn nhớ những lời anh đã nói với em không?”
Giang Nhung gật đầu, dịu dàng nói: “ Nhớ.”
“ Thực sự còn nhớ?”
“Anh muốn nói gì?”
“Hãy tin anh có thể xử lý tốt tất cả.”
“Trần Việt, nhưng em không nghĩ như vậy. Em không muốn mọi chuyện đều dựa dẫm vào anh, chuyện của bản thân em em muốn tự mình giải quyết. Người đó là ông nội ruột của anh, chúng ta bị kẹt ở giữa, anh sẽ xử lý thế nào?”
Một người là vợ của anh, một người là ông nội máu mủ ruột thịt của anh, giờ đây giữa hai người chỉ có huyết hải thâm thù.
Cô có thể nghĩ cách để pháp luật trừng trị ông cụ Trần, nhưng như vậy có làm tổn thương đến Trần Việt? Người đó là ông nội ruột thịt của Trần Việt mà.
Từ miệng Giang Chính Thiên biết được sự thật, cô từng kinh sợ, cũng từng nghi ngờ, nhưng cô không đau lòng, nhưng Trần Việt thì sao?
Bên ngoài anh tỏ ra bình thản, nhìn có vẻ như việc gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng cô tin, trong lòng tuyệt đối không thoải mái như vẻ ngoài cô nhìn thấy.
Anh có lẽ cũng lo lắng, cũng sẽ sợ hãi, lo lắng cô sau khi nhận định ông cụ Trần là hung thủ giết chết bố mẹ ruột mình, cũng sẽ trách cả anh nữa.
Trần Việt nói: “ Đó là chuyện của anh, em đừng lo.”
Giang Nhung hỏi vặn lại: “ Đó là chuyện của anh?”
Trần Việt: “.......”
Giang Nhung lại nói: “ Chuyện của em cũng là chuyện của anh, chuyện của anh cũng là chuyện của anh? Thế nên chỉ có anh giúp em, không thể để em chăm sóc anh, đúng không?”
Giang Nhung: “ ......”
“Trần Việt, trong lòng anh em thực sự vô dụng như vậy sao?”
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Anh là chồng em, em là vợ anh, lẽ nào anh không nên làm chút chuyện vì em sao?” Âm thanh của Trần Việt có chút kích động, hiếm khi nhìn lấy tâm trạnh anh lên xuống như thế.
“.....” Lần này đổi lại là sự im lặng của Giang Nhung, bởi vì lý do này của Trần Việt quá đầy đủ rồi.
Nhưng anh có từng đã nghĩ, chính bởi vì anh là chồng cô, thế nên cô mới muốn góp chút sức lực, không muốn chuyện gì cũng để anh làm.
Anh không cảm thấy mệt, không cảm thấy khổ, nhưng cô sẽ đau lòng vì anh.
Cô rất tức giận, không phải giận anh, mà giận chính mình việc gì cũng không làm được, không những không thể chia sẻ phiền muộn thay anh, còn gây thêm phiền phức cho anh.
“Giang Nhung.....” Trần Việt ôm cô vào lòng, khẽ xoa đầu cô: “Em biết không, chỉ cần em ở bên cạnh anh, đối với anh mà nói, chính là sự cổ vũ và an ủi lớn nhất rồi.”
Anh có thể không hiểu, sẽ không biết anh đã chịu đựng thế nào trong những ngày không có cô?
Thời gian ba năm đó, anh giống như một người sinh ra trong địa ngục, mỗi ngày đều đều chịu đựng như thế.
Bây giờ cô quay về rồi, đối với anh mà nói giống như ân điển mà ông trời ban cho anh vậy.
Mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy cô nằm bên cạnh, cảm giác hạnh phúc đó ngoài cô ra không ai có thể cho anh.
“Nhưng mà em....” Giang Nhung chớp mắt, hít hít mũi, dịu dàng nói: “Em sợ, sợ một ngày tỉnh lại, anh lại không ở bên cạnh em nữa, em không thể tìm thấy anh, mà em lại không biết bản thân mình rốt cuộc là ai?”
“Tin tưởng anh!” Anh vẫn là mấy chữ đơn giản như vậy, như lại giống như trước đây mang theo sức mạnh to lớn.
Trần Việt có nỗi lo của Trần Việt, Giang Nhung cũng có nỗi lo của Giang Nhung.
Bọn họ đều suy nghĩ cho đối phương, nhưng không biết như vậy càng khiến đối phương càng vì mình mà đau lòng.
.......
Máy bay bay được mấy tiếng, định vị ở Đại Tây Dương.
Giang Chính Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiêm cảm thấy một trận rung lắc dữ dội, ông vội vàng mở mắt nhìn, nhìn thấy bên phòng lái truyền đến làn khói dày đặc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ông ta hét lên nói.
“Ngài Giang, ông cụ bảo chúng tôi tiễn ngài đoạn đường cuối cùng, còn hy vọng ngài ra đi vui vẻ.” Đối diện làn khói đặc truyền đến thanh âm thanh lạnh của một người đàn ông.
Tiếp theo đó, Giang Chính Thiên nghe âm thanh động cơ khởi động, lại nghe thấy có người nói: “Số một chuẩn bị, nhảy. Số hai chuẩn bị, nhảy. Số ba chuẩn bị, nhảy, số bốn chuẩn bị, nhảy.”
Thành viên trong nhóm bay có tất cả bốn người, sau khi số bốn nhảy, máy bay lắc lư càng dữ dội hơn.
Giang Chính Thiên muốn xông qua đó,kiểm tra xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng bởi vì bị làn khói đặc ngăn chặn, thân máy bay lại lắc lư dữ dội, ông ta căn bản không động đậy nổi.
Ông ta ôm chặt ghế ngồi, mới không khiến bản thân lăn theo sự lắc lư của thân máy bay.
“Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Giang Chính Thiên phát ra âm thanh cầu cứu sợ hãi, từng tiếng đều thảm đến mức giống như lúc này ông ta đang bị ác quỷ lấy mạng vậy.
Nhưng ngoài tiếng gió và tiếng ồn động cơ ra chẳng có âm thanh nào khác, càng không nghe thấy tiếng cầu cứu của ông ta.
“Tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi! Cầu xin các người tha cho tôi! Trần Việt con tha cho ta đi, con muốn biết gì, ta đều nói cho con, tiền của con một đồng cũng không cần, tha cho ta đi mà.”
Giang Chính Thiên gào thét đến xé gan xé ruột, cổ họng đều kêu đến mức khản đặc, cũng không có người đáp lại ông ta.
Mà tiếng kêu cuối cùng của ông ta bị tiếng nổ máy bay lấp mất, mà cơ thể ông ta cũng cùng máy bay nổ thành từng mảnh, ở giữa không trung hóa thành từng mảnh thịt.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta hối hận, hối hận những chuyện trước kia đã làm, hối hận bản thân uy hiếp Trần Việt, hối hận bản thân vì muốn thịnh hưng nhà họ Giang mà không từ thủ đoạn.
Nhưng chẳng còn ai nghe thấy những tiếng hối hận của ông ta nữa, cũng không có ai cho ông ta cơ hội thay tâm đổi tính tiếp tục làm người.
........
Một phi cơ bay từ Giang Bắc đến thủ đô của nước nào đó ở Châu Phi bị rơi ở Đại Tây Dương. Trên máy bay cả khách và thành viên đội bay tất cả năm người. Tất cả thành viên đội bay đều được cứu sống, duy chỉ có hành khách chưa rõ tung tích, khả năng lớn nhất là đã bị chôn thân ở Đại Tây Dương.
Sau khi máy bay phát nổ, các mảnh vụn rơi xuống biển, nếu không ngoài dự đoán Giang Chính Thiên không kịp nhảy dù bị nổ vụn, đến thi thể hoàn chỉnh cũng không có.
Lúc gần tối, tin tức oanh tạc này chiếm gần như trang đầu các tin tức lớn.