CHƯƠNG 313: KHÔNG PHẢI CHIẾN NIỆM BẮC HÔN CÔ.
Tiếng nói cuả trợ lí lần thứ hai truyền đến tai Trần Tiểu Bích: “Cô Trần, cô khiến tôi gọi một trăm lần, tôi cũng là…”
Trần Tiểu Bích không muốn nghe anh ta phí lời liền cắt ngang: “Đưa điện thoại cho Chiến Niệm Bắc.”
Trợ lí ngừng một chút, lại lắp bắp nói: "Quân đoàn trưởng không có ở đây.”
Trần Tiểu Bích: “Vậy xin anh giúp tôi chuyển lời với cậu ấy, tôi sắp kết hôn, có ý muốn mời cậu ấy uống rượu mừng, còn phải xin cậu ấy nể mặt mà tham gia.”
Hét lớn xong, Trần Tiểu Bích lập tức cúp điện thoại, tức giận đến mức nhảy một vòng quanh phòng.
Chiến Niệm Bắc, tên đàn ông thối này, rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ?
Được rồi, anh ta không để ý tới cô phải không?
Đã vậy cô sẽ chơi với anh ta tới cùng.
Trần Tiểu Bích tìm lịch sử cuộc gọi mấy ngày trước, tìm tới dãy số xa lạ kia, nhanh chóng gọi đi.
Người cô tìm lần này là người đã từng bị cô hung hăng đánh cho sưng mặt, đang bị dính vào scandal cùng với cô, cậu chủ nhà họ Bùi, hơn nữa là muốn tìm anh ta giúp cô vượt qua khó khăn.
Đánh người ta, còn không biết ngại đi tìm người ta nhờ giúp đỡ, ngoài Trần Tiểu Bích có da mặt dày như vậy, chắc không tìm ra được người thứ hai.
Sau khi bấm điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, ngay sau đó giọng nói dễ nghe của cậu Bùi: “Polaris, tôi tặng lễ vật cho cô, cô thích không?”
“Cực kì thích.” Trần Tiểu Bích là người thông minh, đương nhiên hiểu được “quà” mà cậu Bùi nói đến chính là scandal lần này.
Cậu Bùi nói: “Nếu thích, vậy có phải muốn cảm ơn tôi không?”
Trần Tiểu Bích: “Tôi gọi cho cậu, chính là muốn cảm ơn cậu đó. Nếu không phải thì tôi gọi cho cậu làm gì chứ?”
Cậu Bùi: “Chỉ là một câu cảm ơn, tôi không nhận.”
Trần Tiểu Bích: “Cậu Bùi, nhân tiện, tôi mời cậu ăn cơm đi.”
Cậu Bùi: “Được. Tôi lái xe đến đón cô.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, không bao lâu sau, cậu Bùi đã đến, tốc độ nhanh đến mức dường như anh ta đã sớm ở gần đây.
Có điều lúc này Trần Tiểu Bích đã bị Chiến Niệm Bắc chọc tức muốn xỉu, trong đầu chỉ nghĩ làm sao mới có thể khiến Chiến Niệm Bắc bộc phát tình cảm thật, những chuyện khác đều không nghĩ đến.
Cô chỉ biết vào lúc này hẹn cậu Bùi đi ăn, nếu để người khác quay được, nhiệt độ của scandal nhất định sẽ tăng vụt lên.
Chỉ cần cô lại cùng với họ Bùi làm ra chuyện mờ ám, bị phóng viên nói quá mà phát tin tức, vậy thì tin hot này ít nhất cũng có thể kéo dài hai ba ngày.
Tên đàn ông thối Chiến Niệm Bắc kia, dám đối xử với cô như vậy, nhất định là nghĩ đã nắm được cô trong tay rồi, cô liền muốn nhảy ra ngoài chơi một lần, để xem tên đàn ông thối kia có thể ngồi yên được không?
Trần Tiểu Bích không chỉ có da mặt dày mà lá gan cũng rất lớn, sau khi đánh cậu Bùi, cô còn có thể xem như không có chuyện gì một mình ngồi lên xe cậu Bùi, ngay cả Chung Khôn cũng không mang theo.
Cậu Bùi lái đến một chiếc xe thể thao xa hoa trị giá mấy tỉ, người có thể lái loại xe này, nói chung không có nhiều.
Trần Tiểu Bích ngồi ở ghế phó lái, nói: “Ba anh chỉ nhà thị trưởng thành phố Giang Bắc mà thôi, anh cũng không có nghề nghiệp gì, làm sao có thể lái loại xe sang này?”
Cậu Bùi khởi động xe chậm rãi tăng số, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiểu Bích: “Ai nó ba tôi là thị trưởng thành phố Giang Bắc?”
“Cậu nói đó.”. Trần Tiểu Bích còn nhớ tối hôm mình bị bỏ thuốc, chính miệng người dưới của anh ta đã nói như vậy.
Cậu Bùi giải thích: “Cô hiểu lầm rồi. Đúng lúc tôi họ Bùi, người quen gọi đùa là cậu Bùi. Cậu chủ nhà thị trưởng thành phố Giang Bắc cũng là cậu Bùi, nhưng đó không phải tôi, tôi không có chút quan hệ nào với bọn họ.”
Trần Tiểu Bích: “…”
Cô cần thận nhớ lại tình hình ngày hôm đó, những người kia nói cậu Bùi nhà thị trưởng là một trong ba người không thể chọc ở thành phố Giang Bắc, tiện thể cũng gọi người đàn ông trước mắt này là “cậu Bùi”, nhưng đúng là không có ai chỉ vào anh ta, nói rằng anh ta chính là cậu chủ nhà thị trưởng.
Có điều mặc kệ anh ta có thân phận gì, chỉ cần anh ta đồng ý giúp cô đẩy nhiệt độ scandal lên là tốt rồi, những chuyện khác đều không liên quan gì đến cô.
Nói đúng ra là Trần Tiểu Bích mời khách, cậu Bùi cũng không khách khí, đưa Trần Tiểu Bích đến một nhà hàng vô cùng nổi tiếng, chi phí cũng đắt đỏ vô cùng.
Sau khi xuống xe, Trần Tiểu Bích chủ động kéo tay cậu Bùi, nhìn anh ta cười nhạt, tùy ý giúp chó săn chụp trộm trong tối.
Cậu Bùi cũng biết, không chỉ không cự tuyệt, mà còn phối hợp với Trần Tiểu Bích. Anh ta duỗi tay một cái, ôm lấy eo cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô; “Polaris, cô mượn tôi tạo scandal, nhất định phải báo đáp tôi đó.”
Trần Tiểu Bích khẽ chớp mắt phượng đẹp đẽ, cười nói: “Cậu Bùi, không phải cậu muốn cho tôi mượn tạo scandal sao? Sao lại biến thành tôi…”
Trần Tiểu Bích vẫn chưa nói hết, liền bị cậu Bùi ôm chặt lấy.
Trần Tiểu Bích vươn tay chống đỡ trước ngực anh ta, hoảng hốt hô lên: “Họ Bùi, anh muốn làm gì?”
Cậu Bùi tà tà nở nụ cười, nói: “Nhiều chó săn như vậy đang chụp ảnh, chúng ta liền tạo ra một bức ảnh có sức công phá cho bọn họ chụp.”
Đúng vậy, cô tìm anh ta vốn là để tạo ra tin sức có sức bùng nổ, hai người có vài hành vi ám muội cũng đúng thôi.
Ngay lúc Trần Tiểu Bích do dự, một tay cậu Bùi ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy gáy cô, kéo cô về phía mình, liền cúi đều mạnh mẽ hôn cô.
Đột nhiên bị người đàn ông này hôn, đôi môi xa lạ, nhiệt độ xa lạ, hơi thở xa lạ, hết thảy đều xa lạ…
Trần Tiểu Bích trợn mắt lên, ngu ngơ sững sờ mà nhìn gương mặt phóng to của anh ta, quên mất trong lòng mình là cự tuyệt, muốn đẩy anh ra ra.
Trước đây đều là cô cưỡng hôn Chiến Niệm Bắc, sau đó đều bị đẩy ra, xưa nay cô đều chưa từng hưởng thụ hơi thở của Chiến Niệm Bắc.
Đừng nói, giờ phút này kĩ thuật hôn của người đàn ông vô cùng tốt, cho cô cảm giác cũng không tệ lắm…
Chiến Niệm Bắc, anh trốn tránh bản tiểu thư lâu như vậy, anh không cho bản tiểu thư tới gần anh, bản tiểu thư tự mình leo lên giường anh anh cũng không ăn, vậy tôi liền nghe lời anh, tìm người đàn ông khác thử cảm giác yêu xem sao.
Nếu như bản tiểu thư để ý người khác, không cần anh nữa, đến lúc đó anh cũng tuyệt đối đừng khóc nhè nha.
“Xem ra là sự quyến rũ của tôi còn chưa đủ để hấp dẫn cô.”
Giọng cậu Bùi truyền đến từ đỉnh đầu cô, mới khiến cho Trần Tiểu Bích lấy lại tinh thần, không biết cậu Bùi đã buông cô ra từ lúc nào rồi.
Trần Tiểu Bích theo bản năng lấy tay lau môi, cũng không rõ là có phải muốn lau đi hơi thở của cậu Bùi trên môi mình hay không.
Cậu Bùi còn nói: “Lúc tôi hôn cô, trong lòng cô vẫn nghĩ đến người đàn ông khác, thật là khiến tôi đau lòng.”
Trần Tiểu Bích nhún vai: “Hết cách rồi, ai bảo tôi thích tên đàn ông đê tiện kia chứ.”
Bản thân cô so với Chiến Niệm Bắc càng không có lòng tự trọng, anh ta trốn tránh cô như vậy, nhưng cô vẫn không ngừng theo đuổi anh ta, mặt dày mày dạn quấn quýt lấy anh ta.
Cậu Bùi nắm vai cô, lại nói: “Bức ảnh chúng ta hôn nhau vừa rồi chẳng mấy chốc sẽ có người truyền đi, sẽ lan truyền trắng trợn trên mạng, đến lúc đó Chiến Niệm Bắc nhất định sẽ thấy.”
Trần Tiểu Bích đắc ý nói: “Mục đích của tôi chính là để cho anh ta thấy.”
Cậu Bùi vươn tay xoa đầu Trần Tiểu Bích, nói: “Cũng là để thử xem trong lòng Chiến Niệm Bắc có cô hay không.”